Chương 456: Muốn Cùng Nhau Chết Chung
Chương 456: Muốn Cùng Nhau Chết ChungChương 456: Muốn Cùng Nhau Chết Chung
Xem ra nhà họ Lâm thật sự là tồn tại việc độc bá một phương ở trấn Phương Dương, nếu không bọn họ cũng không dám kiêu ngạo hống hách như vậy, không chút kiêng nể gì bắt nạt người khác, những chuyện như vậy chỉ sợ là bọn họ đã làm đi làm lại rất nhiều lần rồi.
"Đều là do tên Lâm Quyền đáng chết kia, nếu không phải phương pháp ngu sỉ này của hắn thì sao có thể hại ta thảm như vậy chứ?"
Nghe được những tiếng cười nhạo hết lần này đến lần khác của đám đông, hai cha con Lâm Phú đều xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ ước có thể tìm được khe đất nào để chui vào, trong lòng âm thầm mắng quản gia Lâm một trận, thật sự là mất hết thể diện nhà họ Lâm rồi! "Nhân chứng vật chứng đã đủ cả rồi, Lâm Phú, Lâm Xuân, hai người các ngươi còn có gì để nói không?" Đồng tri cố gắng nhịn cười, khuôn mặt hơi vặn vẹo gõ án, lạnh lùng quát.
"Tiểu nhân xin nhận tội." Lâm Phú biết mọi chuyện đã không còn đường cứu vãn, cũng không thể giải biện nữa, vẻ mặt như tro tàn nhiệt độ.
"Tốt lắm."
Đồng tri gật đầu, sau đó tuyên án: "Lâm Xuân, bản quan đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, nhưng tiếc là ngươi vẫn cố chấp không biết tỉnh ngộ, hiện tại bàng quang dựa theo tội vu cáo để kết án, ngươi bị kết án tử hình, tạm thời hoãn thi hành hình phạt 1 năm, đợi sau mùa thu sẽ xử tử!"
Lâm Xuân nghe vậy thì lập tức sững sờ tại chỗ, xử tử, đó chẳng phải là sẽ bị lăng trì sao!
"Lâm Phú ép buộc và sử dụng nhân chứng khai báo gian dối, dựa theo luật hình sự của € pháp luật Nam Minh ) , bất cứ ai xúi giục, viết lời khai thay cho người khác để tăng giảm hình phạt, vu cáo người khác khi đang trong quá trình xử án, xe bị phán tội giống phạm nhân, sẽ cùng bị tử hình, tạm hoãn thi hành 1 năm, đợi đến sau mùa thu xử trảm."
Đồng tri vừa nói xong, hai mắt Lâm Phú lập tức trợn tròn, cả người vô lực ngã xuống đất, khí tức trên người trong nháy mắt già đi rất nhiều, trở thành dáng vẻ già nua như những lão nhân 70-80 tuổi.
"Về phần Thẩm Thủ Nghĩa, sau khi điều tra xong, phát hiện Thẩm Thủ Nghĩa là bị người hãm hại, lập tức được vô tội phóng thích." Đồng tri mỉm cười nhìn Thẩm Thủ Nghĩa tuyên bố.
"Đa tạ đại nhân, đại nhân anh minhil" Nghe thấy lời này của đồng tri, cả nhà Thẩm Thủ Nghĩa đều vui mừng nhìn nhau, sau đó lập tức dập đầu tạ ơn đồng tri.
"Thật tốt quá, đại nhân thật anh minh!"
Những bá tánh đứng xem bên ngoài cũng đồng loạt reo hò âmï.
"Đừng mà, đệ không muốn bị lăng trì, biểu ca, huynh nhanh cứu đệ đi, huynh đã hứa sẽ giúp đệ xử lý tốt chuyện này mà, bây giờ đệ xảy ra chuyện rồi, huynh không thể thấy chết không cứu được! Biểu cal"
Nghe được tiếng hoan hô của mọi người, Lâm Xuân, kẻ đang đờ đẫn đột nhiên như bị đánh thức, khóc lớn cầu xin Lâm Minh.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Xuân, trong lòng Lâm Minh âm thầm than khổ, sao người biểu đệ này của hắn ta lại ngu xuẩn đến vậy chứ, chẳng lẽ không biết lúc này nói ra những lời như vậy sẽ khiến hẳn ta bị liên lụy sao?
"Đệ đừng có nói bậy, huynh đã nói như vậy lúc nào hải"
Nhìn thấy đồng tri nhìn vê phía mình, Lâm Minh vội vàng quỳ xuống trước mặt đồng tri, đập đầu như giã tỏi nói: "Đại nhân, lúc đó học sinh chỉ giúp hắn viết đơn kiện thôi, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra cả, xin đại nhân có thể minh xét!"
"Biểu ca, sao huynh có thể vô tình vô nghĩa đến mức này chứ, mỗi năm huynh đã nhận cả trăm lượng bạc từ đệ mà, sao huynh lại có thể thấy chết không cứu như vậy chứt"
Nghe được những lời này của Lâm Minh, Lâm Xuân lập tức không vui, chạy đến túm lấy vạt áo của Lâm Minh, mắng to: "Huynh không thể chỉ biết thu lợi, lúc gặp chuyện lại bỏ mặc đệ không lo như vậy được!"
"Đệ đừng có đổ oan cho ta, đại nhân, tiểu nhân vô tội, mong đại nhân minh xét."
Nhìn thấy dáng vẻ không chịu bỏ qua kia của Lâm Xuân, trên trán Lâm Minh toát cả mồ hôi lạnh, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Lâm Xuân, nhưng Lâm Xuân hoàn toàn không hiểu được ý của hắn ta.