Chương 645: Khai Hoang Trồng Dong Riềng
Chương 645: Khai Hoang Trồng Dong RiềngChương 645: Khai Hoang Trồng Dong Riềng
Pháo hoa Nam Minh nàng cũng từng xem qua một lần vào dịp tết Nguyên Tiêu, tuy rằng không giống hoàn toàn nhưng hẳn là khác biệt cũng không lớn, sở dĩ nàng đồng ý đi thì cũng chỉ là vì bốc đồng, đầu óc nóng lên mà thôi, dù sao đối với pháo hoa, nàng cũng không phải là rất thích xem.
"Thật sự?" Mộ Dung Húc nhàn nhạt nhìn nàng, cũng không cự tuyệt ngay lập tức.
"Đương nhiên." Thẩm Bích Thấm kiên định gật đầu,/Chẳng lẽ huynh không biết rượu trắng uống với gà nướng vô cùng hợp sao?"
"Đúng không?”
Mộ Dung Húc hơi nhướng mày, sau cũng không đưa vò rượu cho Thẩm Bích Thấm, mà liên nâng lên uống một ngụm nữa, ánh mắt còn hơi sáng lên, có chút khiêu khích nói,'Đáng tiếc, cũng chỉ có một VÒ."
"Ta uống cùng một vò kia với huynh."
Thẩm Bích Thấm nói xong liền nhào qua đoạt lấy vò rượu, ai ngờ ngói dưới chân nàng lại lỏng lẻo, cả người không khống chế được mà bổ nhào vào người Mộ Dung Húc.
Mộ Dung Húc bất ngờ bị đâm ngã nằm ra nóc nhà, may mắn hắn kịp thời giữ lấy bình rượu, nên nó cũng không bị rơi xuống, một tay khác còn vững vàng đỡ lấy Thẩm Bích Thấm, do đó mới có thể giúp nàng không bị lăn xuống dưới nóc nhà.
"Ha... Làm muội sợ muốn chết." Thẩm Bích Thấm sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
"Có ta ở đây, muội còn sợ hãi sao." Thấy bộ dạng sợ hãi của Thẩm Bích Thấm thì sắc mặt vẫn còn âm trầm ban đầu của hẳn lập tức dịu xuống, giọng nói cũng kiên định.
Hành động của hai người bên này tuy phát ra âm thanh không nhỏ, nhưng bởi vì lực chú ý của mọi người đều đang ở phía bắn pháo hoa, hơn nữa tiếng nói còn vô cùng ồn ào, nên hành động của hai người đã bị che dấu hoàn toàn.
Nghe vậy, nội tâm của Thẩm Bích Thấm hơi chấn động, khi cúi đầu thì nàng liền nhìn thấy hình trăng tròn phản chiếu qua đôi mắt của Mộ Dung Húc, mặt nàng không nhịn được nóng lên, gương mặt xinh đẹp nháy mắt liền đỏ ửng, như là màu đào chín vậy.
Nhẹ giọng lẩm bẩm nói"Cũng không phải là muội không làm được... AI"
Thẩm Bích Thấm còn chưa dứt lời thì liền nàng cảm thấy cơ thể bị mất trọng lực, ngay sau đó cả người nàng rơi vào lồng ngực dày rộng của Mộ Dung Húc, ở đây nàng ngửi thấy một mùi hương xa xưa thoang thoảng vô cùng quen thuộc xộc vào. xoang mũi, khiến cho nàng cảm thấy hoảng hốt không thôi.
"Mộ Dung..."
Thẩm Bích Thấm vừa định bò dậy, thì cánh tay lớn kia lại gắt gao siết chặt eo nàng, làm cho nàng không cách nào cử động được.
Khi đang ghé vào trong ngực Mộ Dung Húc thì Thẩm Bích Thấm cũng không nhìn được tâm trạng lúc này của hắn, tuy rằng hắn trầm mặc như là đang ngủ vậy nhưng lực mạnh mẽ ở cánh tay kia khiến cho nàng biết rằng, chắc chắn là hắn đang tỉnh.
Thấy giấy giụa không có kết quả, thì cuối cùng Thẩm Bích Thấm cũng từ bỏ, tự mình dựa vào ngực hắn, nghe thấy tiếng †im đập vô cùng mạnh mẽ kia thì đôi môi đỏ của Thẩm Bích Thấm hơi cong lên, chậm rãi nhắm mắt lại, tự mình chìm đắm trong cảm giác ấm áp này.
Thời tiết tháng hai, xuân xanh tươi mát, cũng thích hợp cho việc chăm bón cây trồng.
Mùa xuân cuối cùng đã đến, trong sự chờ mong của tất cả mọi người, người dân của Thẩm gia thôn đã nỗ lực mấy tháng qua, thành công khai hoang được hơn trăm mẫu ruộng ở sau núi.
Cây dong riềng gieo trông khá đơn giản, không mất nhiều thể lực như những loại hoa màu khác, bởi vậy, khi đàn ông bận rộn trên cánh đồng thì mấy người phụ nữ và trẻ nhỏ đều theo Thẩm Bích Thấm đi ra sau núi trồng dong riềng.
Trang viên của Thẩm Bích Thấm cũng đang phải gieo trông dong riầng, người làm eo hẹp, dưới tình huống như vậy, đương nhiên Thẩm Bích Thấm không có cách nào đưa người làm của nhà mình đến đây được, vì vậy liền quyết định tự mình ra trận dạy thôn nhân cách gieo trông.
Thấy Thẩm Bích Thấm, một cô nương nhỏ nhắn như này lại tự mình đến đây, thì tất cả các thôn dân đều vô cùng cảm kích, cùng đó lại rất nhiệt tình, toàn bộ quá trình làm cũng không có một ai kêu mệt, ai nấy đều phối hợp cả.