[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 501 - Chuong 501: Chang Cung Khong Phai Kieu Nguoi Cung Nhac (2)

Chuong 501: Chang Cung Khong Phai Kieu Nguoi Cung Nhac (2) Chuong 501: Chang Cung Khong Phai Kieu Nguoi Cung Nhac (2)Chuong 501: Chang Cung Khong Phai Kieu Nguoi Cung Nhac (2)

Thường ngày Hỷ Lai nó cực kỳ ít, lúc ở Chu gia ngoài làm việc ra thì chính là lúc ăn cơm, luôn tạo cho người khác loại cảm giác ngây ngô. Vốn dĩ Diệp Gia luôn nghĩ rằng trong ba cô nương thì Thu Nguyệt là người mồm miệng nhanh nhẹn nhất, không ngờ Hỷ Lai nói tới nói lui lại rất có cá tính. Lời nói của nàng ấy khiến cho tỳ nữ kia tức đến đỏ mặt. Tỳ nữ chỉ thẳng tay vào mũi Hỷ Lai, cứ lặp lại "ngươi" hồi lâu, bị Cố Minh Hy trừng mắt lườm thì thay đổi sắc mặt, mặt đỏ tới tận mang tai lập tức ngậm miệng lại. .

Cố Minh Hy lúc này có lẽ cũng đã nhìn ra Diệp Gia không phải là người dễ bị bắt nạt, hù dọa. Nàng ta mím chặt môi, tiến lên thi lễ một cái, rồi nói: "Vị tỷ tỷ này, chuyến này ta tới đây không hê có ác ý. Chỉ là trùng hợp An ca ca cũng ở đây thôi."

Diệp Gia nhìn nàng ta một lúc lâu, rồi nghiêng đầu thẳng thắn thở dài một hơi.

Nói thật thì Diệp Gia không giỏi đối phó với những kiểu người như Cố Minh Hy. Giống như mẫu thân của nguyên chủ, Diệp Tô thị, một người suốt ngày rưng rưng nước mắt, chỉ cần lỡ nói một câu nặng lời là như thể lê hoa đái vũ*, hễ nhìn thấy người như vậy là nàng sẽ tìm cách né tránh. Kết quả, vị cô nương này lại cực kì cố chấp, Diệp Gia đã cố ý biểu hiện sự từ chối rõ ràng đến vậy rồi, nhưng nàng ta vẫn kiên trì cứng đầu muốn đụng vào.

*Sự kiểu diễm của người con gái khi khóc.

"Tốt thôi." Diệp Gia mở miệng, tuy hiện tại trên người chỉ mặc mỗi bộ quần áo vải lanh thô nhưng dung nhân tuyệt trân lại khiến người khác phải xấu hổ: "Bây giờ ta nói cho ngươi biết, thì ngươi biết rồi thì có thể rời đi."

Cố Minh Hy đứng mặt đối mặt với Diệp Gia, lúc liếc nhìn nàng, mặc dù khuôn mặt bị che khuất sau tấm mạn che, nhưng vẫn vô thức nóng bừng lên. Diệp Gia thấy nàng ta sửng sốt, không thèm để ý nữa, cũng không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa với nàng ta, lách qua mấy chủ tớ bọn họ đi về phía xe la.

Cố Minh Hy ngạc nhiên một lát, nàng ta nhanh chóng bước tới cản bước Diệp Gia: "Ngươi, ngươi như vậy là có ý gì?"

Hỷ Lai tay nhanh mắt lẹ đưa tay ra chặn lại, người Diệp Gia đã kịp bước lên xe. Nàng đứng trên xe quay đầu nhìn lại, quả nhiên, hai mắt của Cố Minh Hy đã có chút phiếm hồng. Nàng ta trừng lớn đôi mắt đang rưng rưng nhìn chằm chằm Diệp Gia như đang muốn chỉ trích: "Tỷ tỷ, không biết là ta có thể đến chỗ của tỷ ngồi chơi một chút được không? Hôm nay gặp mặt, thấy tỷ tỷ là người hiền hòa, nên muốn cùng với tỷ tỷ chạm đầu gối nói chuyện thật lâu*. Không biết tỷ tỷ có thấy tiện không?”

*Ngôồi gần nhau, trò chuyện thân mật, nói không hết lời.

"Không tiện.'Diệp Gia cúi đầu nhìn nàng ta: "Còn nữa, ta không quên ngươi. Tiếng tỷ tỷ này ta không dám nhận. Tuy trong nhà ta có tỷ muội, nhưng đều là những cô nương lớn lên ở nơi thôn quê Bắc Đình. Nên cũng không có phúc phận dám xưng tỷ muội với Cố gia cô nương." "Ngươi!" Thị nữ của Cố gia chỉ tay vào người Diệp Gia.

Hỷ Lai bước tới tát một bạt tai vang to, đả thương người đó. Sau đó bước qua nàng ta trèo lên xe rồi đóng cửa lại.

Tư Nam và Triển Lâm cũng không thèm để ý đến bốn người chủ tớ vẫn đứng im ở trước cửa hàng kia, quất roi ngựa nhanh chóng lái chiếc xe la rời đi. Diệp Gia cau mày nhìn mấy bóng người ngày càng cách xa, trong lòng mơ hồ có chút buồn bực. Cảm giác này giống hệt như trong tay nàng đang cầm một cốc nước chè, thì bỗng nhiên bị một con ruồi bay vo ve trên miệng cốc vậy. Mặc dù không rơi xuống, nhưng chỉ cần thấy con ruồi cứ bay qua bay lại là trong lòng đã thấy khó chịu rồi.

Sắc mặt Diệp Gia vừa nay không được tốt lắm, Hỷ Lai lén quan sát biểu cảm của nàng, yên lặng không dám thở mạnh.
Bình Luận (0)
Comment