Chuong 502: Chang Cung Khong Phai Kieu Nguoi Cung Nhac (3)
Chuong 502: Chang Cung Khong Phai Kieu Nguoi Cung Nhac (3)Chuong 502: Chang Cung Khong Phai Kieu Nguoi Cung Nhac (3)
Nàng ấy cẩn thận từng li từng tí như vậy, khiến Diệp Gia có chút dở khóc dở cười. Trước khi thành thân, Chu Cảnh Sâm đã từng đề cập đến Cố Minh Hy, tuy rằng thời gian quen biết nhau chưa lâu, nhưng nàng vẫn hiểu khá rõ tính tình của Chu Cảnh Sâm. Hắn thực thất là một người rất kiêu ngạo, căn bản còn không thèm phí lời nói dối về vấn đề này. Hắn đã sớm tỏ rõ thái độ, nên nàng cũng không nhất thiết phải cắn mãi không tha nữa.
"Không cần phải để tâm đến bọn họ." Diệp Gia không có tính bám chắt lấy chuyện cũ trong quá khứ không tha: "Đi một chuyến đến phân xưởng của Tô gia thôi."
Đã mất công ra ngoài chuyến này, thì nhất định đều phải giải quyết xong tất cả mọi chuyện. Kết thúc sớm chút nào thì sẽ được trở về sớm hơn chút đó. Tuy rằng bên phía trấn Đông Hương có người trông coi, nhưng Diệp Gia đã quen với việc tự mình làm chủ, nên khi vắng mặt một thời gian khá dài thì kiểu gì trong lòng cũng có chút bất an.
Tư Nam quay đầu xe la lại, đi đến đoạn giao nhau giữa phố Đông và phố Tây thì ngoặt vào phố Nam, và chạy về phía vùng ngoại ô.
Chiếc xe ngựa phía sau trông thấy xe la quay đầu thì cũng re theo, nhanh chóng bám sát phía sau. Triển Lâm ngoái đầu lại liếc nhìn, trông thấy chiếc xe ngựa vẫn theo sau với khoảng cách không xa không gần, bèn nhỏ giọng báo với Diệp Gia. Diệp Gia đang ngồi dựa vào thân xe nhắm mắt tĩnh dưỡng: "Không cần để ý đến nàng ta, thích thì cứ bám đuôi đi."
Khoảng mười lăm phút sau, xe la đã dừng lại trước cửa phân xưởng Tô gia. Tư Nam nhảy xuống xe gõ cửa, một lát sau, có một nam nhân trẻ tuổi ra mở cửa. Nhìn thấy Tư Nam cũng không biết là ai, sau khi nghe báo là người của Chu gia ở trấn Đông Hương, bên vội vàng khách sáo mời họ vào phòng. Nhóm người Cố gia đi theo phía sau trông thấy cả đoàn Diệp gia tiến vào trong viện tử này, bèn dừng xe ngựa tại đầu hẻm. Người tỳ nữ tên Hương Lan kia cau mày quan sát hồi lâu, cảm thấy nơi này không giống chỗ để ở cho lắm, liền sai người đánh xe lại gần gõ cửa tra hỏi.
Đến khi hỏi ra đây là một phân xưởng, sắc mặt của Cố Minh Hy lại một lân nữa tối sầm.
"Nữ tử quê mùa này là đang cố ý sao?" Hương Lan rất chướng mắt Diệp Gia, không thèm trang điểm cũng không biết sửa soạn cho bản thân, lôi thôi luộm thuộm đến nỗi khiến người khác không nhìn nổi: "Sợ cô nương nhà chúng ta gặp được thế tử gia, nên cố ý cắt đuôi cô nương nhà ta hả?"
"Hương Lan!" Một tỳ nữ khác đứng bên cạnh trợn mắt nhìn nàng ta: "Chủ tử, hay là đến chỗ Ngũ công tử trước để thu xếp một chút đi? Toàn gia tộc của thế tử gia còn chưa rửa sạch được oan khuất, nên chắc họ sẽ phải sống ở đây một khoảng thời gian khá dài, nếu như cô nương muốn gặp thế tử gia thì vẫn còn rất nhiều cơ hội, quả thực không cần thiết phải vội vã nhanh chóng đến vậy. Hơn nữa, cô nương cũng không biết rõ tình hình gân đây của thế tử gia như thế nào, gặp mặt nhau có khi cũng không vui vẻ gì. Không bằng cứ ổn định chỗ ở trước, rồi nghe ngũ công tử nói, ngũ công tử tới sớm hơn chúng ta một bước, đương nhiên là đã đến gặp thế tử gia trước rồi, cũng hiểu biết nhiều hơn về tình hình hiện giờ của thế tử gia. Đợi khi nào thu xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, rồi lại đến gặp, chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?"
Cố Minh Hy nghe xong thấy có lý. Ngước mắt nhìn thoáng qua cánh cửa phân xưởng được đóng kín, do dự một lát, rồi gật đâu: "Thôi vậy, về đi."
Diệp Gia cũng không thèm để ý xem bọn họ có rời đi hay không. Sau khi bước vào Tô gia, người nam nhân trẻ tuổi này liền dẫn các nàng đi gặp Tô Lâm. Diệp Gia dự định tiếp theo sẽ sản xuất các loại xà phòng thơm cao cấp, nên muốn thương lượng rõ ràng chuyện đặt hàng Sau này với ông ta.