" Đệ tử thụ giáo ! " TIêu Linh Nhi gật đầu rồi quay qua Đoạn Thanh Dao hỏi : " Ngũ trưởng lão, không biết Hồng Vũ tiền bối là Tán Tiên bao nhiêu kiếp a ? "
" Ta cũng không biết. " Đoạn Thanh Dao lắc đầu : " Nơi này cách chúng ta quá xa... "
" Sư phụ ??? " Tiêu Linh Nhi hỏi lão ẩu.
" Trước đây ta cũng từng đến đây nhưng lúc đó thành chủ là người khác. Sau này thì ngươi cũng biết rồi đó, ta không biết gì về ngoại giới cả. " Lương Đan Hà lắc đầu cảm khái.
" Ưm.... " Tiêu Linh Nhi ỉu xìu.
Đoàn người xếp hàng vào thành vô cùng trật tự.
Động Thiên Cảnh lục trọng đối với Lãm Nguyệt Tông cũng như đám tông môn ở bách vạn đại sơn thì đã là đại cao thủ, là cường giả tối cường nhưng ở đây thì cũng chì là một phổ thông tu sĩ. Đoạn Thanh Dao hiểu rõ điều này nên vô cùng cẩn thận. Sau khi nộp phí vào thành, lập tức tiến về khách điếm. Hai người lập tức dùng mạng che mặt đề phòng người khác thấy dung nhan lại gây ra xung đột. Tông môn thiết luật đã ghi rất rõ , điều thứ bốn mươi tám :
. Phàm là nữ đệ tử dung nhan hơn người nếu chưa có khả năng tự vệ tuyệt đối thì khi ra ngoài không được lộ mặt, tránh tai bay vạ gió.
Lâm Phàm vô cùng rõ ràng cái gọi là hồng nhan họa thủy. Mỹ mạo hoặc tài phú phô trương ra ngoài đều vô cùng nguy hiểm, tất cả đều dẫn đến tử cục.
Nếu bản thân là mô bản nhân vật chính thì cho dù mỹ nữ bên cạnh có xuất đầu lộ diện thì cũng không cần phải quá lo lắng. Bởi dù sao thì cái đám nhân vật chính rất hay giả heo ăn thịt hổ. Mỗi khi đến một khu vực mới thì rất dễ trêu chọc phải địch nhân dù không hề muốn. Đám địch nhân này đều là hạng người đầu óc đặt giữa hai chân, một đám thiếu nhị đại ăn chơi trác táng. Chúng thường sẽ coi trọng mỹ nữ bên cạnh nhân vật chính rồi trang bức lấy le, chuyện không thành thì lập tức giở trò bắt cóc đem về chơi rồi bán thanh lâu này nọ. Nhưng kết quả thì chưa kịp làm gì đã bị nhân vật chính túm tóc tạt tai tát tới tấp răng môi lẫn lộn, đầu cắm xuống đất đít chổng lên trời. Cái kiểu kịch bản này cơ bản đều đem kinh nghiệm đưa cho nhân vật chính, nhưng mà ai dám nói mình là nhân vật chính đâu ? Bản thân mình không phải, nữ đệ tử tông môn cũng chưa hẳn. Coi như là nữ đệ tử đó là nhân vật chính đi, thì sau lưng nàng vẫn còn tông môn. Nàng là mô bản nhân vật chính, nàng vô sự nhưng tông môn của nàng thì sao ? Hiện tại Lãm Nguyệt Tông chưa đủ vô địch a. Vì vậy trước khi có thực lực tuyệt đối thì phải cẩn thận , cẩn thận hết mức. Thuyền cẩn thận chạy được vạn năm a.
Vả lại, cái mặt thôi mà, dịch dung cũng không khó. Đoạn Thanh Dao cùng Tiêu Linh Nhi chấp hành nghiêm chỉnh tông quy, vô cùng điệu thấp , né trước tránh sau cuối cùng bình yên đến nơi. Thực tế thì Đoạn Thanh Dao cũng không tính yếu lại thêm trong thành có quy củ nghiêm ngặt, không ai dám tùy ý làm loạn nên chỉ cần điệu thấp một chút cũng không thành vấn đề.
Ba ngày trước đại hội, Đoạn Thanh Dao nghiêm trọng nói :
" Thời gian càng gần đến, trong thành ngày càng nhiều người đến. Dù trong thành có quy củ nhưng hiện tại ngư long hỗn tạp, không thiếu kẻ liều mạng không coi quy củ ra gì. Mấy ngày này chúng ta nên cẩn thận hơn. Ai biết được có kẻ nào đó không tầm thường lên cơn điên thì khổ. "
" Đệ tử hiểu ! " Tiêu Linh Nhi mặt đầy nghiêm trọng nói.
Đoạn Thanh Dao bật cười : " Nhưng ngươi cũng đừng lo quá mức. Chỉ cần chúng ta điệu thấp hết mức thì cũng không sao đâu hả. Ta nghe nói là tối nay có một tràng giao dịch , không ít người tham gia đâu đó nha. Nếu muốn chúng ta có thể đến xem náo nhiệt. Chúng ta điệu thấp chứ không phải là đóng cửa nhốt mình không dám ra ngoài. Kiểu giao dịch như thế này cũng có không ít đồ tốt, được hay không còn nhìn khí vận mỗi người. "
" Đệ tử cũng đang có ý này ! " Tiêu Linh Nhi cười nói.
.........
Đêm xuống,
Hai người.... chính xác là hai người rưỡi vô cùng điệu thấp tiến về giao dịch hội.
Không khí nơi này vô cùng náo nhiệt, bốn phương tám hướng đều có người đến đem vật mình thu thập được bày ra. Đồ vật đủ loại, đan dược, trang bị, phù chú, công pháp, bí thuật , thiên chi bát quái thứ gì cũng có, thậm chí còn có cả một số mảnh vỡ kỳ lạ....
" Giao dịch hội này thật ra gọi chính xác là hắc thị. " Đoạn Thanh Dao vừa đi vừa nói : " Trong hắc thị có rất nhiều thứ không thể lộ ra ánh sáng. Vì vậy nhãn lực là quan trọng nhất. Có nhiều thứ có thể mua nhưng có nhiều thứ cho dù là đồ tốt, giá cả lại vô cùng rẻ nhưng không nên mua. "
" Tại sao vậy chứ ? " Tiêu Linh Nhi cắn ngón tay.
" Bởi vì lai lịch bất minh. Ngươi nhìn phi kiếm kia.. " Đoạn Thanh Dao ra dấu rồi nói : " Thượng phẩm linh khí, giá trị không nhỏ. Giá thị trường chí ít cũng trên dưới một vạn nguyên thạch nhưng ở đây chỉ bán có năm ngàn, giá chỉ còn một nửa. Người bu lại coi rất nhiều nhưng nếu để ý sẽ thấy không ai có ý định mua, kẻ muốn mua thì đa phần là tu sĩ nhỏ tuổi lại không có tiền. Ngươi nghĩ thử coi tại sao ? "
" Là đồ không hợp thức ? " Tiêu Linh Nhi như đại ngộ.
" Không sai ! Hơn phân nửa là giết người cướp của, đã vậy thế lực sau lưng của chủ nhân thanh phi kiếm đó lại không yếu. Kiếm là đồ tốt nhưng mua vào tay chẳng khác nào khoai lang bỏng tay, chắc chắn sẽ bị thế lực sau lưng chủ nhân thanh phi kiếm đó tìm tới, còn kết quả ra sao thì..... " Đoạn Thanh Dao lắc đầu cảm khái.
" Đệ tử thụ giáo ! "
" Linh Nhi, ngươi còn trẻ, thiên phú hay tâm tính gì đều rất tốt. Chỉ cần ngươi có thể trưởng thành, tương lai sẽ bất khả hạn lượng nhưng điều kiện tiên quyết là phải trưởng thành. Cho nên vạn lần phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để lật thuyền trong mương. " Đoạn Thanh Dao nghiêm nghị nói.
" Ta đã gặp không ít thiên tài chết yểu. " Lương Đan Hà nói : " Bởi vậy ta có thể khẳng định tông quy của Lãm Nguyệt Tông các ngươi vô cùng tốt. "
Tiêu Linh Nhi im lặng không biết nghĩ gì, mặt nhỏ vô cùng căng thẳng....
Hồi lâu sau, Lương Đan Hà chợt kêu lên :
" Bên kia ! Mảnh vỡ màu đồng xanh kia . Mua ngay đi !"
" Cái đó là đồ tốt gì sao ? " Tiêu Linh Nhi lẳng lặng tiến tới.
" Có lẽ là mảnh vỡ của một truyền thừa nào đó.... Nếu gom đủ có lẽ sẽ thu được truyền thừa. "
Tiêu Linh Nhi chớp mắt, lựa chọn lung tung rồi chọn ngay một vật phẩm thường thường. Sau khi cò kè mặc cả một lúc, nàng chần chừ hồi lâu rồi như thỏa hiệp, với tay lấy mảnh vỡ nói :
" Vậy thì tám mươi nguyên thạch. Nhưng mà ngươi cho ta thêm mảnh vỡ này. "
Chủ quầy cầm lấy mảnh vỡ xem xét một hồi rồi gật đầu : " Được thôi ! "
Tiêu Linh Nhi vô cùng bình thản cầm lấy đồ vật xoay người rời đi.
Một chỗ khác cách xa nơi đó,
" Làm không tệ ! Cho dù là chưa đủ lão luyện nhưng với tuổi này ngươi cũng đã làm rất trơn tru a. " Đoạn Thanh Dao cười nham hiểm.
" Ngũ trưởng lão.... ngài thấy rồi sao? " Tiêu Linh Nhi ngập ngừng.
" Mảnh vỡ kia ... bất phàm ! "
" Nhưng mà phải tìm đủ mới được... "
" Không vội ! Dù sao cũng không cần phải gom góp tiền để mua cho bằng được. Cứ chậm rãi thu gom là được. Không đủ cũng không mất gì. "
Thấy Đoạn Thanh Dao không có ý tranh giành hay đào sâu bí mật, Tiêu Linh Nhi khẽ nhoẻn miệng cười.