Lãng Mạn Nghịch Biện - Văn Đốc

Chương 80

K tiểu thư không giống với bất kỳ diễn viên điện ảnh nào mà tôi từng hình dung. Mà nói cho cùng, tôi cũng chỉ quen biết duy nhất một diễn viên điện ảnh là nàng.

Dù vậy, trước khi quen biết K tiểu thư, nhận thức của tôi về một "diễn viên điện ảnh" chỉ dừng lại ở bề mặt đơn giản của hai từ "minh tinh". Trong mắt tôi, dù là diễn viên điện ảnh hay truyền hình, họ đều cách tôi một khoảng trời xa xôi, giống như những vì sao treo trên bầu trời. Rất nhiều người thích ngẩng đầu ngắm nhìn, nhưng tôi thì luôn cúi đầu bước đi, hiếm có một vì sao nào có thể khiến tôi phải chú ý đến sự đặc biệt của nó.

Chính nàng đã thay đổi hoàn toàn định nghĩa của tôi về một "diễn viên điện ảnh".

Nàng không phải là một vì sao xa vời đến thế. Khi bước vào phim trường, nàng là bà chủ của một tiệm cắt tóc có thể thấy ở bất cứ đâu trên đường phố Trùng Khánh, là một người trẻ tuổi rất tùy ý vắt chân dài ngồi bên lề đường ăn hộp cơm trong lúc nghỉ ngơi, là một người làm phim chuyên nghiệp sẽ đi đi lại lại trong trường quay trước khi bấm máy để quan sát ánh đèn, nghiên cứu đạo cụ...

Đồng thời, nàng vẫn là K tiểu thư sẽ tranh thủ lúc người khác không để ý mà lén vỗ đầu tôi, là A Diên giữa tiết trời nóng nực mà mời cả đoàn ăn đá bào nhưng lại lén dúi vào tay tôi một viên kẹo và nói "Ăn kẹo đi", là Khổng Lê Diên sẽ quàng một chiếc khăn xanh lam giữa tiết trời 37 độ mà nàng ghét cay ghét đắng để chạy khắp hang cùng ngõ hẻm suốt cả một buổi chiều chỉ vì một cảnh quay.

Thật lòng cảm tạ vị đạo diễn đã tìm đến K tiểu thư cho bộ phim này. Nhờ có bà ấy, tôi mới có thể gặp được một K tiểu thư như vậy.

Trên đường đi mua đá bào với tư cách "trợ lý một ngày", tôi đi cùng trợ lý trước đây của K tiểu thư. Cô nàng tên Vinh Ngô, sáng nay khi tôi đến phim trường đã được K tiểu thư giới thiệu, tôi gọi cô ấy là cô Vinh.

Vinh Ngô sợ đến tái cả mặt, vội vàng cúi người nói "Không dám, không dám". Trông cô nàng thật ngây ngô, khiến cho hành động chuyển khoản của K tiểu thư bên cạnh lại càng thêm phần vững chãi.

Thế là tôi gọi cô ấy là A Vinh.

Mà K tiểu thư thoáng thấy vẻ lúng túng của A Vinh, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, không nói thêm gì.

Ngày thứ ba ở Trùng Khánh vẫn nóng như đổ lửa, quả thực muốn nướng chảy tất cả những tòa kiến trúc chồng chất kia thành kẹo bông gòn.

Thế nên khi tôi đi trên đường ngẩng đầu nhìn lên, còn cảm thấy những tòa cao ốc kia như lùn đi rất nhiều.

Tôi so với A Vinh thì dạn dĩ hơn nhiều. Hai mươi tuổi, tôi vẫn là một người nói nhiều, không chịu nổi cảnh hai người đi cùng đường mà cứ im lặng. Trừ phi người kia là K tiểu thư, khi đó không nói gì cũng rất tuyệt.

Nhưng A Vinh rõ ràng rất câu nệ.

Thế là tôi bắt chuyện với cô nàng bằng vài thông tin bên lề, "Lúc đóng phim K tiểu thư vẫn luôn như thế này sao?"

"K tiểu thư?" A Vinh có chút nghi hoặc.

Tôi mới nhận ra giữa mình và K tiểu thư có rất nhiều cách xưng hô mà chỉ đối phương mới biết, cảm giác trì độn này khiến tôi cười cong cả mắt, rồi giải thích với A Vinh:

"À, chỉ là một cách gọi vui giữa bọn em thôi."

Tôi không kể cho cô ấy nghe về bài hát 《A letter from keanu reeves》, giống như đây là bí mật riêng giữa tôi và K tiểu thư.

A Vinh nói "Ồ ồ", sau đó gật gật đầu. Đi được vài bước trên con đường nhựa bị nắng hun chảy, cô ấy mới chậm rãi nói:

"Chị mới bắt đầu làm việc cùng cô Khổng từ bộ phim này. Cũng mới theo không lâu, nhưng cô ấy quả thật không giống những nghệ sĩ khác mà chị từng làm việc cùng."

"Có gì không giống nhau?" Mọi thứ về K tiểu thư tôi đều rất muốn biết.

A Vinh cố sức lựa lời, "Cô ấy rất tùy ý, rất nhiều thứ có cũng được, không có cũng được, lúc đóng phim chưa bao giờ yêu cầu người khác điều gì, lúc không đóng phim cũng không có yêu cầu gì, giống như đối xử với bản thân thế nào cũng không quan trọng, nhưng đối với nhân vật thì lại rất nghiêm túc."

Tôi gật đầu, điều này rất phù hợp với nhận thức của tôi về K tiểu thư. Và tôi hỏi tiếp, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." A Vinh có chút do dự, nắm chặt ngón tay, nhưng vẫn nói, "Cô ấy rất có tiền, và cũng rất hào phóng."

Tôi im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi, "Vậy tại sao chị ấy lại ở trong một căn phòng nhỏ như vậy?"

Mặc dù tôi biết ba mẹ nàng là một cặp vợ chồng minh tinh rất có tiếng trong giới giải trí, nhưng nhìn vào hoàn cảnh hiện tại và những chi tiết trong cuộc sống thường ngày của nàng, tôi luôn cảm thấy nàng sống rất cô đơn. Phần lớn thời gian, sự cô đơn này dường như không liên quan gì đến điều kiện vật chất, nhưng không thể phủ nhận rằng, những điều kiện vật chất mà nàng cam tâm tình nguyện bày ra cũng góp phần tô đậm thêm sự cô đơn của nàng.

Hóa ra K tiểu thư quả thật rất có tiền.

"Em từng đến đó rồi sao?" A Vinh dường như rất kinh ngạc.

Tôi bước đi dưới ánh nắng vàng như mỡ, "Đúng vậy, lẽ nào chị ấy không cho người khác đến à?"

"Cũng không phải." A Vinh suy nghĩ một lúc, "Chỉ là chị chưa từng đến, vì ở gần nên cô ấy nói không cần chị đưa đón. Mỗi ngày đi làm và tan làm đều tự mình đi bộ một quãng là đến nơi."

"Còn việc em nói nơi đó nhỏ, có lẽ là do cô Khổng không mấy để tâm đến việc mình rốt cuộc ở có tốt hay không."

Cũng phải.

Với tính cách tùy tiện của K tiểu thư ở California, chắc hẳn nàng cũng không có yêu cầu gì về nơi ở của mình. Tôi nhớ lại căn phòng hôm qua đã đến, tuy nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ, thậm chí còn cho cảm giác trống trải một cách khó hiểu. Hơn nữa tôi không thể tưởng tượng được, nếu K tiểu thư ở trong một căn nhà thật lớn, thì căn nhà đó sẽ trống trải đến mức nào.

Thế là tôi gật đầu, nói, "Nhỏ một chút cũng tốt."

Vốn nghĩ A Vinh sẽ cảm thấy nghi hoặc trước lời nói của tôi. Nhưng cô ấy không hề, chỉ suy tư một lúc, thế mà lại đồng ý với cách nói của tôi:

"Quả thật nhỏ một chút cũng tốt."

Quán đá bào sắp đóng cửa kia đã đón một đơn hàng lớn, bà chủ từ sau quầy bar lười biếng ngẩng đầu lên, nghe tôi nói chúng tôi muốn đặt cho cả đoàn phim, liền vui mừng khôn xiết mà xé đi tờ thông báo sang nhượng cửa hàng, nói:

"Vậy là có thể cầm cự thêm một tháng nữa rồi!"

Dường như chúng tôi đã trở thành cứu tinh của bà ấy. Đương nhiên, cứu tinh thật sự là K tiểu thư. K tiểu thư thật là một người vô cùng tốt bụng, dù cho bản thân nàng có lẽ sẽ không thừa nhận.

Nhưng tôi dám cá rằng hôm qua khi mua đá bào cà chua xí muội cho tôi, nàng đã nhìn thấy tờ thông báo sang nhượng của quán.

Người tốt nên được báo đáp.

Khi ôm bốn thùng giữ nhiệt đựng đầy đá bào quay về, tôi lặng lẽ cầu nguyện với thần đá bào...

Xin đừng để K tiểu thư phải chịu khổ trên con đường diễn xuất này. Hãy để chị ấy được nếm trải thêm nhiều vị ngọt, ngọt như ly đá bào cà chua xí muội này.

Khi đến phim trường, cảnh quay rượt đuổi vẫn đang tiếp diễn. Nghe nói vị đạo diễn này tuy là người mới, nhưng phong cách quay phim có chút trừu tượng, thế nên K tiểu thư đã phải chạy đi chạy lại trên con phố này không biết bao nhiêu lần, giữa tiết trời 37.8 độ còn phải quàng một chiếc khăn xanh lam.

Nàng đổ nhiều mồ hôi như vậy mà sắc mặt vẫn nhàn nhạt, một người sợ nóng như nàng.

Tôi đau lòng ôm lấy bốn thùng đá bào, có chút muốn vắt thêm ít nước cốt chanh vào ly của vị đạo diễn kia. Nhưng A Vinh lại rất tận tụy đứng gác cùng tôi, tôi không có cơ hội ra tay.

Đương nhiên tôi không nên làm vậy. Nhưng mà nghĩ một chút thì cũng chẳng sao. Hơn nữa vắt thêm chút chanh có khi lại ngon hơn.

Cuối cùng cũng chờ đến khi cảnh quay này kết thúc.

Đá bào trong thùng giữ nhiệt không hề tan chảy, lần lượt được từng bàn tay nhận lấy. Cuối cùng, một bàn tay trắng nõn, thon gầy vươn tới, đầu ngón tay hồng hồng, chắc là bị nóng rồi.

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Quả nhiên là K tiểu thư.

Nàng vẫn quàng chiếc khăn xanh lam, chóp mũi rịn một lớp mồ hôi mỏng. Thấy tôi chậm chạp không đưa cho nàng, ngón tay nàng khẽ cong lại, nhướng mi gọi tôi:

"Trợ lý Tiểu Lê?"

Nàng cố tình gọi tôi là "trợ lý Tiểu Lê".

Tôi hoàn hồn, đưa ly đá bào cho nàng. Lại vội vàng lấy khăn giấy ướt lau mồ hôi cho nàng. Nàng thật sự rất nóng, cũng gần như không trang điểm gì, mồ hôi lau qua một lần lại nhanh chóng chảy ra.

Tôi hết lần này đến lần khác lau cho nàng, khẽ ấn vào gò má gầy gầy của nàng, nói:

"Chị giống như một người tuyết, sắp tan chảy đến nơi rồi."

Thế là nàng vừa m*t đá bào vừa cười, hơi thở mang theo vị thanh mát của xí muội. Tôi thật muốn ôm lấy mặt nàng mà hôn một cái, để nàng đừng tan chảy nữa.

Nhưng đây là phim trường, tôi không thể.

Tôi chỉ có thể giúp nàng tháo chiếc khăn xanh lam xuống cho thoáng mát, lau mồ hôi cho nàng, lấy một chiếc quạt mini thổi cho nàng, giống như một trợ lý thực thụ.

Mà A Vinh ở bên cạnh thì lúng túng tay chân.

K tiểu thư dường như nhận ra công việc của A Vinh đã bị tôi giành mất, liền nói với A Vinh:

"Cô cũng đi ăn đá bào đi, trời nóng lắm."

Khi nói chuyện với A Vinh, nàng rất vững chãi. A Vinh nhận được lệnh xong, giống như một người máy, cầm lấy một ly đá bào đi ra xa, thật thà chất phác.

Một người phụ trách bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, cảm thán, "Trợ lý của cô nội tâm quá, trong giới này mà làm trợ lý như vậy thì không ổn đâu..."

Lại bĩu môi, nhìn động tác lau mồ hôi và quạt cho K tiểu thư của tôi, "Vẫn là cô bé này được việc, biết điều."

K tiểu thư nhàn nhạt cười, "Ở tuổi này, có biết điều hay không, cũng không phải là quan trọng nhất."

Khi nói những lời này, nàng đang nhìn A Vinh, còn tôi thì đang nhìn nàng. Thế nên khi nàng quay đầu lại, đã thấy tôi đang nhìn mình.

Nàng hỏi tôi, "Em nhìn chị làm gì?"

Tôi không hề né tránh ánh mắt của nàng, ngược lại còn nhìn chằm chằm nàng một hồi:

"Thật ra chị là một người rất tốt."

Nụ cười của nàng vẫn nhạt như trước, "Em lại nhìn ra được từ đâu vậy?"

"Từ những lời này." Tôi nói, rồi lại chỉ vào ly đá bào trong tay nàng, "Còn có ly đá bào này nữa, chị chắc chắn là hôm qua đã nhìn thấy tờ thông báo sang nhượng, cho nên hôm nay mới cố tình bảo tụi em đến quán đó."

Nàng nhìn tôi một hồi, thở dài một hơi:

"Em nghĩ nhiều rồi. Chị bảo em đến quán đó chỉ vì cảm thấy em có vẻ rất thích ăn đá bào ở đó, bà chủ có sang nhượng hay không, không liên quan gì đến chị."

"Vậy còn câu nói vừa rồi thì sao?" Tôi lại tiếp tục hỏi.

Nàng dừng một chút, nói, "Có lẽ chị chỉ đang giả vờ thôi."

Sau đó không nhìn tôi nữa, mà lại múc một muỗng đá bào, hàng mi rũ xuống che đi ánh mắt:

"Ở trong giới này, việc đầu tiên phải học chính là giả vờ."

Tôi thấy trên trán nàng có một giọt mồ hôi chảy xuống đến hàng mi, liền đưa khăn giấy ra hứng lấy, thấm nhẹ, chờ mồ hôi thấm hết, tôi cũng thở dài một hơi:

"Sống trên đời này, có ai mà không giả vờ chứ?"

Hàng mi nàng rung động, khi tôi lấy khăn giấy ra, nàng rất bình tĩnh nhìn tôi:

"Em có giả vờ không?"

"Đương nhiên!" Tôi buột miệng nói ra, rồi lại nhìn quanh xem có ai chú ý không, đút cho K tiểu thư một muỗng đá bào, nhân lúc nàng đang hơi ngậm cho đá tan, tôi hạ giọng nói với nàng:

"Thật ra vừa rồi em đã định vắt rất nhiều rất nhiều nước cốt chanh vào ly đá bào của vị đạo diễn kia, nhưng em không những không làm vậy, mà khi ông ấy lại nhận đá bào, em còn tươi cười niềm nở, thậm chí còn nói 'cảm ơn đạo diễn đã chiếu cố cho cô Khổng nhà em'."

Rõ ràng ví dụ này của tôi rất sinh động. K tiểu thư bị tôi chọc cười, vừa cười vừa hỏi:

"Tại sao em lại muốn vắt chanh vào ly của đạo diễn?"

Tôi nhìn đôi mắt ẩm ướt vì nóng của nàng, đưa tay qua lau đi vệt sốt tràn ra bên mép nàng:

"Bởi vì ông ấy làm chị phải chịu khổ."

Mà em thì chỉ mong chị cả đời chỉ được nếm vị ngọt. Nhưng em biết đây là việc chị cam tâm tình nguyện làm, em không thể lấy cớ muốn chị ăn ngọt để thỏa mãn lòng ích kỷ của mình.

Em ghen tị, vì cả mùa hè này ông ấy đều có thể cùng chị tiêu phí thời gian. Cho nên, ở chỗ em, 'chanh' trong tiếng Hoa đã hóa thành 'ghen tị' mất rồi.

Cho nên chị thấy không, K tiểu thư.

Lặng lẽ trồng một cây chanh trong lòng cũng sẽ không khiến mình biến thành người xấu đâu.

Nhân lúc K tiểu thư đi đóng phim, tôi đã nằm bò trên thùng giữ nhiệt đá bào, viết từng câu từng chữ đoạn này vào tờ giấy nhăn nhúm.

Không biết khi K tiểu thư mở lá thư này ra, sẽ ngửi thấy hương vị thanh mát của đá bào, hay là hương vị chua chát của cây chanh tôi gieo trong lòng.

Ngày hôm đó có một cảnh quay đêm lớn.

Sau khi quay xong cảnh rượt đuổi buổi chiều, cả đoàn phim bắt đầu chuẩn bị cho cảnh đêm.

K tiểu thư dẫn tôi từ cầu thang bên trong tiệm cắt tóc đi lên, đến một sân thượng rộng rãi có thể đón gió đêm.

Nàng quả thật rành rọt cửa tiệm này như lòng bàn tay, cứ như thể nàng chính là Trương Ngọc, sinh trưởng một cách tùy ý trong tiệm cắt tóc cũ kỹ này, như một đóa mạn đà la xinh đẹp.

Hôm nay tôi mang theo chiếc máy ảnh Fuji của mình, khi leo lên cầu thang tối tăm, tôi đã bật chế độ quay video, hướng về phía bóng lưng của K tiểu thư, thở hổn hển đi sau nàng.

Nàng thì cứ cong đuôi mắt cười tôi, nhưng khi mở cánh cửa kia ra, lại rất khoan dung mà kéo tôi lên.

Tầm nhìn bỗng trở nên quang đãng.

Sân thượng này rất rộng, tuy trên đầu vẫn là những tòa cao ốc, nhưng khi nhìn xuống có thể thấy được con phố chật hẹp có tiệm cắt tóc và quán lẩu cay.

Gió rất lớn.

Trong tiếng gió, tôi hướng ống kính về con phố kia, xe cộ như nước, ồn ào náo nhiệt.

Quay được vài giây, tôi cảm giác như phía dưới có một K tiểu thư quàng khăn xanh lam đang chạy tới chạy lui, lại có một K tiểu thư đội mũ lưỡi trai đang dắt theo một F tiểu thư cầm máy ảnh xuyên qua dòng người hối hả.

Trông họ thật vui vẻ.

Khi nâng ống kính lên lần nữa, K tiểu thư đang đứng bên mép sân thượng cười với tôi, hỏi tôi:

"Đồ đạc thu dọn xong hết chưa?"

Trong phút chốc, tiếng gió như nhỏ lại. Tôi nhìn K tiểu thư trong ống kính, sụt sịt mũi:

"Sao chị biết hôm nay em phải đi?"

"Không biết, trực giác thôi." K tiểu thư trong ống kính có mái tóc bị thổi rối tung, "Có lẽ là vì trước đây em nói ngày thứ ba sẽ phải chạy trốn?"

Tôi không nói lời nào.

K tiểu thư lại thở dài một hơi, bàn tay vươn ra ngoài ống kính vỗ vỗ đầu tôi, ánh mắt lướt qua ống kính, như một chú chim đậu lại trên cây lê, đậu lại trong ánh mắt tôi:

"Không sao đâu, Tiểu Lê."

Rõ ràng là cây muốn rời đi trước chim, nhưng nàng lại vào ngày thứ ba nói với tôi không sao cả. Tôi không biết sự ly biệt này rốt cuộc nên nói điều gì, là nói em sẽ quay lại thăm chị, hay là nói chị đợi em tốt nghiệp xong về nước, hoặc là em mong có thể xem được phim của chị...

Dường như cách nào cũng không phù hợp với mối quan hệ giữa tôi và K tiểu thư.

Nói "chờ" thì quá trang trọng, nói "muốn tiếp tục" thì quá ích kỷ, nói "yêu xa" thì quá xa vời.

Thế là tôi nói:

"Hành lý sáng nay em đã thu dọn xong, gửi ở quán lẩu cay rồi, lát nữa em gọi taxi ra thẳng sân bay."

Một báo cáo hành trình rất ngắn gọn.

Nàng gật đầu, dừng một lúc rồi lại hỏi, "Vậy hành lý của em có phải toàn mùi lẩu cay không?"

Tôi không nhịn được nữa.

Bên ngoài ống kính, tôi bật cười, cười rồi lại có chút nghẹn ngào. Tôi không muốn để K tiểu thư phát hiện, liền nói đùa:

"Không sao, đó là mùi lẩu cay mà K tiểu thư thích ăn."

Nhưng K tiểu thư vẫn phát hiện ra.

Trong ống kính, hoàng hôn dần buông, gió lớn thổi qua, đôi mắt ẩn chứa tình ý và lưu luyến của nàng bị ánh chiều chiếu vào trông thật mơ hồ.

Nàng cứ nhìn tôi như vậy, rồi lại đưa tay ra vỗ đầu tôi, rất dịu dàng tặng tôi một câu:

"Em phải thuận buồm xuôi gió nhé."

Quay phim tạm dừng.

Tôi cất máy ảnh đi, mắt bị gió thổi cay xè, sau đó đưa lá thư tôi đã viết mấy ngày nay cho nàng:

"Viết rất vụn vặt, và bên trong cũng không có câu 'em yêu chị'."

Nàng nhận lấy, nói "Được, không sao", sau đó như sờ thấy đôi nhẫn trong phong bì, hỏi tôi đây là gì.

Tôi nói, "Quà sinh nhật, rất rẻ tiền, chờ em đi rồi hẵng mở."

Tôi sợ nàng nhìn thấy đôi nhẫn rẻ tiền này trước mặt sẽ cảm thấy tôi rất trẻ con. Cũng sợ rằng mình sẽ thật sự khóc nấc lên.

Nàng im lặng một hồi.

Rất cẩn thận, rất trân trọng cất lá thư đi, sau đó lại đưa tay ra ấn nhẹ vào sống mũi đang nhăn lại của tôi, giọng dò hỏi:

"Chị tiễn em ra xe nhé?"

Tôi gật đầu, còn máy móc hơn cả A Vinh.

Lúc lên sân thượng, cả hai chúng tôi đều đang cười, lúc xuống sân thượng, chúng tôi cũng vẫn đang cười.

Lúc đó tôi cảm thấy cả hai chúng tôi cười rất tự nhiên. Sau này hồi tưởng lại, mới thấy nụ cười nào cũng thật gượng gạo. Có lẽ chỉ là để lưu lại cho đối phương một cuộc từ biệt tốt đẹp.

Không giống như ở California, oanh oanh liệt liệt không từ mà biệt, mà phải thật trang trọng như trong phim.

Nhưng sự trang trọng của tôi cũng không thể kéo dài được bao lâu.

Thời gian nàng cùng tôi đứng bên đường chờ xe thật ngắn ngủi. Đây là lần đầu tiên sau khi về nước tôi dùng ứng dụng gọi xe này do A Vinh giới thiệu, thao tác cũng gần giống Uber, nhìn vào bản đồ lộ trình của tài xế trên điện thoại, tôi thầm cầu cho chuyến xe này kẹt cứng vĩnh viễn trên đường.

Nhưng ứng dụng này lại mượt mà hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi chỉ có thể nhìn biểu tượng chiếc ô tô màu trắng trên màn hình điện thoại ngày càng tiến lại gần mình.

Cuối cùng, tôi quyết định tắt điện thoại, mắt không thấy, tim không phiền.

Và rất nhẹ nhàng hỏi K tiểu thư một câu, "Bộ phim đầu tiên của chị khi nào sẽ chiếu?"

K tiểu thư kéo vali của tôi, ngón tay đặt trên đó trắng bệch, nàng trả lời:

"Có thể là năm nay, cũng có thể là sang năm, cũng có thể sẽ không bao giờ được chiếu."

Trên đường có rất nhiều người và xe qua lại, bất kỳ một chiếc xe tải cũ nát nào cũng có thể bị tôi cướp lấy để đưa K tiểu thư chạy đến tận cùng thế giới.

Nhưng tôi chỉ gật đầu, "Em sẽ đi xem, nó nhất định sẽ được chiếu."

Nàng vỗ nhẹ vào gáy tôi, lòng bàn tay lành lạnh, "Có lẽ sẽ không chiếu ở nước ngoài đâu."

Tôi "Ồ" một tiếng, "Về nước xem một chuyến cũng có sao đâu."

Thật kỳ lạ.

Tôi có thể thẳng thắn nói "về nước xem phim", lại không thể thẳng thắn nói "về nước cùng chị xem phim".

Sau đó tôi nói thêm một câu, "Có lẽ lúc đó trong nước sẽ có tuyết rơi."

Lòng bàn tay nàng dừng lại trên đầu tôi một lúc lâu, rồi buông ra, nói với tôi:

"Sẽ."

Trong lúc đó, tôi không hề nhìn vào mặt nàng, không hề nhìn vào đôi mắt đang nhìn tôi của nàng. Tôi biết nàng vẫn luôn nhìn mình.

Không biết qua bao lâu.

Nàng cuối cùng cũng dời tầm mắt, nhìn về phía một chiếc xe đang dừng bên đường:

"Đó có phải xe của em không?"

"Không phải." Thật ra tôi căn bản không hề nhìn. Nhưng giây tiếp theo, chiếc điện thoại trong túi tôi liền rung lên.

Và cửa sổ chiếc xe kia hạ xuống, người tài xế dùng giọng Trùng Khánh gọi:

"Đến rồi phải không!"

Tôi không thể không cứng đờ vẫy tay với tài xế, "Tôi ở đây."

Tài xế vẫy tay với tôi, rồi cúp máy.

Tôi cúi đầu nhìn vali của mình, đưa tay ra định lấy. Lại bị K tiểu thư một tay kéo lại. Cùng lúc đó, giọng nói của nàng từ trên đỉnh đầu tôi truyền đến:

"Nặng lắm, chị giúp em đưa lên xe."

Tôi gật đầu, nhưng vẫn không nhìn nàng.

Nàng dường như thở dài một hơi, lại dường như không. Tóm lại là rất yên tĩnh, rất chu đáo, biết tôi không dám nhìn nàng liền đẩy vali đi trước tôi.

Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, nàng đứng ngay trước mặt tôi, chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới, bàn tay buông thõng bên hông khẽ đung đưa, chỉ cần tôi đưa tay ra là có thể nắm lấy tay nàng, có thể ôm nàng một cái, hoặc hôn nàng một cái.

Nhưng cả một nhịp đèn đỏ đã chứng kiến sự do dự của tôi. Cả một nhịp đèn xanh đều đang hỏi tôi: ở cái tuổi đôi mươi, bắt đầu một mối tình dị quốc không cần biết tương lai, khó đến vậy sao?

Và tôi bước qua vạch đèn xanh, nhìn thấy K tiểu thư giúp tôi dọn hành lý lên xe, rồi quay đầu lại nhìn tôi, trong lòng tôi chợt buồn bã nhớ ra một chuyện...

Tôi và K tiểu thư mới quen nhau hai lần ba ngày.

Mà đã trải qua hai lần từ biệt.

Liệu còn muốn có thêm nhiều lần ba ngày, nhiều lần từ biệt nữa không? Để K tiểu thư hết lần này đến lần khác phải nhìn tôi như vậy.

Tôi nhắm mắt lại.

K tiểu thư mở cửa xe cho tôi, vịn vào cửa xe bình tĩnh nhìn tôi:

"Nên lên xe rồi."

"...Được." Tôi cúi đầu.

Khi sắp lên xe, K tiểu thư lùi lại một bước nhường chỗ. Tôi lướt qua người nàng, có thể ngửi thấy mùi nước hoa L'Eau de Liberté thoang thoảng trên người nàng.

Tôi lên xe, mùi da thuộc trong xe ngay lập tức quét sạch mùi hương tự do kia.

Tôi liền nhăn mặt.

K tiểu thư vịn cửa xe mãi không đóng, thấy vẻ mặt tôi không tốt lắm, liền hỏi một câu:

"Không thoải mái sao?"

Tôi lắc đầu, "Không có."

Nàng gật đầu, tay vẫn đặt trên cửa xe. Lúc này tài xế bắt đầu thúc giục.

K tiểu thư vẫn nhìn tôi.

"Chị đóng cửa nhé?"

Giọng nàng hạ rất thấp, như đang trưng cầu ý kiến của tôi. Nhưng tôi không có lựa chọn, chỉ có thể nói "Được."

Sau đó, K tiểu thư dừng lại một lúc lâu, như thể vẫn luôn nhìn tôi, muốn nhìn cho thật rõ ràng, chờ tôi nhìn lại nàng một cái, lại như thể sau một hồi thất thần mới hoàn hồn lại, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Tôi vẫn luôn không nhìn nàng.

"Rầm—"

Cửa xe đóng lại. Mùi hương tự do còn sót lại trong xe không thể níu giữ quá năm giây đã bị tôi hít trọn vào phổi.

Trong năm giây đó, K tiểu thư cách một lớp kính xe màu xanh lam nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp vẫn rất rõ ràng.

Ngay lúc này, tôi đột nhiên muốn chụp cho K tiểu thư một tấm ảnh. Nhưng tài xế dường như không nhận ra hành động vội vàng giơ máy ảnh lên của tôi.

Một cú nhấn ga, K tiểu thư ngày càng xa tôi.

Tôi hoảng loạn chĩa máy ảnh về phía K tiểu thư, nàng đứng yên tại chỗ, cách một lớp kính nhìn tôi, ngày càng thu nhỏ, ngày càng không thấy rõ, như sắp hoàn toàn biến mất.

Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống khung ngắm.

Tôi đập vào cửa xe, hét lớn "Dừng xe"!

Tài xế vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn cho xe tấp vào lề. Tôi nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa xe, cầm máy ảnh lao xuống như thể không cần mạng.

Hoàng hôn như máu, từng chiếc xe lướt qua bên cạnh tôi, giống như từng bức tranh quá khứ của tôi lướt qua, phảng phất như có vô số cặp A Diên và Tiểu Lê đi qua bên cạnh tôi, cũng có vô số chú chim vàng lưu luyến lướt qua tóc, qua tai tôi. K tiểu thư vẫn đứng yên tại chỗ, dùng tầm mắt mơ hồ nhìn tôi.

Trong lúc đó, bóng hình nàng có chút chao đảo, dường như muốn tiến lại gần, nhưng lại có chút khó khăn.

Không biết có phải do gặp đúng giờ tan tầm và dòng người sau khi đèn đỏ chuyển sang xanh hay không, mà quá trình tôi chạy đến trước mặt K tiểu thư lại gian nan lạ thường, như thể phải lách qua từng lớp người dày đặc.

Và K tiểu thư cũng vẫn luôn nhìn tôi giữa đám đông, thấy tôi ngược dòng người chen qua, nàng cũng bắt đầu đi về phía tôi.

Ngày hôm đó ở Trùng Khánh rất nóng, chúng tôi cách một đám đông, ánh mắt chao đảo còn triền miên hơn cả những chuyện thân mật nhất.

Cuối cùng chúng tôi gặp nhau dưới một gốc cây, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, nhếch nhác, nhưng lại giống như tình sâu nghĩa nặng.

Nàng vịn lấy tay tôi, không hề ghét bỏ mà dùng mu bàn tay lau mồ hôi cho tôi, hỏi, "Sao vậy, có phải quên đồ không?"

Tôi lắc đầu, áo thun sau lưng đã ướt đẫm. Hồi lâu mới thở ra một hơi.

Sau đó, tôi đưa chiếc máy ảnh trong tay cho nàng, ôm lấy chiếc cổ có chút ướt, có chút lạnh của nàng, ôm thật chặt, thật chặt:

"Chúng ta gặp nhau vào ngày thứ tư nhé."

Nàng dường như rất trì độn, qua một lúc lâu mới ôm lại tôi, lòng bàn tay rất lạnh. Chậm rãi nói:

"Được."

Lúc đó nàng không biết, thật ra đây đã là ngày thứ tư của tôi ở Trùng Khánh. Ngày đầu tiên, tôi bắt đầu tìm kiếm một con chim màu đỏ, ngày thứ hai, tôi đến một cây cầu gặp được chú chim nhỏ của mình, ngày thứ ba, tôi bắt đầu viết cho chú chim nhỏ một lá thư, và ngày thứ tư, tôi đã chạy như điên đến bên cạnh nàng trong buổi chiều tà nhuốm màu huyết sắc, để lại cho nàng tất cả những ký ức hình ảnh tôi đã lưu giữ, bởi vì không cần chúng, tôi vẫn sẽ luôn nhớ về nàng.

Và tôi hy vọng, nàng sẽ dành ngày thứ tư của mình cho tôi. Cũng hy vọng rằng, vào ngày thứ tư ấy, chúng ta có thể lại một lần nữa nhìn thấy tuyết.

—Hết《Hồi âm từ Thành phố Sương Mù》—

Bình Luận (0)
Comment