Giang Tả nhìn về phía Tô Kỳ nói rất nghiêm túc: ͏ ͏ ͏
- Anh sẽ không xem đâu, bà xã anh sẽ tức giận. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tựa vào người Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Bà xã anh rất vui, cho nên đêm nay chúng ta thông đêm nhé. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh chỉ là một người bình thường, hơn nữa trước đây chúng ta đâu có thông đêm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Bây giờ không giống ngày xưa, sắp phải sinh con rồi, bây giờ chúng ta tranh thủ trước. ͏ ͏ ͏
Miễn cho sau này anh lại có ý khác. ͏ ͏ ͏
Giang Tả dùng ngôn từ chính nghĩa nói: ͏ ͏ ͏
- Không đâu, tuyệt đối không thể nào có ý khác. ͏ ͏ ͏
Anh chỉ yêu một mình Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười ôm lấy Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Cho nên, đêm nay em muốn thưởng cho anh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao thế? Chán cơ thể của em quá rồi hả? Hay là em đi làm Thánh nữ nhé? Đổi sang cái khác mởi mẻ hơn? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả liếc nhìn Tô Kỳ một cái, sau đó bể bổng cô lên. ͏ ͏ ͏
Rồi bước vào trong phòng. ͏ ͏ ͏
- Không được, anh không quen Tô Kỳ mới, như bây giờ rất hoàn mỹ rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thả Tô Kỳ lên giường nói: ͏ ͏ ͏
- Hơn nữa, anh có thể chán được sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên, là không thể. ͏ ͏ ͏
Có điều lời nói thông đêm đều là giả dối, Tô Kỳ sẽ không bắt Giang Tả thông đêm thật. ͏ ͏ ͏
Rúc vào trong ngực Giang Tả ngủ, Tô Kỳ vẫn rất thích việc này. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ rúc trong ngực Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Gần đây có phải sức khỏe của anh trở nên yếu đi hay không? ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt Giang Tả đen xì lại, hắn vừa chiến đấu với Cửu giai lâu như vậy, tuy rằng vết thương gần như khỏi hẳn rồi, nhưng mà khó tránh khỏi sẽ bị suy yếu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em cứ có cảm giác cơ thể anh có chỗ nào đó hơi khác, tuy rằng không phải em ghét bỏ, nhưng mà, khi không ngủ sẽ cảm thấy lo lắng. ͏ ͏ ͏
- Có phải anh bị em vắt kiệt sức rồi? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngẩng đầu nhìn Giang Tả chăm chú: ͏ ͏ ͏
- Có phải lúc em không có ở đây, anh đã tự xử rồi không? ͏ ͏ ͏
- Làm vậy rất đau đó... Ư ư. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không hề do dự, hắn lấy ngay cái chăn nhét vào trong miệng Tô Kỳ, sau đó kéo Tô Kỳ vào trong lòng mình nói: ͏ ͏ ͏
- Em đừng nói nữa. ͏ ͏ ͏
Lại còn bảo hắn tự xử, hắn hơi muốn đánh nhau với Tô Kỳ rồi. ͏ ͏ ͏
Trong đầu cô nàng này đang nghĩ cái gì thế không biết. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ giật chăn ra nói: ͏ ͏ ͏
- Lần sau anh có thể dùng miệng chặn miệng em lại được không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Nghĩ hay lắm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đi ngủ thôi, khi nào về sẽ xử anh tiếp, chắc chắn sẽ có lúc anh phải khóc. ͏ ͏ ͏
- Ở đây, nếu mai không dậy nổi, sư phụ mà sư tỷ lại càm ràm. ͏ ͏ ͏
Hóa ra nguyên nhân là như vậy có phải không? ͏ ͏ ͏
Điều này khiến Giang Tả cảm thấy, ở chỗ này cũng rất tốt. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng không phải lúc nào Tô Kỳ cũng quá đáng như vậy, nhưng mà cũng thường xuyên quá đáng. ͏ ͏ ͏
Là một người bình thường, Giang Tả cảm thấy mình đúng là không dễ chịu gì, khoảng thời gian cãi nhau mấy tháng trước vẫn tốt hơn. ͏ ͏ ͏
Có điều nếu so sánh xa một chút. ͏ ͏ ͏
Giống như ở kiếp trước cũng không tốt, Cửu Tịch cũng quá đáng. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả không nghĩ gì nữa, hắn quay ra ôm Tô Kỳ ngủ. ͏ ͏ ͏
Làn da và dáng người của Tô Kỳ đều đẹp, cảm giác rất thích. ͏ ͏ ͏
Có lẽ người tu luyện đều như vậy. ͏ ͏ ͏
Nhất là Tiên Tử. ͏ ͏ ͏
Có điều đối với những người khác, Giang Tả không để ý chút nào, tay của hắn chỉ thích cảm giác chạm vào Tô Kỳ thôi. ͏ ͏ ͏
Đối với những người khác, hắn không có hứng thú, Tô Kỳ không mặc gì nằm ở đây, hắn cũng không dám nghĩ, cũng không dám làm gì. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sáng sớm hôm sau, khi mở mắt dậy, Giang Tả nhìn thấy Tô Kỳ đang nằm trên người hắn, nhìn hắn chăm chú. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Em đang làm gì thế? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói rất nghiêm túc: ͏ ͏ ͏
- Tối hôm qua anh nói mớ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏
Gương mặt Tô Kỳ trở nên lạnh lùng: ͏ ͏ ͏
- Anh gọi tên một người con gái. ͏ ͏ ͏
Giang Tả dùng chăn trùm lên người Tô Kỳ, che chắn bớt cảnh xuân, hắn không dám nhìn nhiều, vừa sáng sớm, sẽ có chút phản ứng. ͏ ͏ ͏
Hoặc là phải nói, quá quyến rũ. ͏ ͏ ͏
- Gọi Tô Kỳ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả thờ ơ đáp lời. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Không phải? Anh còn có thể gọi tên ai? Ngay cả Cửu Tịch cũng không thể nào! ͏ ͏ ͏
Đương nhiên Giang Tả không thể nào gọi Cửu Tịch, hắn cũng không thể gọi tên người con gái nào khác ngoài Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Chuyện này căn bản không tồn tại. ͏ ͏ ͏
Đương hiên, việc hắn có mơ thật hay không vẫn còn khó nói. ͏ ͏ ͏
Với thực lực của hắn, căn bản không thể nào nằm mơ, hắn cũng không có cảm giác mình đã nằm mơ. ͏ ͏ ͏
Có điều dù sao cũng ngủ chung với Tô Kỳ, khó nói trước là có hay không. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà dù có nằm mơ như thế nào, dù có nói mớ như thế nào, nếu như hắn gọi tên một người con gái, vậy chắc chắn là gọi tên Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Không có chuyện ngoài ý muốn. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1098Tô Kỳ nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải Tô Kỳ, cũng không phải Cửu Tịch, mà là Kỳ Kỳ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Kỳ Kỳ? ͏ ͏ ͏
Cái con Đa Linh khuyển kia? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngồi trên người Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi có phải anh đang nghĩ đến chuyện gì không tốt hay không? Là Kỳ Kỳ, Tô Kỳ Kỳ. ͏ ͏ ͏
Kỳ Kỳ? ͏ ͏ ͏
Nghĩ như vậy, đúng là có khả năng này. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏
Vừa nói hắn vừa dùng chăn đắp kín người Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Sau đó em mới nhớ ra, trước kia anh đều gọi em là Kỳ Kỳ, bây giờ lại không gọi nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh nhớ là có một vị tiểu thư Tô Kỳ nào đó ra lệnh cưỡng chế không cho anh gọi như thế. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Khi đó còn đang đi học, anh không biết xấu hổ cứ gọi Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, em cũng không dám trả lời. ͏ ͏ ͏
- Nhưng lại sợ em không trả lời, anh sẽ tức giận, cho nên không thể để anh gọi như thế. ͏ ͏ ͏
Bây giờ em đã là vợ anh rồi, tất nhiên là không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn chằm chằm vào ngực Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Không còn cảm giác trước kia nữa, trước kia còn chưa lớn như vậy. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng Tô Kỳ có mặc váy ngủ, nhưng mà dáng người vẫn hiện rõ mồn một, sức hấp dẫn vô cùng mạnh. ͏ ͏ ͏
Chăn còn che nửa kín nửa hở. ͏ ͏ ͏
Còn hấp dẫn hơn cả không mặc gì. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cầm gối đầu đánh về phía Giang Tả, đương nhiên là cô biết Giang Tả đang nói đến cái gì, sau đó cô nói: ͏ ͏ ͏
- Nói lung tung, trước kia dáng người em cũng vô cùng đẹp rồi, không phải chính anh cũng bị dáng người của em mê hoặc sao? ͏ ͏ ͏
- Sau đó còn theo đuổi em. ͏ ͏ ͏
- Khi đó em còn ngây thơ, chẳng mấy chốc đã bị anh theo đuổi được rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả giữ lấy chiếc gối đầu, sửa lại cho đúng: ͏ ͏ ͏
- Không phải, trước kia hoàn toàn là do anh thích vẻ ngoài xinh đẹp của em, căn bản không để ý những thứ khác. ͏ ͏ ͏
- Hơn nữa, khi đó chắc hẳn em vẫn màn hình phẳng nhỉ? ͏ ͏ ͏
- Hình như còn vô cùng bằng phẳng. ͏ ͏ ͏
- Vài năm sau mới biến thành thế này, có phải đã tu luyện bí pháp nào không? ͏ ͏ ͏
Nghe thấy Giang Tả nói như thế, Tô Kỳ cầm chiếc gối đầu lên đập lung tung vào Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Của cô có tự nhiên hay không, người khác không biết, chẳng lẽ Giang Tả tiên sinh anh còn không biết sao? ͏ ͏ ͏
Khi trời đã sáng rõ, Giang Tả và Tô Kỳ định ra ngoài tìm đồ ăn sáng. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ sắc mặt Giang Tả trắng bệnh, à, không phải do ngủ nhiều, mà bị đánh thành như vậy. ͏ ͏ ͏
Lại nói, giữa bị đánh và ngủ, thật ra hắn còn bị đánh thường xuyên hơn. ͏ ͏ ͏
Lúc đi học, đúng là thường xuyên bị đánh. ͏ ͏ ͏
Sau khi kết hôn, ngược lại không bị đánh nhiều như vậy nữa. ͏ ͏ ͏
Cũng không biết vì sao, cho nên Giang Tả lại tò mò hỏi một câu. ͏ ͏ ͏
- Bởi vì phải đi làm, ở công ty chuyện thể diện rất quan trọng, chuyện bị vợ đánh, sao có thể để người khác biết. ͏ ͏ ͏
- Nếu lỡ bị người ta nói này nói nọ, anh khó chịu thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏
- Cho nên, không phải lúc vô cùng nói giận, dùng tình yêu cảm hóa là được rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trả lời. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Trước kia em đánh anh như vậy, không sợ đánh anh chạy mất sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc chắn sẽ không có chuyện đó, bởi vì em ra tay đềU Tiơng đối nhẹ, chủ yếu là em chưa từng cảm thấy anh tức giận. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ buồn bã nói: ͏ ͏ ͏
- Lần đầu tiên em cảm thấy anh thật sự tức giận, là sau khi kết hôn, lúc em thường xuyên phải đi công tác. ͏ ͏ ͏
- Khi đó em thật sự rất sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả im lặng. ͏ ͏ ͏
Lúc đó, hắn cũng rất khó chịu. ͏ ͏ ͏
Hắn vẫn nhớ rõ, khi đó hắn chưa bao giờ biết Tô Kỳ đi làm gì, cả người đều sắp tức điên. ͏ ͏ ͏
Cho nên, nguyên nhân của bi kịch kiếp trước. ͏ ͏ ͏
Là do hắn sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đứng chắn trước mặt Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Lại nghĩ lung tung gì thế? Em cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh, không có chút nào cả, anh không thể giận em giống như trước kia nữa. ͏ ͏ ͏
- Khi đó em cảm thấy không ổn chút nào, giống như chúng ta không có cách nào ở bên nhau vậy. ͏ ͏ ͏
- Khiến người ta sợ muốn chết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, gật đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Ừ, sẽ không giận nữa đâu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mở tròn mắt nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy mỗi ngày em đều lượn lờ trước mắt anh, anh có thể sẽ chán không? Sau đó chủ động bảo em đi làm nhiệm vụ với sư tỷ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Đi thôi, sắp đến tiểu trấn rồi, đi ăn gì đó nào. ͏ ͏ ͏
Nói xong, Giang Tả trực tiếp cất bước đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức đuổi theo nói: ͏ ͏ ͏
- Anh không trả lời em, chắc chắn là có nghĩ như vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặt không biểu cảm: ͏ ͏ ͏
- Là em nói, không phải anh nói. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Anh dám nói thế, thì anh xong đời luôn, mau nói sẽ không chán. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Sẽ không chán. ͏ ͏ ͏
Anh nhớ rõ em đã từng hỏi anh chuyện kiểu này một lần rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Đâu có, là ảo giác của anh. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ và Giang Tả đi rời khỏi nơi băng tuyết đi về phía thị trấn nhỏ. ͏ ͏ ͏
Nói chung là vừa đi vừa cãi nhau, ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1099Xuyên Hà tiểu trấn, ban ngày trên đường phố có không ít người. ͏ ͏ ͏
Ở nơi đông người, tất nhiên là Tô Kỳ và Giang Tả lại bình thường hơn nhiều, ͏ ͏ ͏
Một người thì thẹn thùng, một người thì lạnh lùng. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh bọn họ đã đi đến cửa hàng bán đậu phụ. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà vừa bước vào, bọn họ đã nghe thấy có tiếng cãi lộn bên trong, ͏ ͏ ͏
- Không có, dù bao nhiêu tiền cũng không có, cô đi tìm nhà khác đi, chúng tôi không nấu. ͏ ͏ ͏
Đây là giọng của ông chủ bán đậu phụ. ͏ ͏ ͏
- Ông chủ, tôi nghe được từ chỗ sư thúc của mình, bọn họ nói, khi còn trẻ tài năng nấu ăn của ông vô cùng lời lại. ͏ ͏ ͏
- Cho nên tôi chỉ muốn nếm thử mùi vị. ͏ ͏ ͏
Đây là giọng Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ và Giang Tả liếc nhau một cái, bọn họ hoàn toàn không biết Tĩnh Nguyệt tỷ đang làm gì. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu phụ bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ, cô nghĩ một chút xem, kẹo hồ lô thì có liên quan gì đến khả năng nấu ăn của tôi? ͏ ͏ ͏
- Nói đến khả năng nấu ăn, hiện giờ tôi còn lợi hại hơn, hơn nữa bây giờ tôi cũng còn rất trẻ. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ đã bước vào, cô tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ muốn ăn kẹo hồ lô? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt thở dài: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, nhưng mà ông chủ không bán. ͏ ͏ ͏
Ông chủ quán đậu phụ: ͏ ͏ ͏
- Là không có. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Lần này ra ngoài, trực tiếp mua bên ngoài không phải được rồi sao, tuy rằng hiện giờ tương đối ít chỗ bán, nhưng mà muốn mua vẫn rất dễ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải vậy không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không muốn để ý tới Tĩnh Nguyệt tỷ nữa, chẳng lẽ chị ấy không có chút hiểu biết nào về cuộc sống bình thường sao? ͏ ͏ ͏
Nếu như không có, tại sao lại biết đến kẹo hồ lô được nhỉ? ͏ ͏ ͏
Qua video? ͏ ͏ ͏
Có lẽ là vậy. ͏ ͏ ͏
Đúng là có chút ấu trĩ. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này Tĩnh Nguyệt lại hỏi Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Em có muốn ăn không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏
- Muốn ăn chứ, rất lâu rồi em chưa được ăn, cảm thấy vô cùng hoài niệm, thoáng cái đã cảm thấy mình trẻ hơn mười tuổi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, thầm nghĩ: Thế này rất đáng yêu, cho dù vẫn ngây thơ nhàm chán như cũ, nhưng mà chính những điều ấy lại khiến hắn yêu thương. ͏ ͏ ͏
Sau đó bọn họ ngồi vào bàn định ăn đồ ăn sáng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, có manh mối về Vạn Linh thạch và Tiên Sơn chưa? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không có chút manh mỗi nào về Vạn Linh thạch, còn về Tiên Sơn, đang tra xét rồi, chắc là không khó lắm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vậy phải mất bao lâu nữa? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Đủ thời gian để hai đứa nghỉ ngơi vài ngày, không cần phải sốt ruột, nếu muốn về nhà, thì trưa này có thể về. ͏ ͏ ͏
- Lần này bảo sư bá đưa hai đứa về, nghe nói sư bá muốn ra ngoài một chuyến. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Sư bá muốn ra ngoài? Đi bao lâu? Mấy trăm năm? ͏ ͏ ͏
- Sư phụ có đồng ý không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa mới bưng bát tào phớ lên ăn, hắn vô thức nói: ͏ ͏ ͏
- Dù dì nhỏ không đồng ý, bà ấy cũng sẽ không mở miệng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Được rồi, hai cô không phủ nhận, sư phụ của các cô, chắc chắn sẽ không mở miệng. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Lần này có lẽ không lâu đâu, chị nghe nói trong ngày sẽ quay lại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả biết, có lẽ Kiếm Thập Tam ra ngoài vì chuyện trứng rồng. ͏ ͏ ͏
Có điều tất nhiên Giang Tả sẽ không nói gì, hắn vẫn tiếp tục dùng đồ ăn của mình. ͏ ͏ ͏
Sau khi ăn xong, Tĩnh Nguyệt dẫn Tô Kỳ đi, nói rằng muốn tổ chức hội nghị Thánh nữ, có lẽ là để quyết định danh sách người đi Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏
Chuyện này dĩ nhiên không thể để Giang Tả đi cùng. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng Giang Tả cũng là Thánh nữ dự khuyết, nhưng mà các cô vẫn chưa biết. ͏ ͏ ͏
Có điều Tô Kỳ đi rồi cũng tốt. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đã rời khỏi chỗ ngồi, đi đến sau bếp. ͏ ͏ ͏
Lúc này trong bếp không chỉ có mình ông chủ quán đậu phụ, còn có cả một con Khôi Lỗi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Buông nó ra đi. ͏ ͏ ͏
Lúc này ông chủ bán đậu phụ mới cởi bỏ khống chế để Khôi Lỗi hành động. ͏ ͏ ͏
Vừa được tự do, Khôi Lỗi đã đi đến trước mặt Giang Tả, nó vô cùng cung kính nói: ͏ ͏ ͏
- Bái, bái kiến tiền bối. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Khôi Lỗi nói: ͏ ͏ ͏
- Cơ giáp của ông hỏng rồi? ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, người trước mắt này, chính là Mạc Danh Bắc, còn chuyện vì sao đối phương lại xuất hiện ở chỗ này, Giang Tả thật sự không biết. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu phụ nói: ͏ ͏ ͏
- Nó ra ngoài từ Thiên Tinh động phủ, bị Kiếm Thập Tam dùng một kiếm phế bỏ, sau đó ném đến chỗ tôi, bảo rằng có thể dùng nó để dạy Lộ Chân. ͏ ͏ ͏
Không còn cách nào cả, Kiếm Thập Tam không dạy được người khác, ông chủ bán đậu hũ thì không thích hợp, tất nhiên chỉ còn cách tìm người khác dạy Lộ Chân. ͏ ͏ ͏
Tìm người rất khó, hiện giờ có một kẻ kiến thức rộng rãi ở đây, ngu sao không dùng, cũng không cần lo lắng lão ta giở mánh khóe gì. ͏ ͏ ͏
Dù sao lão ta cũng yếu. ͏ ͏ ͏
Còn Mạc Danh Bắc, khi nhìn thấy Giang Tả, lão ta thật sự rất kích động. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần có thể ôm đùi đối phương, vậy thì tương lai của lão vẫn còn hy vọng. ͏ ͏ ͏
So với việc chờ đợi ở chỗ này còn tốt hơn. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1100Khi khi lão muốn ra ngoài tìm kiếm Giang Tả, lão lại phát hiện ra bản thân đã bị giam cầm. ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ lão ta cho rằng hết hy vọng rồi, nhưng ngoài ý muốn lại trông thấy Giang Tả chủ động đến chỗ này. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả nói với Mạc Danh Bắc: ͏ ͏ ͏
- Nhớ kỹ, tôi chỉ là người bình thường, còn nữa đừng qua lại với tôi, cũng đừng đến gần tôi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Đối với chuyện về Mạc Danh Bắc, Giang Tả không có hứng thú, về phần Cơ giáp, thật ra cái đó rất có tác dụng. ͏ ͏ ͏
Cho nên hắn thuận miệng hỏi thăm. ͏ ͏ ͏
Có điều, chắc là đã bị một kiếm của Kiếm Thập Tam chém nát rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đã ra ngoài, Mạc Danh Bắc không có cách nào ra ngoài theo hắn. ͏ ͏ ͏
Bây giờ mới thật sự tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu phụ lấy một miếng đậu ra nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng để ý quá nhiều, cứ yên tâm ở lại chỗ này, chắc chắn sẽ có cơ hội. ͏ ͏ ͏
Những lời thừa thãi ông chủ bán đậu phụ cũng không muốn nói thêm nữa. ͏ ͏ ͏
Dù sao ông ta cũng không biết Mạc Danh Bắc muốn làm gì. ͏ ͏ ͏
Còn chuyện Mạc Danh Bắc có chịu yên phận ở lại đây hay không, chuyện này không cần lo lắng, bởi vì Mạc Danh Bắc không có cách nào rời khỏi đây được. ͏ ͏ ͏
Lão ta không phải người được mời đến đây, hiện giờ căn bản lão ta không có tự do. ͏ ͏ ͏
Trừ khi lão ta có thể mạnh hơn Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏
Nói ra thì Kiếm Thập Tam cũng vô cùng chiếu cố Lộ Chân, điều này khiến ông chủ bán đậu phụ rất bất ngờ. ͏ ͏ ͏
Về mặt lý thuyết, Kiếm Thập Tam không quen biết Lộ Chân mới đúng. ͏ ͏ ͏
Có những lúc ông chủ bán đậu phụ còn thầm nghĩ, có phải Lộ Chân là con riêng của Kiếm Thập Tam hay không. ͏ ͏ ͏
Ông ta còn cố ý nói với Kiếm Thập Tam như thế, kết quả thiếu chút nữa đã bị Kiếm Thập Tam chém cho một kiếm. ͏ ͏ ͏
Có điều nghĩ kỹ lại thì đúng là không có khả năng này, trong mắt Kiếm Thập Tam có lẽ chỉ có mỗi sư muội của hắn thôi. ͏ ͏ ͏
Chỉ là điều khiến ông chủ bán đậu phụ cảm thấy bất đắc dĩ chính là, Kiếm Thập Tam nói rằng, một khoảng thời gian nữa nếu rảnh rỗi, hắn lại tiếp tục đến đây học nấu ăn. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải ông ta đánh không lại Kiếm Thập Tam, ông chủ bán đậu phụ đã rút đao ra rồi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Địa giới của Ma tu. ͏ ͏ ͏
Lúc này Hắc Bào ma tu đi đến bên cạnh Nam Huyên ma tu. ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, con có một tin tức muốn bán cho người. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu nói. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ Nam Huyên ma tu đã khá hơn nhiều rồi, bà ta nhìn Hắc Bào ma tu có chút tò mò. ͏ ͏ ͏
Tên đồ đề này muốn bán đồ của mình, ít khi đích thân chạy tới đây, phần lớn đều gọi điện thoại đến bán cho bà ta. ͏ ͏ ͏
- Tin tức gì? ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu hỏi. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu nhìn Nam Huyên ma tu nói: ͏ ͏ ͏
- Tin tức về tam diện Hỏa, Thủy, Lãnh. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu nhíu mày, bà ta nhìn Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏
- Con biết bao nhiêu? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu: ͏ ͏ ͏
- Chỉ một chút thôi, sư phụ đừng giết người diệt khẩu. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu nói: ͏ ͏ ͏
- Tuyết Nhi có biết không? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Chuyện này thì có liên quan gì đến sư muội? ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu nhìn Hắc Bào ma tu, dường như muốn nhìn kỹ xem có phải đồ đệ của bà ta đang nói dối hay không. ͏ ͏ ͏
Kết quả là Nam Huyên ma tu không nhìn ra được điều gì cả, người đồ đệ này của bà ta thích làm gian thương cũng không phải do bà ta dạy. ͏ ͏ ͏
- Nói một chút xem. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu nói. ͏ ͏ ͏
Còn chuyện giết người giệt khẩu, còn chưa đến mức như vậy. ͏ ͏ ͏
Huống chi Hắc Bào ma tu còn là đệ tử của bà ta. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏
- Khi con đưa sư muộn đến Bách Linh cốc, ngoài ý muốn gặp phải Hỏa Lãnh Diện đương nhiệm... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đến đó, Nam Huyên ma tu kích động hỏi: ͏ ͏ ͏
- Con vừa mới nói tin tức của bọn họ, là tin tức về đời trước? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu cười nói: ͏ ͏ ͏
Đúng vậy sư phụ, tin tức này có đáng giá không? ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu lạnh lùng hỏi: ͏ ͏ ͏
- Nói cho vi sư biết, bọn họ đang ở đâu? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, về chuyện này con cũng không biết, con chỉ biết là bọn họ vẫn còn sống, hơn nữa đang ở trong một chỗ nào đó giữa trời đất, nghe nói đang tu luyện một bí pháp. ͏ ͏ ͏
Khi nghe thấy điều này, sắc mặt Nam Huyên ma tu càng trở nên lạnh lùng hơn. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu cười nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, con thật sự không dám giấu giếm, chờ đến khi bọn họ thành công, cho dù lúc đó sư phụ có khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh, cũng khó có thể là đối thủ của bọn họ. ͏ ͏ ͏
- Hay là sư phụ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Để vi sư yên lặng suy nghĩ, con ra ngoài trước đi, đợi khi nào có tin tức chuẩn xác về bọn họ, lại nói cho vi sư biết. ͏ ͏ ͏
- Linh thạch vi sư sẽ bảo Tuyết Nhi đưa cho con. ͏ ͏ ͏
Không đợi Hắc Bào ma tu nói hết lời, Nam Huyên ma tu đã không nghe nổi nữa. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu không nói thêm gì, chỉ yên lặng lui ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Sau khi lui ra ngoài, hắn nhìn thấy sư phụ mình đứng yên tại chỗ lắc đầu bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏
- Rốt cuộc là ai? Ai có thể khiến sư phụ như vậy, nếu moi ra được tin tức có lẽ sẽ rất đáng giá. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu quay người đi khỏi, vừa đi hắn vừa lầm bầm: ͏ ͏ ͏
- Cũng không biết đến lúc đó, mình có còn sống để đếm xong tiền không nữa. ͏ ͏ ͏
Sau đó Hắc Bào ma tu ra khỏi chỗ ở của sư phụ hắn. ͏ ͏ ͏
Mất một chút thời gian, tại chỗ ẩn nấp hắn gặp được ba người. ͏ ͏ ͏
Ba người này chính là ba người nhóm quỷ tu. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1101Có điều bọn họ đang bị giam cầm ở chỗ này, trước đó ba người bị Bách Linh cốc giam lại, sau đó Hắc Bào ma tu đã mua lại ba người này từ Bách Linh cốc. ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ Bách Linh cốc và quỷ tu không có hiềm khích gì với nhau cả, cho nên bán lại cho Hắc Bào ma tu, có thể nói là chuyện đôi bên cùng có lợi. ͏ ͏ ͏
Còn số tiền này, đương nhiên Hắc Bào ma tu đã kiếm lại được từ chỗ của sư phụ hắn. ͏ ͏ ͏
Tính sơ qua đã không lỗ rồi, sau này tất nhiên sẽ kiếm lời được một khoản lớn. ͏ ͏ ͏
Chuyện mua bán huề vốn, sao hắn có thể bỏ ra nhiều công sức như vậy được. ͏ ͏ ͏
- Chúng ta làm một vụ giao dịch đi. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu nói với ba người nhóm Quỷ tu. ͏ ͏ ͏
Hỏa Diện nói: ͏ ͏ ͏
- Giao dịch gì? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏
- Chuyện đôi bên cùng có lợi, các anh có mạng sống còn tôi có Linh thạch. ͏ ͏ ͏
- A, đừng hiểu lầm, tôi nói thật đó, sau khi ba người ra ngoài, tôi có thể cố hết sức để ba người không chết. ͏ ͏ ͏
- Đừng có nghi ngờ tôi, mối quan hệ của tôi rất rộng đó. ͏ ͏ ͏
Về chuyện làm ăn, cứ phải thổi phồng trước rồi nói sau, đối phương cũng không phải người có cấp bậc như Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, nhóm ba người quỷ tu kia không tin tưởng, người này cũng không mạnh hơn ba người bọn họ. ͏ ͏ ͏
Thủy Diện nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu như chúng tôi không nhận vụ giao dịch này thì sao? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu cười nói: ͏ ͏ ͏
- Mua bán không thành công cũng không ảnh hưởng đến tình cảm, nếu như ba người không đồng ý, tất nhiên tôi cũng sẽ không thả ba người đi. ͏ ͏ ͏
Ban đầu nhóm ba người quỷ tu còn tưởng rằng đối phương sẽ thả bọn họ, sau khi nghe hết sắc mặt mỗi người đều rất khó coi. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Hỏa Diện hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chuyện giao dịch, cụ thể như thế nào? ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tại Bách Linh cốc. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết đã tắm rửa suốt một đêm. ͏ ͏ ͏
Đám sư tỷ sư muội của cô đều có chút kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
- Sư muộn bị làm sao vậy nhỉ? Đã tắm cả đêm rồi. ͏ ͏ ͏
- Đâu chỉ có như vậy, sư muội còn liên lạc với tôi, bảo tôi chuẩn bị các loại thuốc nước cho con bé, hình như đã xảy ra chuyện gì đó. ͏ ͏ ͏
- Còn có thể có chuyện gì nữa, chắc chắn là muốn mượn cơ hội này để chăm sóc sắc đẹp, bình thường giả vờ lạnh lùng, không hề trang điểm, khi có cơ hội tất nhiên sẽ không bỏ qua. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn ngồi xổm ở bên ngoài nói. ͏ ͏ ͏
Vết thương của Mặc Ngôn vô cùng nặng, may mà cô có tiền, nếu không thì đêm nay đừng mong ngóc đầu dậy nhảy nhót đối đáp lại. ͏ ͏ ͏
Còn Lục Nguyệt Tuyết sợ cô vào trong làm loạn, nên đã cố ý bảo người trông chừng Mặc Ngôn giúp mình. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ Mặc Ngôn cũng bảy màu, chỉ có quần áo là đã thay đổi. ͏ ͏ ͏
Thực tế thì Mặc Ngôn cũng không quen lắm, không mặc quần áo màu đen khiến cô vô cùng khó chịu, cứ như năng lực Mộng yểm cũng trở nên xa lạ rồi. ͏ ͏ ͏
Dùng mộng yểm không gian cũng không thuận tay như trước. ͏ ͏ ͏
Một sư tỷ của Lục Nguyệt Tuyết tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Rốt cuộc hai đứa làm sao lại biến thành như vậy? ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Không thể nói được, có một số việc chính là bí mật, là bí mật chung của tôi và Lục Nguyệt Tuyết. ͏ ͏ ͏
- Có điều đám màu sắc này là do bị đốt thành đó, nếu biết trước Thất Sắc hỏa diễm vô dụng như vậy, tôi đã đổi lấy cái khác rồi. ͏ ͏ ͏
Mọi người nghe cô nói thế đều không hiểu lắm, nhưng mà đúng là có một vài chuyện không thể nói ra được. ͏ ͏ ͏
Thần Long còn cố ý dặn dò, phải giữ bí mật một số chuyện. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ tông môn của bọn họ gắn liền với Cốc Long uyên, nói thật ra thì, bọn họ không thể trêu vào Cốc Long uyên được. ͏ ͏ ͏
Nhất là nghe nói bên trong còn có Thần Long Cửu giai. ͏ ͏ ͏
Cửu giai đó, trời ơi, bọn họ còn chưa bao giờ nghe nói đến. ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng ở bên ngoài, hiện giờ bọn họ cũng chưa nghe nói có vị tiền bối nào Cửu giai cả. ͏ ͏ ͏
Gần đây nhất chỉ nghe nói đến Kiếm Thập Tam, Kiếm đại tiền bối, chính là Bát giai Vấn đạo. ͏ ͏ ͏
Như vậy đã chính thức trở thành đại tiền bối rồi. ͏ ͏ ͏
Cho nên khi nghe nói đến Thần Long Cửu giai, các cô đã bị dọa, nếu Thần Long giết ra ngoài này thì phải làm sao bây giờ. ͏ ͏ ͏
May mà Lục Nguyệt Tuyết mang về một tin tức tốt, nói rằng Thần Long cũng rất thân thiện, hơn nữa hình như còn có một vài vị đại tiền bối của tông môn đã vào trong. ͏ ͏ ͏
Hy vọng sẽ giải quyết được mọi chuyện trong hòa bình. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc đó, Lục Nguyệt Tuyết bước ra ngoài, cô đã thay một bộ quần áo khác rồi, nhưng mà trên mặt, trên cổ, trên tay, trên tóc, tất cả vẫn mang bảy màu sắc. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng cô lạnh lùng gõ chữ: "Không rửa sạch được.” ͏ ͏ ͏
Nhóm cảm tri số 1. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: "Gần đây có chỗ nào bán phần mộ không?" ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: "Làm sao vậy? Chuyện kiểu này cứ đi tìm Mặc Ngôn là được rồi, không phải đây là chuyên môn của cô ấy sao?" ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: "Ai chết vậy? Sao đột nhiên lại đi mua phần mộ thế?" ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: "Nghe nhắc đến phần mộ mà vẫn chưa xuất hiện, xem ra Mặc Ngôn lành ít dữ nhiều rồi." ͏ ͏ ͏
Chung Dịch Dương: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết gửi icon cá chết trắng mắt: "Ừ, tôi giết Mặc Ngôn rồi, đang định tìm nơi tốt để chôn." ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: "Cuối cùng cũng ra tay rồi à? Phải chôn sâu một chút." ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: "Không phải sợ xác chết vùng dậy chứ?" ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết: "Mọi người đúng là quá đáng, rõ ràng đang coi thường ma tu chúng tôi mà." ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y gửi icon buông tay: "Tôi đã nói rồi mà, phải đề phòng xác chết vùng dậy, tôi cảm thấy nếu có thêm vài lần nữa, lần nào cũng sẽ nhảy ra như thế này." ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết: "Nhìn tên của tôi đi." ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: "Đã giết Mặc Ngôn rồi à, đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?" ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu: "Mọi người tự xem đi." ͏ ͏ ͏
Sau đó Lục Nguyệt Tuyết gửi vào nhóm một tấm ảnh, là ảnh tự chụp của cô, trên người cô ngoài quần áo ra, tất cả đều mang bảy sắc cầu vồng. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc: "Đây là tạo hình nghệ thuật sao? Có điều chuyện này thì thế nào?" ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y nói: "Xấu, do Mặc Ngôn gây ra? Nhanh đi tắm rửa đi." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu gửi icon tuyệt vọng: "Rửa không sạch, tôi đã dùng hết cách rồi, nhưng vẫn không tẩy sạch được." ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết: "Tôi còn khó chịu hơn đây này, cô bảy màu vẫn còn dễ nhìn chán, nhưng mà tôi thì không thể nhìn nổi nữa rồi, màu đen truyền kiếp của tôi đâu." ͏ ͏ ͏
"Khi về thế nào cũng bị sư phụ mắng." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu: "Không sao đâu, tôi sẽ đưa thi thể của cô về, sư phụ cô sẽ không chửi, không mắng cô đâu." ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết: "Tôi đã chết rồi, cô đừng đến tìm tôi nữa, cô nhìn tên tôi là biết, từ xưa đến giờ Mặc Ngôn ma tu tôi chưa bao giờ nói dối." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu gửi icon từ từ mỉm cười biến thái: "Tìm thấy cô rồi." ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1102Liễu Y Y: "Gặp phải chuyển kiểu này, không phải nên hỏi Phá Hiểu đạo hữu sao? Chắc hẳn anh ta sẽ biết đấy." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu: "Nhưng mà khi chúng tôi biến thành như vậy, Phá Hiểu đạo hữu cũng có mặt ở đó, anh ta không nói thêm gì cả. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: "Có một số việc, Phá Hiểu đạo hữu căn bản không muốn nhắc tới, muốn cậu ta chủ động nói cho các cô biết, đúng là không thực tế lắm." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu: "@Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết, tag Phá Hiểu đạo hữu đi, nếu không thì cô chắc chắn phải chết." ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết: "Tôi cảm thấy nếu mình điên cuồng tag Phá Hiểu đại lão, có thể sẽ chết càng thảm hơn, đó là đại lão 9.9 đấy." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu: "Không sao cả, cô cứ yên nghỉ đi, để tôi tag giúp cô." ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh: "Giống chị gái tôi sao?" ͏ ͏ ͏
Trần Ức: "Hay cho một chiêu mượn đao giết người." ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn đám người đang nói chuyện phiếm, hắn không biết nên nói gì cho phải nữa. ͏ ͏ ͏
Đúng, ngay từ đầu hắn đã theo dõi, Tô Kỳ đi bàn chuyện của cô ấy rồi, tất nhiên là hắn rảnh rỗi chờ Tô Kỳ về. ͏ ͏ ͏
Về chuyện đi đọc trộm nhật ký, chắc chắn bây giờ không phải lúc thích hợp, hơn nữa còn gặp phải vài tờ giấy, khiến người ta không biết phải làm sao. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần không bị bắt ngay tại trận, vấn đề sẽ không lớn, nhưng mà bị bắt được thì xong đời. ͏ ͏ ͏
Cho nên, cứ từ từ. ͏ ͏ ͏
Sau đó đám người kia đang định tag hắn vào, hắn phải đợi có người tag sao? ͏ ͏ ͏
Chắc chắn là không đợi. ͏ ͏ ͏
Bị tag rất phiền, cho nên Giang Tả trực tiếp trả lời. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Thất Sắc hỏa diễm chỉ có một tác dụng là nhuộm màu, rất bá đạo, trừ khi chết đi sống lại, nếu không thì dùng nước dùng thuốc đều không thể tẩy sạch." ͏ ͏ ͏
Câu trả lời của Phá Hiểu khiến cả đám người kia sững sờ, nhất là Lục Nguyệt Tuyết, chuyện này có phải chứng tỏ những gì cô vừa định làm đã bị Phá Hiểu thấy hết rồi hay không? ͏ ͏ ͏
Chắc có lẽ sẽ không so đo với cô đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng đưa ra đáp án rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Lục Nguyệt Tuyết lập tức trả lời: "Phá Hiểu đạo hữu, ý của anh là, cả đời này tôi sẽ phải sống chung với đám màu sắc này sao?" ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: "Phá Hiểu đạo hữu, sau khi tu vi lên cao, có gì khác không?" ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Có, loại Thất Sắc hỏa diễm này cũng không đến mức khoa trương như vậy." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu: "Phải đạt được cảnh giới gì, tôi lập tức đi bế quan." ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết: "Tôi cũng đi." ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "9.8." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu: "????" ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết: "????" ͏ ͏ ͏
Những người khác cũng choáng váng. ͏ ͏ ͏
9.8? ͏ ͏ ͏
Chuyện gì thế này? ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh: "Phá Hiểu tiền bối, cảnh giới cao nhất của người tu luyện không phải 9.7 sao?" ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Ý của tôi là, vượt qua 9. 7." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết tuyệt vọng, vượt qua nhận thức thông thường? ͏ ͏ ͏
Không nói đến điều này, nói đến 9.7 trước đi. ͏ ͏ ͏
Trong thiên hạ, chưa có ai từng gặp được, ngay cả nghe nói đến cũng chưa từng nghe. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, Nhập đạo đã khó như lên trời rồi, Cửu giai đó, dù bế quan bế đến chết cũng không làm được đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏
Cho nên, cô đã bị phán tử hình rồi sao? ͏ ͏ ͏
Sau đó bọn họ lại phát hiện ra, cảnh giới cao mà Phá Hiểu nói, bình thường đều không phải là cảnh giới cao mà bọn họ biết. ͏ ͏ ͏
Lần sau vẫn không nên hỏi đến chuyện cảnh giới, nếu như thấp một chút, có lẽ Phá Hiểu sẽ nói thẳng là không có gì. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết: "Phá Hiểu đại lão, vậy có biện pháp nào khiến người ta chết đi sống lại không?" ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Có rất nhiều cách." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu: "Cần bao nhiêu tiền?" ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: "Lục Nguyệt Tuyết, vì vấn đề màu sắc, thế mà cô định chơi trò chết đi sống lại?" ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết: "Tôi cũng muốn." ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Không muốn làm." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết và Mặc Ngôn đều sững sợ, Phá Hiểu đại lão không muốn làm, vậy thì không còn hy vọng gì nữa rồi. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu: "Phá Hiểu đạo hữu, bao nhiêu tiền tôi cũng trả được, chỉ cần sống lại có thể mất hết đám màu sắc này là được rồi." ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Chuyện tẩy màu đơn giản như vậy, tại sao phải làm phức tạp đến mức chết đi sống lại?" ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu gửi icon mơ màng: "Nhưng mà, vừa rồi không phải anh nói, phải 9.8 hoặc là chết đi sống lại sao? Nếu không thì rửa không sạch." ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Dùng thuốc, dùng nước đúng là không rửa sạch được." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu: "Phá Hiểu đạo hữu còn cách khác để tẩy màu?" ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Dùng Thất Sắc hỏa diễm đốt lại một lần nữa là được rồi." ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết bảy màu: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn Tiên Tử đã chết: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ cảm thấy Phá Hiểu đang trêu đùa bọn họ, nhưng mà không có chứng cứ. ͏ ͏ ͏
Nghe thấy tin tức này, Lục Nguyệt Tuyết vô cùng vui sướng, cô lập tức cảm ơn Phá Hiểu, sau đó đi tìm Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết gõ chữ: "Nhanh, lấy Thất Sắc hỏa diễm của cô ra." ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi không có, có điều khả năng sư bá có, chúng ta đến tông môn của Xích Huyết Đồng Tử là được rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Lục Nguyệt Tuyết mang theo Mặc Ngôn biến mất nhanh như một cơn lốc. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1103Biết hai người Lục Nguyệt Tuyết và Mặc Ngôn sắp đến, từ sáng sớm Xích Huyết Đồng Tử đã chờ ở nhà. ͏ ͏ ͏
Hắn còn hỏi đại sư huynh của mình: ͏ ͏ ͏
- Đại sư huynh, chỗ chúng ta có Thất Sắc hỏa diễm không? Hoặc là có ai đã từng gặp Thất Sắc hỏa diễm chưa? Hay là anh có biết người nào có Thất Sắc hỏa diễm không? ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt ở bên cạnh nói: ͏ ͏ ͏
- Không cần hỏi nhiều lần như vậy chứ? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử gặm kem nói: ͏ ͏ ͏
- Phải trách đại sư huynh chứ, lần nào cũng thế. ͏ ͏ ͏
Tử Phong lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Trước đây có, nhưng mà bị Mặc Ngôn tiện tay lấy đi rồi, bây giờ đã không còn nữa. ͏ ͏ ͏
- Khi đó mọi người đã điều tra về Thất Sắc hỏa diễm rồi, phát hiện ra căn bản không ai có thể luyện được Thất Sắc hỏa diễm. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Vậy Thất Sắc hỏa diễm kia sinh ra thế nào? ͏ ͏ ͏
Tử Phong nói: ͏ ͏ ͏
- Do Thiên kiếp sinh ra, hơn nữa tỷ lệ vô cùng thấp. ͏ ͏ ͏
Nghe thấy Tử Phong nói như vậy, Xích Huyết Đồng Tử cảm thấy có chút khó tin, Thất Sắc hỏa diễm khó kiếm như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Vậy Lục Nguyệt Tuyết và Mặc Ngôn còn cứu được không? ͏ ͏ ͏
sau đó Xích Huyết Đồng Tử hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vậy bây giờ còn chỗ nào có thể tìm được Thất Sắc hỏa diễm không? ͏ ͏ ͏
Tử Phong quay đầu lại nhìn Xích Huyết Đồng Tử, nói: ͏ ͏ ͏
- Cậu cần Thất Sắc hỏa diễm làm gì? Tuy rằng thứ này hiếm có, nhưng mà không có tác dụng gì mà. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử chỉ có thể kể ra chuyện của Lục Nguyệt Tuyết và Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏
Tử Phong nói: ͏ ͏ ͏
- Cho nên sau khi bị Thất Sắc hỏa diễm nhuộm màu, chỉ có thể dùng Thất Sắc hỏa diễm đốt lại lần nữa? Có thể tin được không? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
- Đại sư huynh cảm thấy, chuyện Thiên Thư lăng có thể tin được không? ͏ ͏ ͏
Được rồi, Tử Phong không còn lời nào để nói nữa, nhưng mà đúng là đã không còn nữa rồi. ͏ ͏ ͏
Có điều Tử Phong cũng không thèm để ý, dù sao không chết là được. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đã tắt điện thoại, Tô Kỳ quay về sớm hơn so với dự đoán của hắn. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Tô Kỳ đã về rồi. ͏ ͏ ͏
Cô trực tiếp nhảy từ trên trời xuống, hạ xuống trước cửa quán đậu phụ. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Ông xã, ra ngoài nào, về nhà thôi. ͏ ͏ ͏
Khi Giang Tả ra ngoài, hắn phát hiện ra Miên Vân đã dừng trên bầu trời rồi. ͏ ͏ ͏
Lần này không có thêm người nào đồng hành với bọn họ. ͏ ͏ ͏
Có điều Giang Tả cũng không để ý, không có ai nữa càng tốt. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ phải đến mật thất của Thánh nữ, Thanh Liên muốn tu luyện tử tế, cho nên chỉ có chúng ta quay về. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ giải thích. ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt của cô vô cùng vui vẻ, bởi vì không có cái "bóng đèn" nào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Anh nhớ Miên Vân là một con Linh thú nhỉ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ biến sắc, hừ một tiếng: ͏ ͏ ͏
- Anh cho rằng em muốn làm gì trên này hả? Không cần cố ý nhắc nhở em. Đi thôi. ͏ ͏ ͏
Nói xong Tô Kỳ bảo Giang Tả mang cô bay lên. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ muốn ngự kiếm, Giang Tả nói không cần, cho nên đương nhiên cô phải bảo Giang Tả tiện thể mang cô bay lên trên rồi. ͏ ͏ ͏
Ôm cô bay lên rất tốt, nhân lúc đang ít người. ͏ ͏ ͏
Nếu không thì rất xấu hổ. ͏ ͏ ͏
Nhìn Giang Tả và Tô Kỳ, Lộ Chân chạy vào trong hỏi ông chủ bán đậu phụ: ͏ ͏ ͏
- Ông chủ, có một chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi, hai vị tiền bối vừa rồi, vì sao khi nhìn qua có vẻ quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng có lúc lại cảm thấy quan hệ giữa họ không tốt nhỉ? ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu phụ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Giang Tả tiểu hữu và Cửu Tịch? ͏ ͏ ͏
Lộ Chân gật đầu. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu phụ nói: ͏ ͏ ͏
- Đợi đến khi cậu trưởng thành, cậu sẽ biết. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân nói: ͏ ͏ ͏
- Mẹ tôi nói, tôi đã trưởng thành rồi, chuyện gì cũng phải dựa vào chính mình. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu phụ mang vẻ mặt bất đắc dĩ, ông biết nói về chuyện này thế nào? ͏ ͏ ͏
Cuối cùng ông ta chỉ có thể nói: ͏ ͏ ͏
- Mẹ cậu nói cũng đúng, dựa vào chính mình để tìm đáp án đi. ͏ ͏ ͏
Mạc Danh Bắc ở bên cạnh nghe thấy thế cũng vô cùng bất đắc dĩ, có điều lão ta cũng không nói gì cả. ͏ ͏ ͏
Lão cũng không hiểu lắm. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đến tối, Tô Kỳ và Giang Tả đã tới bên trên khu nhà của mình. ͏ ͏ ͏
Sau khi dùng pháp thuật ẩn thân, bọn họ mới hạ xuống. ͏ ͏ ͏
Rơi xuống đúng cửa ra vào tòa nhà bọn họ ở. ͏ ͏ ͏
Lúc này đột nhiên Tô Kỳ nghĩ đến một chuyện, sau đó cô nói: ͏ ͏ ͏
- Đột nhiên em nhớ ra, hình như trong nhà không còn gì để ăn cả, em lên nhà chuẩn bị trước, anh đi mua thức ăn gì gì đó nhé. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừ, có điều em muốn mua gì? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Em định nấu mì, anh cứ xem rồi mua là được rồi, chọn những thứ anh thích. ͏ ͏ ͏
Nấu cơm, Giang Tả không thích ăn, vậy nấu cũng không có ý nghĩa gì, trừ khi cô thích. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, rồi đi về phía siêu thị ở bên ngoài. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1104Có điều sau khi Giang Tả không cảm nhận được Tô Kỳ ở sau mình, hắn thả Đoạn Kiều ra ngoài, sau đó bảo Đoạn Kiều tự về nhà trước. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều có năng lực truyền tống, ở chỗ này nó truyền tống hai lượt là có thể quay về ban công. ͏ ͏ ͏
Sau đó sẽ kéo Thập Bát về. ͏ ͏ ͏
Thập Bát là một con cá, Đoạn Kiều không lo lắng đối phương không ở trong nước. ͏ ͏ ͏
Còn chuyện có thể bị ăn rồi hay không, chắc là không đâu, dù sao nó cũng là m Dương ngư. ͏ ͏ ͏
Nó còn chưa ngốc đến mức như vậy. ͏ ͏ ͏
Khi Đoạn Kiều đang tự truyền tống quay về, Tô Kỳ cũng đang đi lên. ͏ ͏ ͏
Trên mặt Tô Kỳ đầy ý cười, vui vẻ mở cửa phòng ra. ͏ ͏ ͏
Chỉ là sau khi mở cửa phòng, cô lập tức sững sờ, sau đó lại đóng cửa lại. ͏ ͏ ͏
Rồi nhìn lại số nhà, ừ, không nhầm. ͏ ͏ ͏
Vậy chắc chắn là do cách mở cửa của cô không đúng, sau đó cô lại mở cửa ra lần nữa. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cắm chìa khóa vào, sau đó nhẹ nhàng mở cửa, ừ, lần này chắc chắn không có bất kỳ vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô cười tủm tỉm, khả năng có liên quan đến biểu cảm trên khuôn mặt. ͏ ͏ ͏
Rồi cánh cửa mở ra. ͏ ͏ ͏
Đèn trong phòng đang được bật, còn chuyện người nào bật, thì ai biết được. ͏ ͏ ͏
Sau khi trông thấy tình hình trong phòng một lần nữa, Tô Kỳ vẫn mỉm cười như cũ: ͏ ͏ ͏
- Ha, đúng là nhà mình rồi, hơn nữa cách mở cửa cũng không có sai lầm gì. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ trong phòng, đại khái chính là, bình hoa nát, tivi nứt ra, trên mặt đất là một đống rác rưởi, khắp nơi đều là nước. ͏ ͏ ͏
Mặt bàn cũng có thêm một lỗ thủng. ͏ ͏ ͏
Nhà cô bị phá hủy phải sửa lại sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vẫn giữ nguyên dáng vẻ mỉm cười như trước, sau đó cô bước vào, còn cố ý thay giày đổi sang đôi dép đi trong nhà, không biết vì sao giày dép cũng không đầy đủ. ͏ ͏ ͏
Chỉ có thể đổi đi đổi lại. ͏ ͏ ͏
Sau khi đi giày vào, Tô Kỳ bước vào bên trong, cô nhìn về phía phòng bếp, đúng lúc trông thấy Hồng Thự đang kéo đồ đạc vứt khắp nơi. ͏ ͏ ͏
Bột mì ở trong tủ bát cũng bị nó vứt vung vãi, còn có cả Đản Đản và Thập Thất nữa. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn kỹ lại, đúng là chỉ có ba đứa. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vẫn mỉm cười nhìn Hồng Thự nói: ͏ ͏ ͏
- Chơi có vui không? ͏ ͏ ͏
Hồng Thự sửng sốt, sau khi phát hiện ra là nữ chủ nhân, hơn nữa nữ chủ nhân còn đang hỏi nó, Hồng Thự vui sướng gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Cạc cạc. ͏ ͏ ͏
Ừ, có lẽ nó nói nó rất vui. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều ở bên ngoài lạnh run lên, hiện giờ nó chỉ có thể mong nữ chủ nhân sẽ không giận lây sang nó, nếu không thì nó cũng xong đời. ͏ ͏ ͏
Quan trọng nhất là lần này nó thật sự vô tội. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà nữ chủ nhân đang cười, chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏
Nhưng vì sao lại lạnh như vậy? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta chơi vài trò chơi có được không? Ừ, không phải lộn ngược ra sau. ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ Hồng Thự bị dọa rồi, nhưng mà khi nghe thấy không phải lộn ngược ra sau, nó vừa cười, vừa vui vẻ gật đầu. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ ngồi xuống bàn ăn bên cạnh, cô lấy một nắm băng châm ra: ͏ ͏ ͏
- Những cái băng châm này đều là sư phụ cho ta, là một loại pháp bảo cực kỳ sắc bén, là cái loại chạm vào một cái sẽ chảy máu. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự không hiểu nổi. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Tô Kỳ giơ tay ra tóm lấy nó, Hồng Thự trực tiếp bị Tô Kỳ tóm sống. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ đặt Hồng Thự lên trên mặt bàn, cô giúp nó nâng một cái chân lên. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự vẫn không hiểu. ͏ ͏ ͏
Sau đó nó trông thấy nữ chủ nhân đặt đầy băng châm ở dưới chân nó. ͏ ͏ ͏
- Đừng chạm vào nhé, sẽ bị thương đó. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nhắc nhở. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự: ͏ ͏ ͏
- Cạc? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Ta biết ngay ngươi cũng rất vui mà. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự: ͏ ͏ ͏
- Cạc? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không quan tâm đến Hồng Thự nữa, sau đó xếp đầy băng châm bốn xung quanh Hồng Thự, đám băng châm này đều dán sát vào người Hồng Thự, chỉ cần nó hơi nhúc nhích một cái sẽ chạm phải. ͏ ͏ ͏
Bên ngoài băng châm được cố định bởi một khối băng, không cho rơi xuống. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh sau đó Hồng Thự đã bị băng châm bao phủ hoàn toàn, khiến nó không thể làm gì, ngay cả cổ cũng không rụt lại được, bởi vì Tô Kỳ bắt ngẩng lên, không tiện di chuyển. ͏ ͏ ͏
Sau khi làm xong, cả người Hồng Thự đã bị bao vây hoàn toàn bởi băng đá, Hồng Thự đang ở bên trong đó, với tư thế gà đứng một chân, đại bàng dương cánh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải chơi rất vui, rất thú vị hay không? Ừ, cứ chơi đến lúc tiến tu xong nhé. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự: ͏ ͏ ͏
- Cạc cạc? Các..." ͏ ͏ ͏
Cuối cùng là một tiếng kêu thảm thiết, bởi vì nó vừa nhúc nhích. ͏ ͏ ͏
Nó không muốn chơi. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà bị nhốt trong khối băng, tiếng kêu của nó cũng không thoát ra ngoài được. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ đặt Hồng Thự ra ngoài ban công. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Đoạn Kiều, Đoạn Kiều lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Ta, ta không làm gì cả. ͏ ͏ ͏
Trông thấy Tô Kỳ vẫn đang nhìn mình, Đoạn Kiều lại nói thêm: ͏ ͏ ͏
- Thật đó, Thập Bát có thể làm chứng. ͏ ͏ ͏
Lúc này Thập Bát đã bị bắt về rồi. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1105Thập Bát bơi vài vòng trong nước, sau đó trên mặt nước hiện ra mấy chữ. ͏ ͏ ͏
"Thật đó, thật đó." ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu, Đoạn KiềU Tiơng đối nghe lời, nó cũng có đầu óc. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà cô biết đám kia đều không có đầu óc, vì sao còn phải trừng phạt chúng nó nhỉ? ͏ ͏ ͏
Bởi vì tức giận, vô cùng tức giận. ͏ ͏ ͏
Tả ca vất vả khổ cực kiếm tiền, đến cô còn không nỡ phá của, bọn chúng lại dám phá trước, ngay cả con ruột cũng không tha được. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ cười tủm tỉm đi tìm Đản Đản và Thập Thất. ͏ ͏ ͏
Hai đứa này rất khó xử lý, một đứa thì quá cứng, một đứa thì tương đối ruột để ngoài da. ͏ ͏ ͏
Đối với Đản Đản, Tô Kỳ đóng băng nó lại, sau đó đặt điện thoại trước mặt nó rồi mở video cho nó xem. ͏ ͏ ͏
Video chính là: Một trăm lẻ tám cách nấu món trứng. ͏ ͏ ͏
Cứ thử trước xem có tác dụng hay không, còn về Thập Thất, cô rắc muối lên người nó, làm cá ướp muối phơi ngoài ban công. ͏ ͏ ͏
Để phòng ngừa nó bỏ trốn, cô còn dùng mấy cái băng châm cố định người nó lại, sau đó để nó bên ngoài chịu đựng gió táp mưa sa. ͏ ͏ ͏
Lúc nào biến thành cá khô thì cho xuống. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nghĩ một lát rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu nuôi thêm một con mèo thì tốt rồi, nó có thể ăn cá. ͏ ͏ ͏
Nghe thấy câu này, cả người Thập Bát run lên, mèo sao, hình như trước đó nó vừa gặp phải một con, vô cùng khủng bố. ͏ ͏ ͏
Làm xong hết những chuyện này, Tô Kỳ mới phủi tay nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, bắt đầu dọn phòng thôi, tâm trạng tốt hơn nhiều rồi. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả cũng đã mua thức ăn xong, sắp về đến nhà. ͏ ͏ ͏
Khi mở cửa bước vào, hắn trông thấy Tô Kỳ đang dọn phòng, bừa bộn thì khỏi phải nói, tivi còn bị hỏng, ngay cả bàn uống nước trong phòng khách cũng bị phá hoại. ͏ ͏ ͏
Là Hồng Thự đã gây ra chuyện này? ͏ ͏ ͏
Trông thấy Giang Tả bước vào, Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đặt đồ vào trong bếp đi, sau đó ra đây dọn nhà với em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không trả lời, hắn đặt đồ vào trong phòng bếp, sau đó bắt đầu đi tìm Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh hắn đã tìm thấy Hồng Thự ở ngoài ban công, Hồng Thự được đặt trong khối băng, Giang Tả còn trông thấy quanh người nó toàn là băng châm, hơn nữa nước mắt cũng đang chảy ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Giang Tả sửng sốt, sau đó hắn trông thấy cả người Đản Đản run lên, Giang Tả tò mò, không phải chỉ xem video sao? Chẳng lẽ lại xem phim ma hả? ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn trông thấy video chiếu đến cảnh đang đập trứng gà. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Còn về Thập Thất, Giang Tả trông thấy dáng vẻ tuyệt vọng của nó, cũng không biết nó bị làm sao nữa, có lẽ bị dính trên tường không được thoải mái. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả bước vào trong nhà. ͏ ͏ ͏
Hắn phát hiện ra một chuyện, Tô Kỳ, thật sự độc ác. ͏ ͏ ͏
Hắn sẽ không làm mấy chuyện như thế này, cùng lắm là hắn sẽ giết chết bọn nó thôi. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này Tô Kỳ lại gọi hắn: ͏ ͏ ͏
- Còn chưa đến đây giúp em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đáp: ͏ ͏ ͏
- Đến ngay. ͏ ͏ ͏
Lần này hai người phải tốn rất nhiều thời gian mới thu dọn xong, sau đó Tô Kỳ mới đi nấu mì. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng cô mới ngồi trên ghế, dựa vào Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Mệt chết người ta rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Đêm nay ngoan ngoãn ngủ một giấc là tốt rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dựa vào vai Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Hôm nay em chịu khó như vậy, không phải nên thưởng cho em sao? ͏ ͏ ͏
- Bạn gái phải dỗ dành, phải khen thưởng, bà xã chắc chắn cũng phải thế. ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả không hề thay đổi nói: ͏ ͏ ͏
- Anh đi múc cho em bát mì nhé. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả đỡ Tô Kỳ ngồi thẳng người dậy, rồi đi múc mỳ lên. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lơ đễnh nói: ͏ ͏ ͏
- Tivi lại hỏng rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đồ đạc của em có bị hỏng không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đồ quan trọng vẫn còn tốt, có điều bình hoa gì gì đó đều hỏng rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bê bát mỳ đặt xuống trước mặt Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Vậy thì mua cái mới, tivi, bàn ghế, mua hết. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Lại có thể gặp bạn học thời tiểu học, có vui không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cúi đầu ăn mì nói: ͏ ͏ ͏
- Không có cảm giác gì. ͏ ͏ ͏
- Vậy anh nhìn ai thì có cảm giác? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nhìn thẳng vào Giang Tả, rất rõ ràng cô đang chờ đợi đáp án nào đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, đột nhiên hắn hỏi: ͏ ͏ ͏
- Em nói xem ánh mắt của em đẹp hay là mắt của anh đẹp hơn? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngồi xuống sau đó duỗi chân ra nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc chắn là em. ͏ ͏ ͏
Em là đại mỹ nữ, được Giang Tả tiên sinh tự mình khen đó. ͏ ͏ ͏
Người khác cảm thấy em thế nào không quan trọng, dù sao Giang Tả tiên sinh cảm thấy em là đại mỹ nữ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười nói: ͏ ͏ ͏
- Ừ, Tô Kỳ tiểu thư là đại mỹ nữ, nhưng ánh mắt chỉ là một bộ phận của Tô Kỳ tiểu thư thôi, còn ánh mắt của anh, trong đó có Tô Kỳ tiểu thư hoàn chỉnh. ͏ ͏ ͏
- Cho nên ánh mắt của anh mới là đẹp nhất, bởi vì trong mắt của anh có em. ͏ ͏ ͏
Dừng lại một chút, Giang Tả lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì chỉ nhìn thấy em, cho nên người khiến anh có cảm giác, tất nhiên cũng chỉ có mình em thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả, sau đó gác chân lên đùi hắn, rồi đưa tay ra nói: ͏ ͏ ͏
- Bế em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả liếc Tô Kỳ một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn mì, đang ăn cơm, bế thì còn ăn thế nào? ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1106Tô Kỳ lạnh lùng nhìn Giang Tả, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Có đôi khi em thật sự muốn đè anh ra đất đánh cho một trận. ͏ ͏ ͏
- Ông xã nhà em không có chút tình thú nào cả, chỉ biết phá hỏng bầu không khí. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Lúc ăn cơm không thể ngoan ngoãn ngồi ăn sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ rụt chân lại, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Ăn đi, ngoan ngoãn ăn cơm đi, cho nên đêm nay, cũng "ngoan ngoãn" ngủ ngon. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mỉm cười nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Hy vọng đêm nay, Giang Tả tiên sinh sẽ ngủ ngon. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày hôm sau, khó khăn lắm Giang Tả mới mở mắt ra được. ͏ ͏ ͏
Có điều khi hắn tỉnh lại, Tô Kỳ đã dậy rồi. ͏ ͏ ͏
Hoặc là phải nói, Tô Kỳ không có ở bên cạnh. ͏ ͏ ͏
Chuyện tối hôm qua đúng là nghĩ lại vẫn thấy sợ, không phải hắn chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn cơm sao, sai ở đâu hả? ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này Tô Kỳ mở cửa bước vào nói: ͏ ͏ ͏
- Dậy ăn sáng thôi, em đoán chắc chắn anh lại muốn đi làm. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Giang Tả nhất định phải đi làm, ở nhà, ai biết Tô Kỳ sẽ làm gì nữa. ͏ ͏ ͏
Không biết mỗi ngày trong óc cô đều nghĩ đến chuyện gì. ͏ ͏ ͏
Đợi đến khi Giang Tả rửa mặt xong đi đến phòng bếp, Tô Kỳ đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ đang ngồi bên cạnh Giang Tả, cô tiện tay cởi dây buộc tóc của mình ra. ͏ ͏ ͏
Tất nhiên Giang Tả biết chuyện đầu tiên mình phải làm là gì. ͏ ͏ ͏
Có điều lúc này, hắn vẫn mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải em cũng biết buộc sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, nhưng mà em thích anh buộc giúp em, em thích thế. ͏ ͏ ͏
Anh có thích buộc giúp em không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Có thích hay không không phải đều... Thích. ͏ ͏ ͏
Không đợi Giang Tả nói hết câu, ánh mắt lạnh lùng của Tô Kỳ đã nhìn chằm chằm vào Giang Tả, giống như nếu nửa câu sau hắn nói sai, hôm nay không cần đi làm nữa. ͏ ͏ ͏
Đối với câu trả lời của Giang Tả, Tô Kỳ rất vừa lòng. ͏ ͏ ͏
Hoặc là phải nói, cô rất thích cuộc sống hiện nay, giống như trước đây. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần Giang Tả không tức giận, vậy thì đối với Tô Kỳ mà nói, cuộc sống rất tốt đẹp. ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, anh đi làm nhớ lấy di động về giúp em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, tất nhiên là hắn nhớ rõ chuyện này. ͏ ͏ ͏
Sau khi buộc tóc xong cho Tô Kỳ, Giang Tả ăn sáng rồi đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa đi khỏi, Tô Kỳ đã phát hiện ra, hình như mình đang rất nhàm chán. ͏ ͏ ͏
Tivi đã hỏng rồi, điện thoại đang để cho Đản Đản xem, không có Hồng Thự để trêu chọc, vậy thì phải làm gì bây giờ? ͏ ͏ ͏
Tu luyện? ͏ ͏ ͏
Không có chút hứng thú nào. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ đi ra ngoài ban công, ở chỗ này có hai bồn hoa, một cái cây khác lớn và một chậu hoa dại bình thường. ͏ ͏ ͏
Không biết con mắt thẩm mỹ của chồng cô thế nào nữa, có điều nếu Giang Tả đã trồng, Tô Kỳ sẽ tưới nước cho nó. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ trông thấy Đoạn Kiều đang câu cá, cô cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đoạn Kiều, chúng ta chơi trò chơi đi. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy rằng Đoạn Kiều rất ít khi ở chung với nữ chủ nhân, nhưng mà nữ chủ nhân còn có thể chơi trò chơi gì? ͏ ͏ ͏
Lần nào cũng chỉ có, lộn ngược ra sau. ͏ ͏ ͏
Cuộc sống của Kiều có chút tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhanh chân đi đến quầy bán hàng ở tầng một, lúc đến nơi này, dĩ nhiên Giang Tả đã lấy được điện thoại của Tô Kỳ rồi. ͏ ͏ ͏
Có điều, đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện. ͏ ͏ ͏
Phòng ở hắn vẫn chưa mua, nhân lúc đang có thời gian, có phải nên mua hay không? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả tùy tiện mua một chiếc điện thoại, lại lấy một tấm thẻ cào trúng thưởng. ͏ ͏ ͏
Lần này Giang Tả không cào ngay tại chỗ, mà hắn hỏi mã trúng thưởng sau đó đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Ừ, không có gì ngoài ý muốn, Giang Tả lại trúng thưởng rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả bấm số điện thoại của lão già lúc trước. ͏ ͏ ͏
Một lúc lâu sau mới có người nghe máy. ͏ ͏ ͏
Người đầu bên kia rất kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu tiểu hữu? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói mấy lời thừa thãi, mà nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Tôi có chuyện muốn nói với ông. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng lão già không biết Phá Hiểu muốn làm gì, nhưng mà vẫn nói: ͏ ͏ ͏
- Cậu đang ở đâu, tôi đến tìm cậu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Mở cửa ra đi, tôi đang đứng ngoài cửa phòng ông. ͏ ͏ ͏
Lão già đang ở trong phòng làm việc sững sờ. ͏ ͏ ͏
Có ý gì? ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu đã tới rồi? ͏ ͏ ͏
Ông ta vội vàng mở cửa ra, thì phát hiện đúng là Phá Hiểu đang đứng trước cửa phòng làm việc của ông ta. ͏ ͏ ͏
Biết ông ta ở chỗ nào đã rất khó rồi, quan trọng là Giang Tả đã lên đây bằng cách nào. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1107Phải biết rằng muốn lên tầng cao nhất cũng không dễ như vậy, không phải cứ đi thang máy là có thể lên được. ͏ ͏ ͏
Vì không để bản thân tỏ ra quá ngu ngốc lão già không hỏi chuyện này, mà hỏi: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu tiểu hữu, tìm tôi có chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả ném thẻ trúng thưởng cho lão già nói: ͏ ͏ ͏
- Sửa lại giải thưởng một chút. ͏ ͏ ͏
Lão già nhận thẻ trúng thưởng, sắc mặt vô cùng khó coi, lại trúng, người này mua lần nào trúng lần ấy sao? ͏ ͏ ͏
Thể diện của bọn họ biết ném vào đâu? ͏ ͏ ͏
Những điều không thoải mái trong lòng, tất nhiên ông ta không nói ra, người này vô cùng tà, vẫn nên nói chuyện bình thường thôi. ͏ ͏ ͏
- Tiểu hữu định sửa lại thế nào? ͏ ͏ ͏
Lão già hỏi. ͏ ͏ ͏
- Sửa thành năm trăm vạn đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Sắc mặt lão già có chút khó coi: ͏ ͏ ͏
- Năm trăm vạn Linh thạch? ͏ ͏ ͏
Kẻ này đúng là khẩu vị không nhỏ, có điều nghĩ lại, cũng chỉ là năm viên Thất phẩm thôi. ͏ ͏ ͏
Cũng có thể đáp ứng được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Năm trăm vạn tiền bình thường. ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏
Lần này sắc mặt lão già càng khó coi hơn. ͏ ͏ ͏
Phần thưởng của bọn họ chỉ đáng giá vậy thôi sao? ͏ ͏ ͏
Năm trăm vạn tiền bình thường, đứng trước mặt năm trăm vạn Linh thạch, đúng là không thể so sánh nổi. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, người này lại đòi tiền bình thường, làm vậy không phải đang sỉ nhục bọn họ sao. ͏ ͏ ͏
Nghĩ lại cũng đúng thôi, bình thường hắn ta đều vứt bỏ, làm nhục kiểu ấy cũng không kém hơn chút nào. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng lão già bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏
Lão già luôn có cảm giác, chỗ bọn họ đã có một người khó lường gia nhập, cũng không biết tên Phá Hiểu này, cuối cùng sẽ đạt được thành tựu lớn thế nào đây. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, ông ta càng tò mò muốn biết thế lực đứng sau Phá Hiểu hơn. ͏ ͏ ͏
Hy vọng ông ta không đoán sai. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó Giang Tả đã nhận được năm trăm vạn, hắn còn cố ý hỏi lại, có giải thưởng nào dành cho nhất bộ không. ͏ ͏ ͏
Câu trả lời nhận được khiến hắn tương đối thỏa mãn, phần thưởng của nhất bộ chính là tiền mặt. ͏ ͏ ͏
Có điều hai giải thưởng hoàn toàn khác nhau. ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả không nói hai lời, trực tiếp lựa chọn đổi. ͏ ͏ ͏
Hắn còn nói, nếu thật sự không được, hắn sẽ xuống dưới mua một thứ gì đó. ͏ ͏ ͏
Những lời này khiến lão già kia muốn hộc móc. ͏ ͏ ͏
Không ngờ cái gã này lại nghĩ chuyện trúng thưởng giống như trò đùa vậy, muốn trúng là trúng được sao. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không quan tâm những chuyện này nữa, hiện giờ hắn có tiền rồi, hơn nữa còn là số tiền lấy được thông qua con đường bình thường. ͏ ͏ ͏
Có thể đem ra khoe khoang với Tô Kỳ, còn có thể mua nhà nữa. ͏ ͏ ͏
Chuyện nhà cửa đã kéo dài lâu quá rồi, hiện giờ hiếm khi có thời gian rảnh, không thể kéo dài thêm nữa. ͏ ͏ ͏
Cho nên lần này Giang Tả không hề đi xem có ủy thác nào không, mà hắn đi thẳng ra khỏi Tập đoàn Thiên Hòa, sau đó gọi điện thoại cho chủ nhà. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa gọi đến, đối phương đã kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Ơ, Tiểu Giang? Đúng lúc bác đang có chuyện muốn nói với hai cháu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò: ͏ ͏ ͏
- Có chuyện gì vậy? ͏ ͏ ͏
Người chủ cho thuê nhà là một bác gái, nghe nói con trai con gái của bà đều rất giỏi giang, căn phòng này là nhà cũ, ít ở cho nên mới cho thuê. ͏ ͏ ͏
Chủ cho thuê nhà nói: ͏ ͏ ͏
- Phòng hai cháu đang ở tháng sau là đến hạn nhỉ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Vâng, ngày một tháng một. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ đã là tháng mười một rồi, tính là một tháng nữa cũng được. ͏ ͏ ͏
Chủ cho thuê nhà: ͏ ͏ ͏
- Vậy hai cháu nhanh chóng đi tìm phòng mới nhé, bác không thể cho hai đứa thuê tiếp nữa được rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Vì sao? ͏ ͏ ͏
Chủ cho thuê nhà bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Bác sắp bán rồi, chỗ này cũng không phải quê quán nhà bác, giữ lại cũng vô dụng. ͏ ͏ ͏
- Hơn nữa vì công việc của con trai bác, nhà bác sắp ra nước ngoài rồi, chắc không thể để ý đến nhà cửa ở bên này nữa. ͏ ͏ ͏
- Cho nên phải bán. ͏ ͏ ͏
Chủ cho thuê nhà vô cùng bất đắc dĩ, thực tế thì bà cũng không muốn rời khỏi quê hương. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc, già rồi, có đôi khi không muốn cũng không được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức hỏi: ͏ ͏ ͏
- Bác chủ nhà, bác đã bán căn nhà này rồi ạ? ͏ ͏ ͏
Chủ cho thuê nhà nói: ͏ ͏ ͏
- Vẫn chưa bán đâu, không phải hai đứa vẫn đang ở sao, sợ việc dọn nhà ảnh hưởng đến hai đứa, cho nên cố ý muốn bảo hai đứa chuyển đi trước rồi bác mới bán. ͏ ͏ ͏
- Con bé Tiểu Tô kia, đúng là khiến người khác rất thích, nếu không phải muốn bán đi, bác thật sự không nỡ bắt hai đứa chuyển đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa bán là tốt rồi, Giang Tả lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Bác chủ nhà, may quá, cháu gọi điện cho bác là muốn mua lại cái nhà nhỏ kia của bác, bác cứ tính theo giá cả thị trường, cháu trả nổi. ͏ ͏ ͏
Đầu bên kia điện thoại, chủ nhà sửng sốt, sau đó cười nói: ͏ ͏ ͏
- Tiểu Giang, khá lắm, mới nửa năm thôi nhỉ? Không vì sự nghiệp mà sao nhãng với Tiểu Tô đó chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không có. ͏ ͏ ͏
Đâu chỉ không có, rõ ràng là Tô Kỳ vì chuyện tông môn mà đày đọa hắn lâu như vậy, còn hay đi công tác. ͏ ͏ ͏
Đã trực tiếp tạo thành bi kịch. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua nếu như ở kiếp trước, đối mặt với tình huống này, hắn phải làm sao? ͏ ͏ ͏
Nói ra thì, có lẽ chỉ cần đi mua một tờ vé số là được rồi nhỉ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm thấy, chắc chắn sẽ trúng thưởng. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1108Chủ cho thuê nhà nói: ͏ ͏ ͏
- Cháu chắc chứ? Vậy bác không gọi cho bên môi giới nữa, tiết kiệm cho hai đứa một khoản tiền. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu vâng một tiếng: ͏ ͏ ͏
- Lúc nào bác tiện, cũng có thể đến tìm chúng cháu. ͏ ͏ ͏
Sau khi nghĩ một chút, Giang Tả lại nói thêm: ͏ ͏ ͏
- Vẫn nên đến sớm một chút, mấy ngày nữa có thể chúng cháu không có ở nhà. ͏ ͏ ͏
Chủ cho thuê nhà nói: ͏ ͏ ͏
- Cũng được, bây giờ bác sẽ đến tìm hai đứa. Hai đứa có nhà chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Có Tô Kỳ ở nhà, bây giờ cháu cũng về nhà luôn đây. ͏ ͏ ͏
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Giang Tả cúp điện thoại. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn gọi điện cho Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Khi Tô Kỳ nghe máy, Giang Tả nói thẳng vào vấn đề: ͏ ͏ ͏
- Bác chủ nhà muốn bán nhà rồi, bảo chúng ta chuyển đi. ͏ ͏ ͏
Sau khi sửng sốt, Tô Kỳ kích động nói: ͏ ͏ ͏
- Sao có thể như vậy được. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ ấm ức: ͏ ͏ ͏
- Em muốn mua lại... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra Tô Kỳ có rất nhiều cách để mua lại, nhưng mà dù sao cô cũng là vợ người ta, dù gì cô cũng phải để ý đến cảm nhận của chồng mình. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa bọn họ là người bình thường. ͏ ͏ ͏
Nhưng nếu không mua lại được, Tô Kỳ vẫn có chút mất mát, nhưng mà có Giang Tả ở bên là được rồi, đổi sang chỗ nào cũng được. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này Giang Tả lại nói thêm: ͏ ͏ ͏
- Một lát nữa bác chủ nhà sẽ đến, anh đã nói với bác ấy rồi, chúng ta muốn mua. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta có tiền sao? Không phải rất nghèo à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Có, sáng nay anh vừa trúng thưởng năm trăm vạn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không tin: ͏ ͏ ͏
- Anh lừa ai đó, anh có bao giờ mua xổ số đâu. ͏ ͏ ͏
- Có phải anh lại vay tiền ai không hả? Nếu khó khăn quá, cũng đừng cố. ͏ ͏ ͏
Nếu như Giang Tả đồng ý, cô có thể nhờ sư tỷ giúp. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà nếu Giang Tả miễn cưỡng, chắc chắn cô sẽ nghe theo Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Trên đường về nhà Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nói ra có lẽ em không tin, anh trúng thưởng ở dưới sảnh bán hàng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: "???" ͏ ͏ ͏
Sảnh bán hàng? ͏ ͏ ͏
Đây là lần đầu tiên Tô Kỳ nghe nói đến chuyện này, trước kia cô đã từng nghe nói, chỉ cần mua đồ của Tập đoàn Thiên Hòa đều có cơ hội trúng thưởng. ͏ ͏ ͏
Mua đồ ở đó, đúng là ngon bổ rẻ, nhưng mà, không dễ gì trúng thưởng. ͏ ͏ ͏
Giải thưởng ở đó chính là vạn năm không ai trúng đó. ͏ ͏ ͏
Nhiều người còn cảm thấy, chuyện trúng thưởng đều là lừa gạt. ͏ ͏ ͏
Vậy thì sao chồng cô lại trúng thưởng được? ͏ ͏ ͏
Vận may của hắn tốt như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Sau khi nghĩ kỹ một chút Tô Kỳ lại cảm thấy vận may của chồng cô đúng là tốt thật, dù sao Tĩnh Nguyệt tỷ vẫn luôn nói như thế. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa Tai Ách tiền tệ trên người cô cũng bị chồng cô áp chế. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Cho nên, chúng ta giàu rồi? Anh có thể ở bên em mỗi ngày hả? ͏ ͏ ͏
Giang Tả sửng sốt, hắn cảm thấy phải bảo bác chủ nhà chém giá cao mới được. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh Giang Tả đã về đến nhà, suốt dọc đường hắn đều xoắn xuýt với câu nói kia, ở cùng cô mỗi ngày. ͏ ͏ ͏
Thật ra ngày nào cũng ở bên cô cũng không có vấn đề gì, cũng không chán ngán gì cả. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà ở bên mỗi ngày đâu chỉ có mỗi chuyện này. ͏ ͏ ͏
Quan trọng nhất vẫn là phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đi làm là một phần của cuộc sống, có tiền hay không cũng không sao. ͏ ͏ ͏
Có điều việc khiến Giang Tả kinh ngạc là, hình như Tô Kỳ lại sắp thăng cấp rồi. ͏ ͏ ͏
Không phải đêm nay, chính là trong ngày mai. ͏ ͏ ͏
Thật sự rất đáng sợ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ u oán nói: ͏ ͏ ͏
- Bảo anh ở bên em mỗi ngày, khủng bố như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa về đến nhà, Tô Kỳ đã tha cho Thập Bát và Đoạn Kiều, không trêu chọc chúng nó nữa. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều cảm thấy, làm một cái cần câu đúng nghĩa vẫn là thoải mái nhất. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, nó cũng hy vọng mỗi ngày Đại Ma Đầu đều ở bên nữ chủ nhân. ͏ ͏ ͏
Thật sự. ͏ ͏ ͏
Đây là tâm nguyện của tất cả mọi thứ ngoài ban công này. ͏ ͏ ͏
Bất kể thứ gì có ý thức, đều có ý nghĩ như vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Không đi làm, mỗi ngày đều ở nhà, dễ dàng sống lệch khỏi xã hội, hơn nữa sẽ có lúc tiền cũng hết, không thể mỗi ngày đều trông mong vào việc trúng thưởng, có phải không? ͏ ͏ ͏
- Chúng ta còn phải nuôi dạy con cái nữa, nghe nói nuôi một đứa trẻ vô cùng tốn kém. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Đột nhiên em nghĩ đến một chuyện. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Sau khi con chúng ta lớn, anh có muốn để nó tu luyện không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhún vai: ͏ ͏ ͏
- Vấn đề này em hỏi anh làm gì? Hỏi nó ấy, anh đâu có quen thân với nó. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trợn trắng mắt: ͏ ͏ ͏
- Em với nó cũng không thân quen, em không được hỏi anh sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Thế thì mặc kệ nó, thích tu thì tu, không thích thì thôi, nó thích là được. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, tùy nó chọn vậy, có đều nếu nó ở Thánh Địa, chắc chắn sẽ bị bắt tu luyện. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1109- Là bùa hộ mệnh trước kia của cháu, bình thường mang theo bên người, có thể gia tăng tuổi thọ. ͏ ͏ ͏
Cháu còn trẻ, cũng không cần đến nó. ͏ ͏ ͏
Bác chủ nhà nhận lấy miếng ngọc, phát hiện ra là ngọc thạch bình thường thì cười nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi còn khen bác trẻ, bây giờ lại nói bác đã già rồi. ͏ ͏ ͏
Nói đến đó, cả hai người không nhịn được cùng nở nụ cười. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn miếng ngọc kia, không nói gì cả. ͏ ͏ ͏
Đây đúng là một miếng ngọc không bình thường. ͏ ͏ ͏
Có điều chuyện Tô Kỳ làm, cũng chính là chuyện hắn muốn làm. ͏ ͏ ͏
Nếu như Tô Kỳ đã làm rồi, hắn cũng không phải phiền phức thêm lần nữa. ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến đây Giang Tả nhìn về phía Tô Kỳ, nhận được ánh mắt Giang Tả, Tô Kỳ khẽ thè lưỡi. ͏ ͏ ͏
Sau đó chính là chuyện giá cả, Giang Tả đã xem qua giá cả thị trường, cái giá cuối cùng mà bác chủ nhà nói, đúng là thấp hơn giá thị trường rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Đúng là rất nhiều ưu đãi. ͏ ͏ ͏
Chuyện này có lẽ cũng là duyên, bởi vì chủ nhà không bao giờ nghĩ tới, miếng ngọc mà Tô Kỳ đưa cho bà kia, một ngày nào đó trong tương lai, sẽ cứu được tính mạng của cả nhà bà ấy. ͏ ͏ ͏
Sau đó, chính là chuyện đi làm thủ tục này nọ. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng rất phiền phức, nhưng mà Tô Kỳ vô cùng vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vui, tất nhiên Giang Tả cũng vui, dù phải làm chuyện phiền phức, cũng sẽ vui vẻ làm. ͏ ͏ ͏
Mất một buổi trưa, căn phòng hai người đang ở, đã hoàn toàn thuộc về bọn họ. ͏ ͏ ͏
Trên giấy tờ có tên của Giang Tả và Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Sau khi tạm biệt bác chủ nhà, Tô Kỳ vui sướng ôm lấy Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Yêu anh nhất. ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả không chút thay đổi: ͏ ͏ ͏
- Xung quanh còn có người. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ sứng sờ, cô vội vàng cúi đầu xuống, kéo Giang Tả nhanh chóng chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Biết trước sẽ xấu hổ, biết trước sẽ bị người khác nhìn chăm chú, nhưng mà Tô Kỳ thật sự rất vui. ͏ ͏ ͏
Đây chính là nhà mới của hai người, đối với Tô Kỳ mà nói, cho dù so với bất kỳ căn nhà nào tốt hơn, cũng không bằng nhà này. ͏ ͏ ͏
Nơi này chứa đầy dấu vết trong cuộc sống vợ chồng của hai người. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Thánh nữ mật thất, Tĩnh Nguyệt lại lần nữa bắt đầu rèn luyện. ͏ ͏ ͏
Có thêm Đào Ngột, lại hấp thu Tiên Linh khí, Tĩnh Nguyệt cũng không biết lần này cô phải rèn luyện đến khi nào. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa cô cũng không biết, sau khi thăng cấp ấn ký sẽ ra sao. ͏ ͏ ͏
Làm thế nào để ấn ký thăng cấp, Tĩnh Nguyệt không biết, nhưng mà cô biết bản thân sắp tăng lên 3.7 rồi. ͏ ͏ ͏
Đúng là đáng sợ. ͏ ͏ ͏
Đến bây giờ mới có mấy tháng nhỉ, thế mà cô sắp bước chân vào Tứ giai rồi. ͏ ͏ ͏
Từ xưa đến nay, còn ai có thể sánh bằng cô? ͏ ͏ ͏
Có điều, Thánh Địa làm cho cô trở nên mạnh mẽ như vậy, có phải cũng có nghĩa là, các vấn đề cô phải giải quyết cũng trở nên càng phức tạp rồi hay không? ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, rõ ràng kẻ địch xuất hiện cũng không phải người cô có thể giải quyết, nếu như không có nam Thánh nữ dự khuyết, các cô thật sự đối phó được sao? ͏ ͏ ͏
Cho nên, rốt cuộc nam Thánh nữ dự khuyết là ai? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu, vẫn không có cách nào biết rõ chuyện này, có điều cũng không cần quá để ý, chỉ cần là Thánh nữ dự khuyết. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng sẽ có ngày gặp mặt. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, Tĩnh Nguyệt đã bắt đầu rèn luyện. ͏ ͏ ͏
Đối với Tĩnh Nguyệt mà nói, việc rèn luyện rất đau khổ, nhưng mà sau khi rèn luyện lại vô cùng thoải mái. ͏ ͏ ͏
Bởi vì mỗi lần đều thăng cấp, năng lực của cô có thể tăng lên nhanh chóng. ͏ ͏ ͏
Cho dù là tu vi hay là kinh nghiệm, đều thật sự tăng lên. ͏ ͏ ͏
Điểm đáng tiếc duy nhất chính là, kẻ địch ở bên ngoài quá mạnh, không có bất kỳ tác dụng nào. ͏ ͏ ͏
Sau khi rèn luyện một lúc lâu, cuối cùng Tĩnh Nguyệt cũng hoàn thành, khi rèn luyện xong, Tĩnh Nguyệt đã thành công bước vào 3.7. ͏ ͏ ͏
Có thể nói, cô là Thánh nữ thăng cấp nhanh nhất từ trước đến nay. ͏ ͏ ͏
Mới hơn hai mươi tuổi đã gần đến Tứ giai, chuyện này có thể nói là truyền kỳ của giới tu luyện. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà mấy năm trở lại đây có rất nhiều truyền kỳ, Tĩnh Nguyệt cũng không cảm thấy có gì đáng tự hào để khoe khoang cả. ͏ ͏ ͏
Tiểu oán phụ không cần tu luyện, tu vi vẫn luôn đuổi sát ngay phía sau cô, em rể tu luyện ma pháp có hai tháng, đã đạt đến thực lực Tam giai. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa cách thức tăng trưởng ma pháp này lần đầu tiên cô nghe thấy. ͏ ͏ ͏
Thế mà lại có thể đánh nhau với Nguyên tố. ͏ ͏ ͏
Làm gì có ma pháp sư nào có thể tùy tiện đánh Nguyên tố. ͏ ͏ ͏
Quan trọng hơn là, hắn còn có một quyển sách của ma pháp sư mạnh nhất trong lịch sử. ͏ ͏ ͏
Cho nên Tĩnh Nguyệt rất kinh ngạc, những người ở thời Viễn cổ kia, có phải còn yêu nghiệt hơn so với cô hiện giờ không? ͏ ͏ ͏
Ví dụ như Tần Thiên. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Tĩnh Nguyệt nghĩ không sai, tốc độ tu luyện của Tần Thiên ở thời viễn cổ, vượt xa Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
U Ti cũng không kém. ͏ ͏ ͏
Có điều, cực ít người biết rõ chuyện này. ͏ ͏ ͏
Cho dù ở thời viễn cổ cũng không có mấy người biết, Tần Thiên bỗng dưng xuất hiện, không ai biết về quá khứ của hắn cả. ͏ ͏ ͏
Chỉ biết rằng hắn có một người em gái. ͏ ͏ ͏
Cũng không ai biết hắn và em gái hắn hơn nhau bao nhiêu tuổi. ͏ ͏ ͏
Tất nhiên Tĩnh Nguyệt cũng không thể nào biết rõ chuyện này, hiện giờ cô phát hiện ra, ấn ký bắt đầu tiến hóa. ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1110Vì lý do an toàn, cô vẫn nên đi ra ngoài thì hơn. ͏ ͏ ͏
Có điều lần rèn luyện này nhìn qua có vẻ nhẹ nhõm hơn lần trước rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng lần rèn luyện trước không có thêm Tiểu Dã Miêu đã rất mạnh rồi, cho nên lần rèn luyện này phải không yếu mới đúng. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ lại không mạnh như vậy, rất có thể ấn kỹ sẽ biến hóa rất lớn. ͏ ͏ ͏
Cho nên, cuối cùng sẽ xảy ra biến hóa thế nào đây? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đã ra khỏi không gian rèn luyện, cô cần phải ra ngoài thăng cấp, nếu ở bên trong rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. ͏ ͏ ͏
Ai biết nam Thánh nữ dự khuyết đang làm gì, lỡ như hắn ta lại gây ra rèn luyện nào đó, cô sẽ phải chết. ͏ ͏ ͏
Sau khi rời khỏi chỗ này, Tĩnh Nguyệt nằm trong mật thất, nhìn chằm chằm vào ấn ký. ͏ ͏ ͏
Bên trong ấn ký, Tĩnh Nguyệt trông thấy bảy chiếc lá, bảy chiếc lá này được bao bọc bởi Tiên Linh khí. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ Tiên Linh khí đang nhanh chóng dung nhập vào trong lá cây. ͏ ͏ ͏
Bởi vì có Tiên Linh khí, dường như mối liên hệ giữa lá cây với lá cây càng mật thiết hơn. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt không hiểu được sự thay đổi này. ͏ ͏ ͏
Sau khi Tiên Linh khí biến mất, Tĩnh Nguyệt có một cảm giác rất kỳ lạ. ͏ ͏ ͏
Dường như cô có thể liên hệ với một cái lá cây bất ký mà cô chỉ định. ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến điều này, Tĩnh Nguyệt lập tức vui vẻ, nếu như vậy cô có thể mở ra chức năng nói chuyện phiếm rồi hả? ͏ ͏ ͏
Vậy có phải cô có thể thử tìm hiểu thân phận của nam Thánh nữ dự khuyết rồi hay không? ͏ ͏ ͏
Rất nhanh Tĩnh Nguyệt lại trông thấy ấn ký biến hóa, sau khi Tiên Linh khí biến mất, trên lá cây của bọn họ bắt đầu thay đổi. ͏ ͏ ͏
Điểm khác trước chính là, trên mỗi chiếc lá đều xuất hiện một con số. ͏ ͏ ͏
Chiếc lá đầu tiên Tĩnh Nguyệt xem, chính là lá cây của mình. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô phát hiện ra, trên lá cây của mình có số hai. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo cô nhìn thấy trên lá cây của Cửu Tịch, là số một. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó chính là Thanh Liên và những người khác, không có gì bất ngờ, tất cả đều là số một. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhanh chóng nhìn về phía chiếc lá cuối cùng của nam Thánh nữ dự khuyết vô danh. ͏ ͏ ͏
Chỉ là Tĩnh Nguyệt rất ngạc nhiên, con số trên lá cây của nam Thánh nữ dự khuyết lại là số ba. ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Tĩnh Nguyệt lập tức khó coi, tuy rằng cô không biết con số này đại biểu cho điều gì, nhưng mà nhìn tình hình trước mắt, đương nhiên càng cao sẽ càng tốt. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà bản thân cô chính là Thánh nữ, thế mà lại kém một gã nam Thánh nữ dự khuyết. ͏ ͏ ͏
Điều này bảo cô làm sao chịu nổi. ͏ ͏ ͏
Nhưng không nhịn được vẫn phải nhịn, bây giờ cô còn phải xem ấn ký biến hóa. ͏ ͏ ͏
Sau khi xuất hiện con số, tất cả lá cây đều sáng lên một lần, ngay cả lá cây của nam Thánh nữ dự khuyết vốn dĩ màu xám, cũng lóe lên một cái. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt nở nụ cười, cô phát hiện ra, cô đã có thể kết nối với những Thánh nữ dự khuyết kia rồi, thậm chí còn có thể nhắn tin. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt trực tiếp gửi tin tức cho nam Thánh nữ dự khuyết, nội dung là: "Đối với giới tính, cậu có gì bất mãn không?" ͏ ͏ ͏
Chỉ là điều khiến Tĩnh Nguyệt không ngờ chính là, lúc này mới chỉ biên tập được hai chữ đối với, sau đó không thể nào biên tập được nữa rồi. ͏ ͏ ͏
Có ý gì? ͏ ͏ ͏
Những lời này của cô cấm trẻ em dưới 18 sao? Nên không được duyệt? ͏ ͏ ͏
Rất nhanh sau đó, Tĩnh Nguyệt đã phát hiện ra, không phải lời nói của cô có vấn đề, mà là cô chỉ có thể soạn thảo hai chữ. ͏ ͏ ͏
Không sai, con số vừa rồi chính là hạn mức biên tập cao nhất. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai chữ, biết nói chuyện phiếm thế nào? ͏ ͏ ͏
Ấn ký cũng quá keo kiệt. ͏ ͏ ͏
Nói vậy thì tiểu oán phụ và những sư muội khác chỉ có thể soạn thảo được một chữ sao? ͏ ͏ ͏
Nếu như vậy, nam Thánh nữ dự khuyết, đúng là người giàu. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, điều gì quyết định nên những con số này? ͏ ͏ ͏
Rất nhanh Tĩnh Nguyệt đã nghĩ đến, Tiên Linh khí, cho nên lần trước Tiên Linh khí biến hóa đặc biệt chính là cái này. ͏ ͏ ͏
Hấp thu được bao nhiêu Tiên Linh khí có nghĩa là có thể nói bấy nhiêu chữ? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn lại thì phát hiện ra, con số của mọi người cộng lại vừa đúng là mười, nói cách khác chính là mười phần nguyên vẹn? ͏ ͏ ͏
Được rồi, có lẽ chính là như vậy, hiện giờ Tĩnh Nguyệt đang nghĩ xem nên nhắn cho nam Thánh nữ dự khuyết thế nào. ͏ ͏ ͏
Phải thể hiện được tình bạn nâng đỡ lẫn nhau. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện giờ giữa đêm khuya rồi, Giang Tả và Tô Kỳ vẫn đang ngủ. ͏ ͏ ͏
Chỉ là trong lúc đó, cánh tay Tô Kỳ sáng lên. ͏ ͏ ͏
Ngay cả Giang Tả cũng bừng tỉnh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mở mắt ra nhìn ấn ký nói: ͏ ͏ ͏
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Thăng cấp? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngẩng đầu nhìn Giang Tả, phát hiện ra Giang Tả cũng đang mở mắt. ͏ ͏ ͏
- Có lẽ sư tỷ lại làm gì đó rồi, không cần phải xen vào. ͏ ͏ ͏
Nói xong Tô Kỳ nằm đè lên người Giang Tả, nằm ngủ như vậy, cô rất thích. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lại cảm thấy ngủ như vậy rất mệt, có điều may mà trời bắt đầu chuyển lạnh rồi, như vậy cũng coi như giữ ấm. ͏ ͏ ͏
Hiện tại Tô Kỳ không mặc gì cả, Giang Tả càng không muốn làm gì động đến Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Lỡ như cô nổi hứng thì... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ôm Giang Tả, mơ màng nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải anh đang nghĩ, lỡ như lại bị bắt làm gì, anh sẽ khó chịu? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không trả lời, trực tiếp ôm Tô Kỳ ngủ. ͏ ͏ ͏
Những lúc như thế này, không nói gì vẫn tốt hơn. ͏ ͏ ͏
Bởi vì Tô Kỳ cũng sẽ không nghĩ thêm nữa, sẽ ngủ rất nhanh. ͏ ͏ ͏
Chỉ là điều khiến Giang Tả kinh ngạc chính là, khi ấn ký trên tay Tô Kỳ tối đi, ấn ký của hắn lại nhận được một tin nhắn. ͏ ͏ ͏
Nội dung tin nhắn là: ͏ ͏ ͏
"Tĩnh Nguyệt Thánh nữ nhắn cho bạn: Hello." ͏ ͏ ͏
"Có trả lời hay không?" ͏ ͏ ͏
"Có hay không." ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1111Giang Tả nhìn tin nhắn do Tĩnh Nguyệt gửi đến, vẻ mặt choáng váng. ͏ ͏ ͏
Ấn ký có thêm chức năng này từ bao giờ thế? ͏ ͏ ͏
Có điều bây giờ hắn đang ôm Tô Kỳ không có thời gian để tìm hiểu. ͏ ͏ ͏
Đối với việc nửa đêm rồi Tĩnh Nguyệt tỷ còn quấy rầy hắn rất khó chịu, lỡ như lúc ấy đang làm gì với Tô Kỳ thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả cảm thấy hình như đầu óc Tĩnh Nguyệt tỷ có vấn đề? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả trực tiếp ra lệnh cho ấn ký: ͏ ͏ ͏
- Chặn liên lạc. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, ấn ký lập tức hiện ra tin nhắn: ͏ ͏ ͏
"Có muốn kéo Thánh nữ vào danh sách đen không?" ͏ ͏ ͏
"Có hay không." ͏ ͏ ͏
Giang Tả chọn có. ͏ ͏ ͏
Ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, mò mẫm cái gì thế không biết. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả ôm lấy Tô Kỳ bắt đầu ngủ tiếp. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này ở trong Thánh nữ mật thất, Tĩnh Nguyệt đang suy nghĩ gửi lại hai chữ an ủi. ͏ ͏ ͏
Cô vẫn luôn chờ đối phương trả lời, chỉ cần chịu trả lời là sự khởi đầu tốt. ͏ ͏ ͏
Cũng dễ đoán ra thân phận. ͏ ͏ ͏
- Có lẽ nhanh thôi nhỉ? Tĩnh Nguyệt tự nói với bản thân. ͏ ͏ ͏
Khi Tĩnh Nguyệt vừa nói ra những lời này, đúng là đã nhận được tin báo từ ấn ký. ͏ ͏ ͏
Chỉ là tin báo này khiến Tĩnh Nguyệt lập tức sững sờ. ͏ ͏ ͏
"Thánh nữ dự khuyết Vô Danh đã kéo bạn vào sổ đen." ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: "? ? ?" ͏ ͏ ͏
Chuyện gì thế này? ͏ ͏ ͏
Vì sao lại kéo cô vào sổ đen? ͏ ͏ ͏
Ít nhất cũng phải nể mặt mũi Thánh nữ cô một chút chứ, lỡ như ngày nào đó cần tìm bạn gái, cô có thể giới thiệu cho. ͏ ͏ ͏
Thánh Địa mỹ nữ như mây, có ai không cho Thánh nữ cô ba phần tình mọn? ͏ ͏ ͏
Cái người này hơi quá đáng nhỉ? ͏ ͏ ͏
Lúc này Tĩnh Nguyệt cảm nhận được, mình đã không liên lạc được với nam Thánh nữ dự khuyết nữa rồi. ͏ ͏ ͏
Cho nên, cô làm hỏng chuyện rồi hả? ͏ ͏ ͏
Nếu để tiểu oán phụ biết chuyện này, không biết sẽ bị cười nhạo bao lâu nữa. ͏ ͏ ͏
Có điều cô phát hiện ra, bây giờ cô cũng không có cách nào liên hệ lại nữa rồi, giống như ngay cả hai chữ cũng không nói được. ͏ ͏ ͏
Tiến vào thời gian cooldown sao? ͏ ͏ ͏
Cô không thấy nhắc nhở thời gian cooldown là bao nhiêu. ͏ ͏ ͏
Ấn ký đúng là keo kiệt, nói hai từ thôi cũng khó như vậy. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa cô còn là Thánh nữ, một chút thể diện cũng không cho. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sáng hôm sau. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cảm thấy người mình hơi lạ, hình như sắp thăng cấp rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô lay Giang Tả dậy: ͏ ͏ ͏
- Ông xã, chúng ta song tu đi, em cảm thấy mình sắp thăng cấp rôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất đắc dĩ mở mắt ra, hắn cảm thấy Tô Kỳ đang kiếm cớ, bởi vì không cần song tu cô cũng lên cấp được. ͏ ͏ ͏
Ngay từ đầu hắn đã biết Tô Kỳ sắp thăng cấp rồi, có điều chỉ là một tiểu cảnh giới, Giang Tả cũng không thèm để ý. ͏ ͏ ͏
- Anh là một người bình thường, em định song tu với anh thế nào? ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả không thay đổi chút nào. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Cứ "bắt nạt" em là được rồi, vui vẻ không chừng có thể thăng cấp, chắc chắn anh cũng vui. ͏ ͏ ͏
"Không, anh không vui." ͏ ͏ ͏
Trong lòng Giang Tả thầm nói. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đến trước mặt Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nhanh lên nào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đến nói đi, Tô Kỳ vui mới là quan trọng nhất, còn hắn có vui hay không chỉ là chuyện nhỏ. ͏ ͏ ͏
Một lúc sau, Tô Kỳ nằm trên người Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh xem, thật sự thăng cấp rồi. ͏ ͏ ͏
- Có phải làm vậy mới khiến em thăng cấp nhanh như thế không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả biết, chắc chắn không phải. ͏ ͏ ͏
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, việc Tô Kỳ thăng cấp không liên quan gì đến chuyện hai người có làm gì hay không. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Tô Kỳ lại nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc chắn là như vậy, nếu để người khác biết chuyện này, anh nói xem có phải chồng em sẽ bị đám phụ nữ khác điên cuồng tranh cướp không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em cảm thấy có thể sao? ͏ ͏ ͏
- Có cái gì là không thể? Chồng em tốt như vậy, ưu tú như vậy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vui vẻ nói. ͏ ͏ ͏
- Đó là do em ngốc. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vô thức trả lời. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ véo một cái vào mặt Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Anh đang mắng em, hay là mắng chồng em đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không trả lời, chỉ đỡ Tô Kỳ dậy: ͏ ͏ ͏
- Dậy thôi, đã muộn thế này rồi, còn muốn đi làm nữa hay không. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói đến chuyện đi làm, tất nhiên Tô Kỳ không thể nói gì khác nữa rồi, hắn phải làm việc nuôi gia đình, chuyện này không thể tùy hứng được. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên là cô ủng hộ chồng mình, cô cũng muốn mua quần áo nữa. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả định buộc tóc giúp cho Tô Kỳ, lúc vuốt tóc cô, đột nhiên Giang Tả hỏi một câu: ͏ ͏ ͏
- Mà này, mấy tháng rồi hình như anh không thấy em gội đầu lần nào cả? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay không đi làm nữa, đi gội đầu, gội cả ngày, gội đến khi anh vui mới thôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng đương nhiên là không gội đầu cả ngày, Giang Tả chỉ gội đầu giúp Tô Kỳ một lần, sau đó tiện thể sấy tóc rồi buộc lại giúp cô. ͏ ͏ ͏
Cộng thêm hai câu khen ngợi khoa trương, sau đó bình yên vô sự rời khỏi nhà. ͏ ͏ ͏
Lúc Giang Tả không có ở nhà, Tô Kỳ một mình rảnh rỗi bắt đầu nghiên cứu ấn ký, chỉ là khi trông thấy bàn thủng, tivi hỏng, lập tức không nhịn nổi. ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng, hiện giờ đây đã là nhà cô, vừa mới mua lại xong, sao có thể không đổi sang thứ tốt hơn. ͏ ͏ ͏
Cho nên sau đó cô đã gọi điện thoại cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 1112Giang Tả vừa ra ngoài chưa lâu, đã nhận được điện thoại của Tô Kỳ, hắn tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Làm sao vậy? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Trong nhà tivi hỏng rồi, bàn cũng hỏng, chúng ta đi mua cái mới đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Xế chiều đi nhé, anh đến điểm danh đã, không chừng còn có việc phải làm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, em nấu cơm trưa chờ anh về, dám để em leo cây thì anh xong đời. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhún vai, về nhà ăn cơm cũng có thể leo cây sao? ͏ ͏ ͏
Có điều trước kia khi đi học đúng là hắn từng để Tô Kỳ leo cây. ͏ ͏ ͏
Không phải do bạn học cùng quá nhiệt tình sao, nếu đi trước thì rất xấu hổ. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa còn bị bạn gái nhà mình gọi đi. ͏ ͏ ͏
Lúc còn trẻ hắn cũng rất sĩ diện. ͏ ͏ ͏
Nên đã cho Tô Kỳ leo cây. ͏ ͏ ͏
Tất nhiên là kết quả tương đối thảm. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả đi tới Tập đoàn Thiên Hòa. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua Giang Tả lại gặp phải chuyện khiến hắn bất ngờ, bên ngoài Tập đoàn Thiên Hòa có ba người đang đứng. ͏ ͏ ͏
Một người mặc đồ đen từ đầu đến chân, một người mặc đồ trắng, còn một người đang gặm kem. ͏ ͏ ͏
Chỉ liếc qua thôi Giang Tả đã biết ba người này là ai, nhưng mà hắn không thèm để ý, cũng không nhìn bọn họ. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Giang Tả phớt lờ bọn họ, không có nghĩa là bọn họ cũng phớt Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Khi trông thấy Giang Tả, bọn họ lập tức chạy tới. ͏ ͏ ͏
Không có cách nào cả, bọn họ không liên lạc được với Phá Hiểu, chỉ có thể ngồi canh cổng ở chỗ này, cũng may ngày hôm sau đã đợi được hắn rồi. ͏ ͏ ͏
Vận may coi như vẫn tốt, có đôi khi vài ngày liền cũng không tìm thấy Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏
Thậm chí có lần hơn nửa tháng Giang Tả cũng không hề đến Tập đoàn Thiên Hòa điểm danh. ͏ ͏ ͏
Có điều nếu bình thường bọn họ cũng không sốt ruột, nhưng mà Lục Nguyệt Tuyết không nhịn được nữa. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng chuyện này không phải chuyện nguy hiểm gì, nhưng mà Lục Nguyệt Tuyết không chịu nổi nữa, cô không chịu nổi loại "bệnh" này. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, ba người ngồi chờ Phá Hiểu chính là Lục Nguyệt Tuyết, Mặc Ngôn và Xích Huyết Đồng Tử. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử đến đây để hóng hớt. ͏ ͏ ͏
Người mặc màu đen chính là Mặc Ngôn, màu trắng chính là Lục Nguyệt Tuyết. ͏ ͏ ͏
Dù Mặc Ngôn không để ý lời người khác, cũng không muốn dùng dáng vẻ này để gặp người khác. ͏ ͏ ͏
Cô thích nhất là đen từ đầu đến chân. ͏ ͏ ͏
Dáng vẻ bây giờ tổn hại uy nghiêm của cô. ͏ ͏ ͏
Uy nghiêm của Mặc Ngôn ma tu không thể bị phá hủy ở chỗ này. ͏ ͏ ͏
Sau khi biết rõ căn bản không còn Thất Sắc hỏa diễm, Lục Nguyệt Tuyết đã quyết định liên lạc với Phá Hiểu, nhưng hoàn toàn không liên lạc được, nên đành phải đến đây ôm cây đợi thỏ. ͏ ͏ ͏
Chiều hôm qua không tìm được, cô đã trực tiếp ngồi chờ ở đây cả đêm. ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ Mặc Ngôn định để Lục Nguyệt Tuyết ngồi chờ ở đây một mình, lần sau lại đến lượt cô. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc một câu của Lục Nguyệt Tuyết đã khiến Mặc Ngôn sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết nói với Mặc Ngôn: Nếu cô đi khỏi, trong một tuần Lục Nguyệt Tuyết tôi sẽ khiến Mặc Ngôn cô trả tiền thuốc men đến mức phá sản. ͏ ͏ ͏
Cho nên, Mặc Ngôn chỉ có thể lôi quyển sổ nhỏ ra, ghi nợ Lục Nguyệt Tuyết thêm một khoản. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh Lục Nguyệt Tuyết đã đi đến trước mặt Giang Tả, sau đó cô lấy điện thoại ra gõ chữ: "Phá Hiểu đạo hữu, có chuyện muốn hỏi anh." ͏ ͏ ͏
Giang Tả dừng lại, không mở miệng chỉ nhìn bọn họ. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử vô cùng bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏
- Cô gõ chữ ít nhiều cũng phải có chút tiếng động chứ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng tôi muốn hỏi đạo hữu một chút, có thể tìm thấy Thất Sắc hỏa diễm ở đâu, nghe nói thứ này vô cùng hy hữu. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy đó Phá Hiểu đại lão, chuyện này tổn hại rất lớn đến uy nghiêm của chúng tôi. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn cũng có uy nghiêm sao? ͏ ͏ ͏
Đây là điều Xích Huyết Đồng Tử nghi ngờ. ͏ ͏ ͏
Ngoài việc chạy trốn và kêu cứu mạng ra, Mặc Ngôn còn có uy nghiêm gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Thất Sắc hỏa diễm? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết gật đầu, sau đó gõ chữ: "Đúng vậy phải trả giá đắt thế nào cũng được." ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nói lại nội dung Lục Nguyệt Tuyết vừa gõ, sau đó còn nói thêm: ͏ ͏ ͏
- Dù Lục Nguyệt Tuyết táng gia bại sản, cũng sẽ không tiếc. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không hề có ý nghĩ dư thừa nào, hắn mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Có vật chứa thứ này không? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết không hiểu, còn Mặc Ngôn thì bừng tỉnh lập tức lấy cái chai ra nói: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu đại lão, anh muốn tự mình thi pháp sao? Chúng tôi có nên lảng tránh không, nghe nói nguy hiểm vô cùng lớn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không hiểu nổi, Thất Sắc hỏa diễm thì có mạo hiểm gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhận lấy cái chai, sau đó trực tiếp giơ tay ra, trên tay hắn lập tức xuất hiện một ngọn lửa bảy màu, Giang Tả cất vào trong chai. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng ném cho Lục Nguyệt Tuyết. ͏ ͏ ͏
Cả ba người kia đều sững sờ. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử quên cả việc gặm kem. ͏ ͏ ͏
Không phải nói Thất Sắc hỏa diễm sinh ra từ trong Thiên kiếp sao? ͏ ͏ ͏
Không phải nói vô cùng hiếm thấy sao? ͏ ͏ ͏
Hành động vừa rồi của Phá Hiểu, chỉ tùy tiện thả một cái hỏa cầu thuật nhỉ? ͏ ͏ ͏
Không thể khó hơn chút nữa à? ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả đã đi mất. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏