“Ngoài ra, tôi nghe nói Cố tổng trong khoảng thời gian này cũng đang tìm kiếm các loại dược liệu quý và sách cổ.”
Lỗ Quốc An hài lòng mỉm cười, dùng giọng điệu vô cùng bình thường nói ra câu nói khiến lần đầu tiên trong đời Cố Sướng cảm nhận được có người khoe khoang trước mặt mình.
“Nhưng sức mạnh cá nhân là hữu hạn, nếu ngài có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói với chúng tôi, chỉ cần nó còn tồn tại trên quốc gia của chúng ta, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm đến cho ngài.”
Lâm Lạc Dao nhìn người trước mặt, biết người này đang nói thật, cô cũng biết cơ hội luyện chế đan dược tẩy tủy phạt cốt đã đến.
“Ông muốn đổi lấy thứ gì từ tôi?”
Nghe được lời nói lạnh lùng của cô, Lỗ Quốc An có thể cảm nhận được thái độ của đối phương. Người ta chỉ muốn trao đổi lợi ích, không nói chuyện tình cảm mà chỉ giao dịch.
Nhưng trong lòng ông ta đã sớm chuẩn bị tâm lí, thái độ như vậy cũng là bình thường. Ít nhất từ nay trở đi, bọn họ hy vọng sẽ dần dần tạo dựng được niềm tin với cô gái này và dùng những hành động thiết thực để khiến đối phương cảm thấy được quan tâm, yêu thương thực sự.
"Người ta nói rằng ngài có thể nhìn thấy nội tâm của người khác. Tôi chỉ mong rằng trong tương lai chúng ta có thể cùng nhau hợp tác để cuộc sống của mọi người ổn định và tươi đẹp hơn."
Ông ta khéo léo bày tỏ rằng bọn họ không phải vì mục đích trước mắt, cũng thật sự không có một chút tư tâm nào.
Lúc này, các nguyên tắc xử lý chương trình này đã cơ bản được đặt ra. Các bộ phận liên quan sẽ theo dõi sát sao dư luận trên mạng, kịp thời hướng dẫn, xử lý khi có dấu hiệu sai sót. Cũng sẽ có các chuyên gia kỹ thuật chuyên nghiệp can thiệp nếu một số nội dung nhất định trong chương trình không phù hợp với mọi lứa tuổi.
Trước mắt, coi như là cùng nhau xử lý vấn đề xã hội bình thường, tích lũy kinh nghiệm.
Mà trước đó không lâu, tin tức Lâm Lạc Dao là một hacker hàng đầu cũng là phía chính phủ tuyên bố ra ngoài.
Như là nhìn thấu ý tưởng của bọn họ, nhìn ra người nào đó muốn tăng thêm một tầng bảo đảm cho cô, Lâm Lạc Dao tránh đi sự chú ý của người có tâm đột nhiên lấy ra một lá bài định mệnh, nhẹ nhàng đặt trước mặt ông ta.
“Vậy chuyện đó nói sau.”
“Người vô tội sẽ nhanh chóng bỏ chạy, mọi chuyện rồi sẽ bình yên trở lại.”
Đột nhiên, trong đầu vài vị lãnh đạo nảy ra một ý tưởng. Dường như từ lúc đầu chờ đợi đến nôn nóng rồi nhẹ nhõm, thậm chí cả cuộc trò chuyện sau khi bước vào cửa, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô gái trước mặt.
Cô nắm giữ tình thế, từng chi tiết của cuộc đối thoại đều y theo tiết tấu của cô.
Lỗ Quốc An nghe thấy những lời này, trầm tư trong chốc lát: “Kia —— người bị thẩm phán thì sao?”
Lâm Lạc Dao nhếch khóe miệng lên, cô rất hài lòng với vị khán giả chăm chú nghe cô phát sóng trực tiếp này, đột nhiên đưa ngón tay đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói cho ông ta biết một bí mật.
"Trong vũ trụ, trước nay người thẩm phán công bằng luôn hiếm có."
“Phán quyết của nạn nhân về thủ phạm là quy tắc công bằng và phổ biến nhất.”
———-
Giang Hùng hoài nghi có côn trùng nào nó chui vào cơ thể mình, không ngừng sinh sản, không ngừng di chuyển, điên cuồng gặm cắn não của chính mình. Anh ta bất chấp camera, điên cuồng gãi cơ thể.
Chỉ trong chốc lát, làn da đã kín những vết xước đỏ, thậm chí máu còn rỉ ra, chứng tỏ anh ta đã thật sự ra tay tàn nhẫn với chính mình.
Những người khác nghe thấy lời nói của anh ta, thấy phản ứng bất thường này đều rút lui như phản xạ có điều kiện, cơ thể ngứa ngáy do ảnh hưởng tâm lý. Chỉ có bác sĩ không thể lùi bước tiến tới mang găng tay và khẩu trang rồi bắt đầu kiểm tra.
Diệp Càn cũng lập tức lấy ra dụng cụ bảo hộ từ trong túi y tế do tổ tiết mục chuẩn bị ra để xem Giang Hùng xảy ra chuyện gì.
“Ở đây không có dụng cụ gì cả nên tôi khó có thể biết được chuyện gì đã xảy ra với anh ta!”
Nhưng chỉ với những công cụ chẩn đoán đơn giản và những loại thuốc thông dụng ngoài tự nhiên, các bác sĩ cũng bất lực trước chứng bệnh kỳ lạ này.
Hơn nữa, cho dù là ký sinh trùng ở trong miệng của Giang Hùng, cũng không thể lây lan và chuyển biến xấu nhanh như vậy!
“A!”