Giang Hùng đau đớn kêu lên, cảm giác như bị đánh mạnh từ phía sau, có thứ gì đó ấm áp dường như từ từ chảy ra từ đầu.
Nhưng điều kỳ lạ là sau khi cơn đau qua đi, anh ta lại cảm thấy cơ thể không còn ngứa ngáy nữa, mọi thứ biến mất nhanh chóng như là ảo giác của anh ta.
Lúc này, Giang Hùng mới cảm nhận làn da của chính mình, đặc biệt là da đầu nóng rát và đau nhức, gương mặt anh ta u ám yêu cầu bác sĩ mang cho chính mình một chiếc gương.
Sau khi nhận lấy gương, nhìn thân thể đầy vết máu của mình, Giang Hùng cẩn thận nhìn lại phía sau đầu, không có máu, nhưng có một vết đỏ mờ.
Anh ta nghi ngờ nhìn những người xung quanh, tự hỏi ai vừa đánh lén mình.
Anh ta nhìn vết đỏ ở vị trí quen thuộc, cho đến khi nhớ ra điều gì đó, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Nhiệt độ không khí giảm mạnh, thấy còn chưa được rời khỏi đây, nhiều người đã mang đồ cắm trại, quần áo ấm lên xe trước khi kịp ra ngoài. Ở đây chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối khá lớn, gió càng lúc càng mạnh.
Nghe tiếng gió rì rào, như ở phía xa có người phụ nữ đang khóc thảm thiết, nhiều người nổi da gà khắp người, vội vàng rúc vào những người đồng nghiệp thân thiết để tăng them can đảm đồng thời hấp thu độ ấm cùng tin tưởng trên người đối phương.
Không ai dám đi quá gần An Hoà Thạc và Giang Hùng, ngược lại có vài người nhân viên nữ đáp ứng lời mời ngủ chung một lều của Ôn Tư Hàm, người đã nói hết quá khứ lại không bị gì cả.
Tổ chương trình cũng tạm thời tắt máy quay và ngồi xuống nghỉ ngơi một chút trước khi màn đêm buông xuống.
Không có khán giả, một nhân viên cuối cùng lấy hết can đảm hỏi Giang Hùng: "Giáo sư Giang, thông tin của anh nói rằng anh góa vợ, còn vợ của anh ——"
Trong bóng đêm, biểu cảm trên mặt của Giang Hùng khi nhìn qua khiến cô gái đặt câu hỏi hoảng sợ.
Nhân viên nhìn giáo sư Giang, cảm thấy người trước mặt này rất khác với giáo sư Giang ban ngày. Trên khuôn mặt bình tĩnh, một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó bị đè nén, không ngừng tích tụ trong đêm, chẳng bao lâu sẽ đạt đến điểm mấu chốt sắp nổ tung.
Đặc biệt là ánh mắt của anh ta nhìn mình, khiến cô gái kia chỉ mới ở tuổi thiếu niên tự nhiên cảm thấy kinh tủng và sợ hãi.
“Ngoài ý muốn qua đời.” Anh ta không lạnh không nhạt mà trả lời.
Nhân viên công tác không dám hỏi lại, nhưng người khác dám.
Diệp Càn: “Nén bi thương, cô ấy bị bệnh sao? Chắc cô ấy còn rất trẻ nhỉ.”
Hô hấp của Giang Hùng càng ngày càng nặng nề, đè nén những cảm xúc khó hiểu sắp mất khống chế, nhưng anh ta vẫn không thể hoàn toàn kiềm chế được.
“Bị sát hại, hung thủ là…… một người bạn khác giới của cô ấy, hiện tại vẫn còn đang lẩn trốn.”
Không nghĩ tới sẽ bóc ra một sự thật tàn nhẫn như vậy, hiện trường trầm mặc trong chốc lát, lại nghe Diệp Càn nói.
“Là loại thâm thù đại hận gì mà đối phương lại ra tay giết người, điều này cũng thật đáng sợ. Là cướp của, thù hận chất chứa, hay là ——”
Giang Hùng nhìn thẳng về phía Diệp Càn, như là xuyên thấu qua anh ta nhìn thấy một người khác, “Sửa cho đúng” lời anh ta nói.
“Có lẽ…… Không phải hận, mà là yêu?”
Những lời nói khó hiểu này tràn ngập cảm giác quái dị, không thoải mái, khiến mọi người sửng sốt, lúc này mới nghe lời giải thích cứng ngắc và buồn bã của anh ta.
“Cho đến bây giờ, cảnh sát vẫn chưa tìm ra chính xác chuyện gì đã xảy ra vào ngày cô ấy bị giết. Cướp của là không thể, thù hận cũng không phải, tôi nghe có người nói rằng người đó có lẽ yêu thầm lại không được cô ấy đáp lại nên mới muốn hủy hoại cô ấy."
Lời giải thích này vẫn có phần miễn cưỡng nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn có vấn đề.
Lúc này, Giang Hùng cảnh giác đứng dậy, quay đầu lại, hét lớn: "Là ai!"
Mọi người đều vẻ mặt ngơ ngác, không có gì phía sau anh ta cả. Tuy rằng sắc trời đã tối sầm, nhưng với rất nhiều người trong khe núi trống rỗng này, không có lý do gì mọi người lại không biết chuyện gì đang xảy ra sau lưng anh ta.
Tại sao anh ta lại trở nên nghi thần nghi quỷ như vậy, làm như... có người muốn hại anh ta vậy.
Giang Hùng biết rằng chắc chắn có người đang ở sau lưng theo dõi mình, ánh mắt trần trụi và ác ý đó khiến người vốn nhạy cảm như anh ta cảm nhận được rất rõ ràng.