Nghĩ đến khả năng này, Lỗ Căn có chút hối hận trong lòng, nhanh chóng đền bù: “Này, chất lượng này trong mắt người thường chính là tốt nhất, tôi cũng không nghĩ đến cô yêu cầu cao như vậy, vậy chờ tôi một lát, tôi đi vào đem hết đồ tốt áp dưới đáy rương ra cho cô xem!”
Vừa dứt lời, bên cạnh đã xuất hiện một người.
“Ai da, anh Chúc! Ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy?”
Lỗ Căn dừng lại bước chân chuẩn bị vào bên trong lấy dược liệu cho cô gái xem, nhiệt tình mà chào hỏi người đàn ông trung niên trước mặt.
Các quầy khác cũng vang lên tiếng chào hỏi của mọi người, hiển nhiên là đa số người ở đây đều quen biết người được gọi là anh Chúc này.
Chúc Việt Trạch hàng năm giao tiếp với những thương nhân dược liệu này, trước mắt lại không rảnh bắt chuyện với bọn họ.
Lỗ Căn liền thấy Chúc Việt Trạch nhẹ nhàng cúi người, khách khí hỏi hai người trẻ tuổi trước mặt: “Ngài cùng Lâm tiểu thư đến, sao không nói trước một tiếng. Nơi này tôi quen thuộc ngài muốn gì cứ bảo tôi là được.”
Lỗ Căn kinh ngạc nhìn thái độ ân cần của Chúc Việt Trạch, cuối cùng cũng minh bạch tám phần là bản thân đã lừa gạt đến nhân vật khó lường gì rồi, lại nhất thời nghĩ không ra hai người này là ai.
Tiền lương của Chúc Việt Trạch lãnh hiện giờ là do người trước mắt phát, thái độ đương nhiên là phải ân cần.
Anh ta cũng biết trên thị trường không ít người đều đầu cơ trục lợi, không biết mình đến có kịp lúc hay không, hai người trước mặt không am hiểu về trung y đã bị thiệt gì hay chưa.
Nghe được hai người trẻ tuổi trước mắt chính là ông chủ vừa mua hai cơ sở dược liệu lớn nhất cách đây không lâu, miệng Lỗ Căn há hốc ra thiếu chút nữa đã không khép lại được, lại thấy Chúc Việt Trạch dẫn mấy người vào trong, ngượng ngùng mà sờ sờ gương mặt già nua của mình.
Trùng hợp vợ ông ta ăn sáng xong cũng lại đây, thấy gương mặt ngượng ngùng của chồng mình thì hỏi có chuyện gì xảy ra, Lỗ Căn kể lại việc vừa xảy ra.
“Thiếu gia, thiên kim nhà giàu cũng thật tốt. Ở tuổi này đã biết dược liệu là gì đâu.”
Ông ta cũng không nói nên lời là ghen ghét, hâm mộ người ta tuổi trẻ như thế cũng đã có được cơ sở dược liệu số một số hai cả nước, hay là cảm thấy chính mình vừa rồi quá mất mặt, chua chát mà nói thầm sau lưng.
“Lúc trước nghe người ta nói, chủ mới của Chúc Việt Trạch là người ngoài nghề, nghe nói người đó trước đây làm cái gì công nghệ cao, đây không phải là nói nhảm sao!”
Vừa nói xong, Lỗ Căn bất ngờ bị vợ dùng sức vỗ vỗ trán.
“Tiền của người ta không phải từ trên trời rơi xuống, dám mua thì tự nhiên sẽ có người ủng hộ, đừng suy đoán tâm tư của người có tiền. Huống hồ, vừa rồi ông còn muốn gạt tiền của người ta, không phải lập tức bị vạch trần sao?”
Người vợ nhìn bóng dáng của mấy người đã đi xa kia: “Trời còn có trời cao, người giỏi còn có người giỏi hơn, có lẽ người ta còn hiểu nhiều hơn ông!”
“Đừng để tôi thấy ông làm loại chuyện lừa gạt người khác nữa.”
Lỗ Căn còn muốn cãi cọ cả đời ông ta làm nghề buôn bán dược liệu, người trẻ tuổi sao có thể hiểu nhiều hơn ông ta được, bản thân cũng không phải hoàn toàn lừa gạt nhưng lại ngại cái trừng mắt của vợ nên im lặng không dám mở miệng.
Cố Sướng đưa Lâm LẠc Dao khởi hành sớm vì muốn tranh thủ thời gian đưa cô ra ngoài đi dạo rồi mới liên hệ với cấp dưới.
Nhưng bây giờ người đã đến rồi, cũng không cần thiết lại chậm trễ nữa.
Chúc Việt Trạch xem xong danh sách Cố Sướng đưa, suy tư một lát nhanh chóng gọi điện thoại nói ra một chuỗi tên dược liệu, không bao lâu liền có người đưa đồ tới cửa.
Chúc Việt Trạch đang muốn giải thích với cô cụ thể công hiệu, điều cần chú ý, lại hỏi cô cụ thể muốn dùng để chữa bệnh cho ai thì đã thấy cô trực tiếp cầm lấy.
Thức thời chờ cô xem xét xong toàn bộ, Chúc Việt Trạch nghe vị Lâm tiểu thư trong truyền thuyết này nói: “Đa số là đúng nhưng hai loại này không được, chất lượng vẫn không tốt.”
Lâm Lạc Dao lấy riêng hai loại để sang một bên, lại nhìn phần dư lại lắc đầu.
Cố Sướng cũng nhìn Chúc Việt Trạch hỏi: “Đây là loại tốt nhất sao?”
Cái này, Chúc Việt Trạch cùng người giao hàng đều có chút xấu hổ, bọn họ thật sự không có lừa gạt người khác, mà trong tay bọn họ hiện tại đúng thật chỉ có loại này là tốt nhất.
“Lại cho tôi hai ngày, hai ngày sau tôi đem đồ vật đưa lại đây cho ngài xem lại.”