Lấy Mạng Huyền Học Ốm Yếu Đại Lão Bạo Hồng Toàn Võng (Dịch Full)

Chương 227

Unknown Chương 227

Kinh doanh ở Thủ Đô, giàu có nhất Lâm Cao Sầm chính là niềm tự hào trong gia tộc. Mỗi năm, trong gia tộc có chuyện lớn gì cũng hỏi ý kiến ông ta trước tiên.

Lâm Cao Sầm hào phóng, chẳng sợ người chưa về nhưng nhất định sẽ chuyển tiền duy trì gia tộc tu sửa từ đường, từ thiện bố thí, nâng đỡ người trẻ tuổi trong gia tộc đọc sách, làm việc,....

Lúc này, tộc trưởng cũng sớm chờ Lâm Cao Sầm ở ngay nhà cũ, dự định giống như trước mời gia đình Lâm Cao Sầm ăn bữa cơm.

“Cao Sầm có nói lần này về mấy người không?”

Khâu Mỹ Hoa tò mò hỏi chồng, tộc trưởng Lâm Hoành Bá không thèm để ý mà trả lời: “Không phải đều là người một nhà về sao, có gì khác đâu.”

Hoạt động khác có thể vắng mắt nhưng việc tế tổ ba năm một lần này sao có thể vắng được.

“Không phải đã tìm về con gái thứ hai rồi sao, vậy Thi Tình có tới không?”

Con trai út của Khâu Mỹ Hoa mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng mẹ mình.

Lông mày của Lâm Hoành Bá nhíu lại lại nhanh chóng buông ra, ông ta thiếu chút nữa đã quên chuyện này, nhưng dù sao phụ nữ là không được phép tham gia nghi thức tế tố, tùy ý dù có dẫn về hay không, dẫn ai về cũng chẳng ảnh hưởng gì.

“Từ ban đầu tôi đã thấy con bé Thi Tình lớn lên chẳng giống những người khác trong nhà, không ngờ tới đúng thật là ôm nhầm rồi, quả thật là quá ly kỳ.”

Khâu Mỹ Hoa cảm thán, nghĩ đến Lâm Thi Tình được nuôi dưỡng thành bộ dáng xinh đẹp như thiên kim đại tiểu thư, ngoài cảm thán trường hợp này như cốt truyện trong tiểu thuyết thì càng tò mò con bé lưu lạc bên ngoài kia như thế nào. Chắc chắn không thể ưu tú hơn Lâm Thi Tình, học thức, khí chất con bé đều là thành quả của biết bao nhiêu tiền của hun đúc ra được.

Nghĩ thế, Khâu Mỹ Hoa không nhịn được đồng tình cô tiểu thư thật đáng thương chưa từng gặp mặt kia, số phận thật lận đận.

“Lần trước, Cao Sầm có nhắc đến việc sửa gia phả, chắc là lần này sẽ dẫn con ruột trở về.”

Thật lâu trước đây, gia phả của nhà họ Lâm không có tên phụ nữ. Theo sự tiến bộ của thời đại, bọn họ mới thêm tên phụ nữ vào, Lâm Thi Tình cũng có trong đó, chỉ là nghi thức tế tổ vẫn như cũ chỉ có đàn ông mới được tham gia.

Xe của người nhà Lâm Cao Sầm đã đến, chiếc thứ nhất là vợ chồng Lâm Cao Sầm cùng Lâm Họa Ý. Chiếc thứ hai là Lâm Hòa Trạch và Lâm Thi Tình.

Tất cả giống như trước đây ngược lại làm đám người Khâu Mỹ Hoa chuẩn bị tâm lý thấy “Lâm Thi Tình” chân chính có chút kinh ngạc.

Lâm Hoành Bá mở miệng liền hỏi, hàn huyên vài câu, đến chỗ ít người mới hỏi Lâm Cao Sầm.

“Cao Sầm, con gái ruột em đâu?”

Lâm Cao Sầm nghe được lời này, ánh mắt phức tạp mà nhẹ nhàng chợp mắt vài giây: “Có chút việc, không tiện lại đây.”

Rõ ràng là không nghĩ nói chuyện nhiều, Lâm Hoành Bá biết điều ngậm miệng lại, nhưng trong lòng rõ ràng không tán đồng.

Dù thế nào thì cùng một dòng máu khẳng định quý giá hơn là đứa bé ôm nhầm, Cao Sầm sao có thể dẫn đứa bé kia trở về, ngược lại không dẫn con gái ruột trở về?

Gác lại mọi suy nghĩ xuống không hề đề cập nữa, ông ta dự định buổi tối sẽ tìm Lâm Cao Sầm tán gẫu một chút về việc sửa gia phả, trên đường đi ăn cơm lại khiến nhóm người Lâm Hoành Bá phát hiện ra một việc vô cùng khủng bố.

Lâm Thi Tình này sao lại có cử chỉ thân mật với anh trai Lâm Hòa Trạch như vậy.

Nhìn Lâm Hòa Trạch ân cần múc canh, gắp đồ ăn cho Lâm Thi Tình, Lâm Thi Tình ôm bờ vai của anh ta nói nhỏ, đã biết hai người không có quan hệ huyết thống Lâm Hoành Bá cảm thấy khung cảnh này cực kỳ chói mắt.

Lại không phải trẻ con, cũng không phải anh em ruột, cho dù không phải là ruột thịt nhưng đều đã trưởng thành cũng phải chú ý chừng mực chứ.

Vợ chồng Lâm Cao Sầm và Lâm Họa Ý cũng chú ý đến tương tác của cả hai trên bàn cơm, sắc mặt kỳ quái lại xấu hổ, kèm theo sự phẫn nộ cùng nan kham khó lòng giải thích.

Cha mẹ người ta không nói lời nào, Lâm Hoành Bá xưa nay đều nịnh bợ gia đình này nên cũng không tiện trực tiếp mở miệng, nhưng Lâm Họa Ý lại không kiềm chế được, không ăn uống bao nhiêu đã trực tiếp gác đũa nói mình ăn no, rồi quay về tòa nhà.

Biểu cảm cùng giọng điệu của Lâm Họa Ý thể hiện sự bất mãn rõ ràng, giống như đang tức giận, làm không khí trên bàn cơm đã quái dị nay càng đông cứng hơn.


Bình Luận (0)
Comment