Cô rất khó giải thích cho người nơi này hiểu là mình nhìn thấy như thế nào, bởi vì đây là chuyện cô sinh ra đã làm được. Cho dù không ngừng tu luyện đúc kết ra rất nhiều quy luật dùng chung cho cả hai bên nhưng vẫn như cũ thay đổi không được bản chất khác nhau ban đầu của bọn họ.
“Bất cứ khi nào bánh xe lịch sự lệch khỏi quỷ đạo một chút thì nó liền đi lên một con đường khác hoàn toàn.”
“Nhưng thực tế, chúng giống nhau hơn tôi tưởng, hai thế giới đều trăm sông đổ về một biển.”
Sau khi hiểu rõ lịch sử, các thế hệ tương lai muốn không mắc phải những sai lầm tương tự sẽ tiếp tục lặp lại lịch sử theo bước chân của người đi trước, đồng thời không cản trở sự tiến bộ và phát triển của thời đại.
Lâm Lạc Dao tin rằng việc cô đến thế giới này không phải là ngẫu nhiên. Mặc dù có nhiều điểm khác biệt giữa hai thế giới, nhưng lại có những điểm tương đồng đến kinh ngạc. Điều trực quan nhất là sự tồn tại của con người! Ngoại hình và linh hồn giống hệt nhau, nhiều giống loài và văn hóa cũng tương tự, tuyệt đối không có chuyện tất cả đều là ngẫu nhiên được.
Khi sức mạnh của cô dần dần khôi phục, cô cảm giác được sự liên hệ của mình với thế giới này, giữa thế giới này với thế giới ban đầu.
Cô hoài nghi cả hai thế giới vốn chính là một, chỉ là bởi vì nguyên nhân nào đó nên mới tách ra bước vào những quỹ đạo khác nhau.
Giờ phút này, hai người đã đi tới quầy trưng bày chiếc hộp bằng đồng điêu khắc cảnh tượng giết người tế trụ.
Thể tích của nó không lớn, thoạt nhìn có vẻ thật bình thường, chỉ là nó có chút nhỏ nhắn tinh xảo mà thôi.
Nhưng nếu cúi đầu nhìn ngắm cẩn thận là có thể cảm nhận được sự âm trầm đáng sợ, quần áo, phụ kiện thậm chí biểu cảm trên mặt những nhân vật nhỏ bé cũng vô cùng rõ ràng, nhìn như bình thường tụ tập lại xem nghi thức hiến tế tàn nhẫn nhưng cố tình biểu cảm trên mặt lại vô cùng thản nhiên thậm chí còn mỉm cười nhìn vào thi thể người treo trên cột đồng.
Sau khi nhìn thấy tên và chú giải cũng như hiểu được nội dung cụ thể mà nó khắc họa, mọi người đều sẽ cảm thấy khó chịu vì quá tàn bạo.
Trùng hợp, có một đoàn du lịch đi theo hướng dẫn viên đến đây tham quan, người hướng dẫn viên nhỏ giọng thông qua tai nghe lặng lẽ giới thiệu cho bọn họ văn vật “khủng bố nhất” trong lịch sử quốc gia này.
“Nghe nói lúc khai quật ra cái này, ngay hiện trường khảo cổ lúc đó xảy ra rất nhiều việc lạ. Buổi tối, nhóm khảo cổ bắt đầu gặp ác mộng, mơ thấy cảnh tượng được khắc trên đó!”
“Chiếc hộp này được bảo quản vô cùng tốt, nhưng nó thật sự tàn nhẫn quỷ dị, điều kì lạ liên tiếp xảy ra. Đội khảo cổ lúc đó đã mời một vị cao nhân đến, người cao nhân kia vừa thấy liền bảo người nhân viên đen thứ này chôn lại trong đất hoặc đưa đến viện bảo tàng, dùng khí vận đất nước trấn áp tà tính của nó, mới không xảy ra chuyện nữa.”
Rõ ràng là hướng dẫn viên du lịch không quá chính quy, giảng giải toàn “lời đồn thổi” cho du khách nghe nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự thích thú của bọn họ.
Ngay khi du khách chuẩn bị nhìn kỹ văn vật khủng bố nhất này trông như thế nào thì Lâm Lạc Dao đã quay đầu nói với Cố Sướng: “Báo cảnh sát đi.”
“Văn vật có vấn đề.”
Có mấy người trẻ tuổi trong đoàn du lịch cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai nhưng nhất thời không nhớ ra được đây là giọng của ai, quay đầu lại nhìn chỉ thấy một người đàn ông đẩy người ngồi trên xe lăn đi rồi.
Đến văn phòng của giám đốc viện bảo tàng, vị giám đốc đương nhiệm choáng váng khi nghe cảnh sát bảo năm đó hơn một nửa nhân viên từng tiếp xúc với văn vật này đã xảy ra chuyện. Đợi khi nghe thấy một cô gái nói văn vật có vấn đề ông ta mới thật sự luống cuống!
Đây chính là văn vật cấp một, không được có một chút sai sót!
Nhưng cô bé này từ đâu ra, thật sự hiểu văn vật sao, là có vấn đề ở chỗ nào?
Lâm Lạc Dao chớp chớp mắt, cô không hiểu khám bệnh, không hiểu văn vật, nhưng cô có thể nói cho bọn họ biết văn vật này nửa thật nửa giả.
Tiếp theo, còn sẽ có người lại xảy ra chuyện.