“Vài năm sau, anh ta cũng đã chết.”
“Không sai, anh ta trở thành người đầu tiên chết sau khi tiếp xúc với văn vật bị nguyền rủa.”
【??? Như thế nào lại đột nhiên như vậy! 】
【…… Anh ta bán đứng tin tức, hoặc là làm nội ứng, trở thành người đầu tiên chịu nguyền rủa sao? 】
【 Không phải, tại sao lại chết chứ! Còn những người khác thì sao? 】
Lâm Lạc Dao vừa nói xong những lời này, bình luận bay nhanh trên khu vực bình luận, giám đốc viện bảo tàng ở một bên nghe thấy cô phát sóng trực tiếp, nôi dung cô nói đúng thật khiến ông ta nhớ tới người kia, nhưng nghe nói người đó cùng mẹ anh ta đều đã qua dời do bệnh, như thế nào lại liên quan đến chuyện nguyền rủa chứ.
“Người thứ hai lớn tuổi hơn người đầu tiên một ít, quá khứ của anh ta cùng người khác không quá giống nhau. Anh ta cũng không có thông qua học tập cùng thi cử chính quy để tiến vào ngành này mà là ở một thời điểm rất sớm liền trở thành học trò của một người rất lợi hại. Anh ta đọc sách không nhiều lắm, năng lực thực tiến lại cực kì mạnh, tích lũy kinh nghiệm dị thường phong phú khi đi theo thầy mình.”
“Anh ta kết hôn rất sớm, sinh con cũng sớm, bởi vậy áp lực kinh tế đè trên người anh ta vẫn luôn rất nặng. Ngoài công tác chính thức anh ta còn thường xuyên lén nhận đơn hàng giúp người ta sửa chữa một ít đồ sưu tập cá nhân, cũng sẽ giúp người khác phân biệt văn vật là thật hay giả.”
“Không chỉ có tâm tư kín đáo, làm việc tinh tế mà anh ta còn khéo tay, càng có tiếng là có nhân duyên tốt. Nhưng sau đó anh ta cũng đã chết, trở thành người thứ hai chịu nguyền rủa.”
【???? 】
【!!!! 】
【 Cái quỷ gì vậy, vì cái gì đột nhiên lại chết một người nữa, cũng quá bất ngờ! Chẳng lẽ vì kinh tế gia đình nên anh ta cũng làm chuyện gì xấu sao? 】
【 Nguyền rủa này cuối cùng là trừng phạt người chạm vào nó, hay là trừng phạt người thật sự làm chuyện xấu chứ! Tôi đã hoàn toàn không hiểu nổi! 】
Giám đốc nghe đến đó gương mặt lập tức sa sầm xuống, ông ta biết người thứ hai mà cô nhắc đến, còn tự mình nâng quan tài lúc đưa đối phương đi chôn, thật sự không muốn trên mạng xuất hiện ngôn luận có khả năng dẫn dắt công chúng vạch trần chuyện xưa của người đó như vậy.
“Người thứ ba là một vị tiền bối, lớn tuổi hơn hai người trước một ít. Thời trẻ ông ta là một người khá tốt, có năng lực, nhưng tuổi tác càng lớn kinh nghiệm càng nhiều thì tính tính của ông ta cũng càng lúc càng lớn, thái độ làm việc cũng không bằng lúc trước. Sau đó, ông ta mất tích.”
Nghe đến đây, giám đốc viện bảo tàng không thể im lặng được nữa, ông ta mở miệng nhắc nhở Lâm Lạc Dao: “Trước mắt còn không có chứng cứ, đặc biệt là chuyện vô cùng trọng đại liên quan đến danh dự cả đời của bọn họ mong cô đừng tùy ý nói bậy.”
Lâm Lạc Dao quay đầu nhìn về phía ông ta, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói do dự.
“Tôi không biết chỗ này có tính là sai sót hay không?”
Sự chú ý của mọi người lập tức chuyển dời đến vị cảnh sát này, giám đốc viện bảo tàng cũng lập tức xoay người xem tài liệu trong tay anh ta.
“Theo lý, Mao Giai Thụy không có tư cách tiến vào mấy chỗ này, lại làm trợ thủ giúp nhóm người Mao Gia Vận.”
Nghe cảnh sát hỏi chuyện, trên mặt mọi người đều có chút xấu hổ. Lúc ấy Mao Giai Thụy còn đang đi học, nhưng đã xác định phải đi con đường này, cũng đi theo cha anh ta học tập rất nhiều năm. Chủ yếu vẫn là mấy năm trước chế độ quản lý không được chính quy như bây giờ, mọi người hiểu Mao Giai Thụy đến tận gốc rễ nên cho phép anh ta dùng thân phận học trò đi theo Mao Gia Vận đến đó để mở rộng tầm mắt.
“Nhưng mà mọi cử chỉ hành động của Mao Giai Thụy cũng bị cameras giám sát.”
Giám đốc viện bảo tàng chỉ có thể giải thích một câu như vậy.
Lâm Lạc Dao quay đầu nói: “Nhìn xem cameras, lúc cha con bọn họ sửa chữa văn vật, cameras vẫn luôn có thể giám sát được toàn bộ quá trình hay không.”
Lúc này, Vương Đồng cũng nhận được một cuộc gọi: “Người vận chuyển hàng hóa năm đó đã gặp tai nạn qua đời, người phụ trách an ninh cũng ra nước ngoài, tạm thời không liên lạc được.”