“Sếp, ngài Will gọi tới.” Trợ lý đưa điện thoại di động.
Will là chồng trước của Phó Tuyết, cha của Quan Nhã.
Phó Tuyết nhận cuộc gọi, dùng ngoại ngữ trôi chảy trao đổi:
“Tôi đang vội.”
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng đàn ông trung niên thuần hậu, lộ ra kiên cường cùng cường thế:
“Mang Nhã Nhã về chưa?”
Phó Tuyết trước khi tới nơi này, đã từng liên lạc với chồng trước.
Will biết được con gái ở bờ bên kia đại dương có bạn trai, cực kỳ sốt ruột, nếu không phải Thiên Phạt tổ chức cán bộ đến Hoa quốc cần xử lý một loạt thủ tục cùng phê chuẩn, hắn sẽ cùng nhau bay qua với vợ cũ.
Phó Tuyết trầm mặc vài giây, nói: “Tôi đã thay đổi chủ ý, trước cuối năm, tôi sẽ một mực quan sát Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
Đầu kia điện thoại đột nhiên không có tiếng động, sau một hồi, truyền đến thanh âm khó có thể tin của Will: “Cô điên rồi?”
Phó Tuyết sắc mặt bình tĩnh tắt máy.
...
Kinh thành.
Sân bay quốc tế.
Linh Quân mang theo vali hành lý nho nhỏ, đeo kính râm cùng khẩu trang, đi qua đại sảnh hạ cánh.
Quần đùi mùa hè rộng thùng thình, áo thun màu lam lùng thùng, không có đồng hồ không có túi hiệu, thứ duy nhất có thể thể hiện tài lực của hắn là giày thể thao Nike.
Nhưng ở kinh thành loại địa phương này, cái này cũng không tính là gì.
Chẳng qua xác suất quay đầu của Linh Quân vẫn như cũ rất cao, cá cô gái đô thị liên tiếp liếc nhìn.
Mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, đối với người khác phái có độ mẫn cảm trời sinh, mặc dù bọc rất kín kẽ, cũng có thể ở trong đám người liếc một cái đã phát hiện.
Thân thể, khí chất là không thể che giấu.
Không giống với bình thường, Linh Quân không quay lại nhìn các cô gái, sau đấy từ trong đó chọn lựa mỹ nữ thuận mắt tiến công chiếm đóng, hắn mặt không biểu cảm xuyên qua vạn bụi hoa, lên xe Victoria phái tới đón.
Bốn mươi phút sau, xe dừng ở ngoài một căn biệt thự lớn vành đai 4.
Linh Quân giao hành lý cho tài xế, ở dưới nhân viên bảo an của biệt thự dẫn dắt, đi thẳng vào, ở trong phòng tiếp khách lầu hai gặp được người phụ nữ khiến lòng hiếu thảo của hắn biến chất, trưởng lão Victoria.
Victoria ngồi ở trên sofa mềm một người, cúi đầu, đang cầm một quyển sách đọc.
Cô có mái tóc dài màu nâu phủ lên vai, đoạn cuối hơi quăn, mặt trứng ngỗng hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo khắc sâu, con ngươi màu lam nhạt phong tình vạn chủng, cô mặc áo 3 lỗ màu trắng cùng quần bó màu đen.
Dáng người nóng bỏng chỉ phụ nữ phương Tây có thể hiện hết không thể nghi ngờ.
Đây là một người phụ nữ tuổi không nhỏ, nhưng dung mạo của cô, dáng người của cô, không có bất cứ dấu vết năm tháng nào, cảnh xuân tươi đẹp không giảm.
“Rất nhiều chuyện không thể thảo luận ở điện thoại.” Linh Quân chăm chú nhìn người phụ nữ yêu mến vài giây, thấp giọng nói:
“Cha tôi còn ở trong phó bản không?”
...
“!”
Trương Nguyên Thanh lui ra, chấm dứt lại một lượt lao động.
Hắn thẳng lưng lên, hưởng thụ một phen gió lạnh điều hòa, lúc này mới cúi người ôm Quan Nhã mồ hôi lấm tấm xụi lơ trên giường hôn môi.
—— Quan Nhã sau vui vẻ thích ôn tồn.
Như vậy mình liền không có tiếc nuối vào phó bản rồi... Trương Nguyên Thanh vừa ôm Quan Nhã, vừa suy tư.
Đuổi đi mẹ vợ, đại bộ phận công việc đều đã giải quyết, còn lại chính là tìm Chỉ Sát cung chủ, lấy đi sinh mệnh nguyên dịch cùng lực lượng Thái Dương, sau đó vào phó bản dùng.
Cất chứa lực lượng Thái Dương vẫn là vấn đề, chẳng qua có cung chủ cùng lão đại hai vị Chúa Tể làm hậu viên, đây là việc nhỏ.
Ôn tồn một khắc đồng hồ, Trương Nguyên Thanh cố nén xúc động làm một lần nữa, đứng dậy mặc quần áo.
“Trước khi vào phó bản, anh cần chuẩn bị một vài thứ, cho nên cần ra ngoài một chuyến.”
“Đợi một chút.” Quan Nhã nhíu mày nói: “Đào hoa sát của anh qua chưa?”
Chuyện mẫu thân cùng bạn trai mắt đi mày lại, Quan Nhã vẫn rất để ý, vì trấn an lòng bạn gái, Trương Nguyên Thanh liền nói cho cô, bá mẫu sinh ra hảo cảm đối với mình, không phải lương tâm bà ấy trỗi dậy, là Đào Hoa Phù đánh mất địch ý của bà ấy đối với mình.
Mà mình sử dụng Đào Hoa Phù, cũng là vì tương lai tốt đẹp của cả hai.
Liền mang công năng cùng tác dụng phụ của Đào Hoa Phù báo cho Quan Nhã.
“Cái này không phải vừa bị em đánh sao, đào hoa sát hẳn là trôi qua rồi.”
Trương Nguyên Thanh nói xong, liền lấy ra gương đồng soi bản thân một chút, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy mình trong gương, mặt mày mây đen bao phủ, vận rủi quấn thân.
Cái này... Trương Nguyên Thanh ngây cả người.
Mình là đi gặp cung chủ, vì sao sẽ mây đen che đỉnh, chẳng lẽ cung chủ có nguy cơ?
Trong lòng Trương Nguyên Thanh quýnh lên, không nói hai lời, cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Chỉ Sát cung chủ.
“Tu tu ~”
Vài giây sau, cuộc gọi kết nối, trong loa truyền đến giọng nữ lười biếng kiều mỵ dễ nghe:
“Chị đang ngủ đó, không phải nói đêm nay gặp mặt sao, cậu nhớ chị như vậy à?”