Sau bữa trưa, Trương Nguyên Thanh lái xe đến khách sạn Hảo Âm Nhạc vùng ngoại thành Tùng Hải.
Hắn liếc một cái liền thấy Vương Thiên làm lễ tân đứng quầy, cậu ruột của Tiểu Đậu Bỉ.
Lúc trước bởi vì việc Hạ Hầu gia, Vương Thiên rời khỏi khoa phụ sản bệnh viện Bình Thái, từ đó về sau không còn tin tức, không ngờ bị Chỉ Sát cung sắp xếp ở nơi này.
Làm công việc giống với Tiểu Viên.
“Đã lâu không gặp!” Trương Nguyên Thanh đi đến trước quầy, mỉm cười chào hỏi.
Vương Thiên đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cảm khái nói:
“Rõ ràng mới qua hơn bốn tháng, tôi lại cảm giác đã qua bốn năm.
Lúc trước cậu còn là một thực tập sinh đi theo mỹ nữ con lai làm việc, nay đã trở thành nhân vật lớn được vạn người chú ý.”
Trương Nguyên Thanh trêu chọc nói: “Anh còn sống, cũng tốt lắm, ừm, mỹ nữ hỗn huyết kia bây giờ là bạn gái của tôi rồi. Đúng rồi, anh cấp mấy rồi?”
“Còn chưa thăng cấp, chỉ tăng lên 50% giá trị kinh nghiệm.” Vương Thiên cười nói: “Tôi vào đều là phó bản loại không tử vong. Với tôi mà nói, thăng cấp không phải mấu chốt, sinh tồn mới là việc lớn hàng đầu.”
“Cũng đúng.” Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Cung chủ ở phòng nào?”
“Phòng nọ bên trái lầu 3.” Vương Thiên nói xong, muốn nói lại thôi, hít sâu một hơi, nói: “Nó, nó còn không?”
Trương Nguyên Thanh cười nói: “Đương nhiên còn, tôi không nỡ lấy nó đi đối địch.”
Nhẹ nhàng phun ra một ngụm Thái Âm khí, ở trên quầy hóa thành một đứa con nít mũm mĩm đáng yêu.
Ánh mắt Vương Thiên hạ xuống, nhìn về phía quầy, hắn nhìn không thấy linh thể, nhưng linh tính của Nhạc Sĩ có thể cảm ứng được nơi đó có cái gì.
Hắn nâng mắt, ánh mắt mang theo khát vọng cùng khẩn cầu, nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Trương Nguyên Thanh một lần nữa khẽ phun một ngụm Thái Âm khí, lượn lờ lao vào trên mặt hắn, Vương Thiên chỉ cảm thấy khuôn mặt chợt lạnh, quanh hốc mắt giống như đọng sương lạnh.
Hắn cảm giác thị lực của mình được giao cho năng lực nào đó, lập tức nhìn về phía quầy, quả nhiên thấy nơi đó có một đứa con nít đáng yêu tóc máu thưa thớt nằm bò.
Khác với lúc trước là, đứa con nít mắt to đen lúng liếng tràn ngập linh động, ngẫu nhiên hiện lên trí tuệ, không trống rỗng ngây thơ nữa.
Ánh mắt Vương Thiên lập tức trở nên dịu dàng, bế anh linh lên, “Chị nếu có thể nhìn thấy con, hẳn vui vẻ bao nhiêu, con của chị ấy vẫn còn, vẫn luôn ở đây.”
Cũng có khả năng bị dọa mẹ con đoàn tụ ngay tại chỗ... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lảm nhảm, nói:
“Người thường nhìn thấy linh thể, sẽ bị dọa ra bệnh, tôi khuyên anh tốt nhất từ bỏ ý tưởng lớn mật này.
“Anh có mười lăm phút đồng hồ cơ hội tiếp xúc linh thể, thấy linh thể, ôn chuyện cho tốt.”
Dứt lời, tiến vào chỗ sâu trong khách sạn.
Vào thang máy lên lầu, tới phòng ngoài cùng bên trái lầu ba, Trương Nguyên Thanh gõ vang cửa phòng.
“Rắc!”
Tay nắm cửa tự động vặn mở, tiếp đó chậm rãi mở hướng vào trong.
Trương Nguyên Thanh bước vào phòng, xuyên qua lối đi tiến vào phòng khách, ánh mắt đảo qua, thấy Chỉ Sát cung chủ lười biếng ngồi ở sau bàn, phía sau chính là cửa sổ.
Ánh sáng ngoài cửa sổ lao vào trong phòng, cô đắm chìm trong ánh sáng, từng sợi tóc sáng lấp lánh, khuôn mặt lại bao phủ ở trong bóng đen.
Nhìn thấy Trương Nguyên Thanh tiến vào, đôi mắt đẹp dưới mặt nạ màu bạc nở rộ ra hào quang vui sướng, nhưng ở sau khi cẩn thận đánh giá, ánh mắt bỗng trầm xuống, trở nên lạnh lùng.
Ánh sáng ảnh hưởng Trương Nguyên Thanh quan sát, hắn chưa cảm thấy khác thường, mở miệng nói:
“Cung chủ, tôi...”
Tiếng nói vừa dứt, chợt thấy đỉnh đầu sát khí ập tới, ngay sau đó tay chân căng thẳng, hắn còn chưa phản ứng lại, đã lơ lửng trên không, bị treo ở giữa không trung.
Trong đầu Trương Nguyên Thanh hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi.
“Chị rất tức giận.” Chỉ Sát cung chủ đẩy bàn đứng lên, uyển chuyển đi tới, một đôi chân linh lung lấp lánh dưới làn váy như ẩn như hiện.
Cô đứng ở trước mặt Trương Nguyên Thanh, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
“Chị chán ghét người khác cắm sừng chị, cho dù là cậu cũng không được, đối với đàn ông không sạch sẽ, phương án xử lý của chị là thiến, thả lồng trôi sông, treo bảy bảy bốn mươi chín ngày, làm thành thịt khô...”
Cô bỗng nhiên khụt khịt mũi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là người không sạch sẽ, trên người cậu có mùi cơ thể cô gái khác! !”
Dứt lời, ánh mắt cô lạnh như băng triệu hồi ra một lưỡi dao trắng như tuyết, để ở dưới đũng quần Trương Nguyên Thanh:
“Xem ra chỉ có thiến.”
“Cung cung cung chủ, có chuyện từ từ nói.”
Dưới đũng quần chợt lạnh, Trương Nguyên Thanh đang ngây dại rốt cuộc phản ứng lại, biết chuyện mình cùng Quan Nhã đạt thành quản bảo chi giao đã bị cung chủ nhìn ra.
Cô ấy ghen rồi.
Hồng Loan Tinh Quan nắm giữ nhân duyên, trình độ mẫn cảm ở phương diện này, chỉ sợ mạnh hơn Tinh Tướng Thuật.
“Có cái gì để nói.” Giọng điệu Chỉ Sát cung chủ lạnh như băng:
“Chờ cắt xong vật bẩn thỉu phía dưới của cậu, chị sẽ dùng sinh mệnh nguyên dịch giúp cậu khôi phục, cậu liền lại sạch sẽ. Về sau nhớ kỹ, cậu dùng một lần, chị cắt một lần.”