Dù sao, mặc kệ là hắn hay Khương Cư, lúc này đều chưa đến cực hạn.
“Hai người các cậu đừng nói nhảm nữa, mang Nguyên Thủy Thiên Tôn vào sơn trang.” Trong ụ đất truyền đến tiếng của Tiểu Viên:
“Hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, nắm giữ một tòa kiếm trận, chúng ta còn có cơ hội nghịch chuyển thế cục.”
“Ý kiến hay!”
Mắt Khương Cư sáng lên, lúc này lấy ra còi sắt màu đen, thổi tu tu.
Cuồng phong bỗng dưng nhấc lên, sương mù dày đặc tan rã, lộ ra quan tài đất nơi xa.
“Bọn hắn ở nơi xa dòm ngó, khoảng cách an toàn.” Hoàng Thái Cực cảm ứng đại địa một phen, từ trong thổ linh phản hồi, tập trung vị trí kẻ địch trong sương mù dày đặc.
Nói xong, Khương Cư tiêm nửa liều sinh mệnh nguyên dịch vào cánh tay, khiến tế bào một lần nữa tỏa sáng sức sống, ít nhiều khôi phục chút thể lực.
Hai người cùng nhau chạy về phía quan tài đất, Khương Cư đột nhiên dừng lại, nhìn về phía ụ đất:
“Vậy hai người các cô thì sao?”
Bên trong truyền đến tiếng của Tiểu Viên:
“Thương thế của tôi sắp khỏi hẳn rồi, các cậu mang đi quan tài, chẳng khác nào hấp dẫn hỏa lực, tôi ngược lại an toàn.”
“Ồ, cô tên Thông Linh Sư này vậy mà thông minh như thế?” Khương Cư vui sướng khen một câu, không nói thêm nữa, theo Hoàng Thái Cực chạy về phía quan tài đất.
Hai tay Hoàng Thái Cực bao phủ ánh sáng vàng, dán sát vào hai bên Cửu Long Tráo, nhẹ nhàng nhổ.
Lồng lưu ly thật lớn phá đất mà lên, nhanh chóng thu nhỏ, bị Hoàng Thái Cực thu hồi. Tiếp theo, hắn khiêng quan tài đất vàng, bước chân nặng nề đi về phía sơn trang.
Trong quá trình này, lực hấp dẫn khổng lồ bao phủ hắn phạm vi mấy chục mét, từng miếng giáp đá bao trùm toàn thân cùng quan tài đất, phòng hộ từng tầng đâu vào đấy.
Lại có Khương Cư di chuyển ở bên, thủ hộ, ra tay đả kích kẻ địch dám cướp đoạt quan tài bất cứ lúc nào.
“Rầm rầm rầm!”
Hoàng Thái Cực bước chân nặng nề tiến lên, rất nhanh đã đến dưới chân sơn trang.
Dọc theo đường đi, ở trong cảm giác của hắn, đám người Tham Lam Thần Tướng chậm rãi đi theo, tìm thời cơ mà động, nhưng lại trước sau chưa ra tay.
“Ô ~”
Khương Cư ngậm cái còi, thổi tan sương mù dày đặc, đã nhìn thấy thềm đá rạn nứt.
Hắn vui mừng quá đỗi: “Đi lên, đi lên liền hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.”
Hoàng Thái Cực bước ra một bước, giẫm trên thềm đá, vẻ mặt hắn bỗng nhiên biến đổi:
“Chưa có linh cảnh nhắc nhở.”
Cũng chính là lúc này, phía sau truyền đến động tĩnh ụ đất nổ tung, cùng với thanh âm mờ mịt lại sợ hãi của Tiểu Viên:
“Hai cậu đi đâu, vì sao không bảo vệ quan tài!”
Cô đã chữa trị thương thế, đang muốn giúp đỡ đồng đội, lại phát hiện Khương Cư cùng Hoàng Thái Cực vứt bỏ quan tài, không thấy bóng dáng.
Theo tiếng của Tiểu Viên truyền đến, tựa như có cái gì bị đâm thủng, Khương Cư cùng Hoàng Thái Cực ngẩng đầu nhìn, nào còn có quan tài gì.
Bọn họ đã trúng ảo thuật.
Ở dưới sương mù bao phủ, bất tri bất giác đã trúng ảo thuật, bị điệu hổ ly sơn rồi.
Quan tài! !
Lửa ngoài thân Khương Cư nổ tung, hóa thành hào quang quay về, đồng thời ngậm còi sắt màu đen, dùng sức thổi lên.
“Tu tu.”
Cuồng phong nhấc lên sương mù dày đặc, theo hắn lao vút đi, hướng hai bên tản ra.
Hắn thấy quan tài đặt Nguyên Thủy Thiên Tôn lẳng lặng bày ở tại chỗ.
Mà Tham Lam Thần Tướng cùng Bách Nhân Trảm giơ cao trường đao, ra sức chém xuống.
Huyễn Thuật Sư, tên như ý nghĩa, ảo thuật quỷ quyệt khó lường là một trong những kỹ năng trung tâm của Huyễn Thuật Sư, ở trong nghề nghiệp hợp pháp, chỉ có Thuật Quan Sát của Thám Báo có thể nhìn thấu.
Tiếpd dó chính là Tinh Quan cùng cấp bậc, tốn chút thời gian cũng có thể nhìn thấu ảo giác. Hỏa Sư cùng Thổ Quái hoàn toàn không am hiểu lĩnh vực tinh thần, không có ngoại lực ảnh hưởng, rất khó phát giác ảo cảnh.
Nếu rơi vào trong ảo cảnh bị người ta đánh trộm, trực giác nguy cơ của Hỏa Sư trái lại có thể thông qua phương thức báo động trước, để Khương Cư nhìn thấu ảo giác.
Nhưng đám người Tham Lam Thần Tướng hiển nhiên rất hiểu Hỏa Sư, từ đầu tới cuối chưa đánh lén.
“Ầm!”
Hai cây đại đao đồng thời chém lên Cửu Long Lưu Ly Tráo, vòng bảo hộ lưu ly bảy màu tựa như bọt khí run lên, nhộn nhạo lên ánh sáng vàng gấp gáp.
Nhưng nó chống đỡ được, chưa lập tức vỡ tan.
Thấy thế, lòng bàn tay Khương Cư ngưng tụ ra một cây trường thương nóng cháy, lửa mũi thương co lại vào một điểm, phun ra hào quang chói mắt.
Hắn kéo cánh tay về phía sau, đang muốn ném ra trường thương, đột nhiên, yết hầu bắt đầu ngứa ngáy, tiếp đó trái tim đau đớn, phổi nóng rát như lửa.
Lảo đảo một cái, trường thương trong tay Khương Cư tiêu tán, xé cổ áo ra nhìn, làn da trên ngực đã nhuộm màu xanh đen.
Hắn đã trúng cổ độc.
Không biết bắt đầu từ khi nào, khí độc của Xà Nữ giấu ở trong sương mù dày đặc, vô thanh vô tức xâm nhập thân thể hắn.