Món đạo cụ đó của Nguyên Thủy rất quan trọng? Khiến Winnie coi trọng như thế? Trong lòng Quan Nhã hiện lên nghi hoặc, lắc đầu nói:
“Xin lỗi, về đạo cụ Ma Quân, hắn không để lại cho tôi, cũng không để lại cho Phó Thanh Dương. Món đạo cụ kia cô muốn, hẳn là đã theo hắn trở về linh cảnh.”
Winnie bình tĩnh nhìn cô một lát, chưa nói cái gì, hờ hững đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Tầng 104, Emma sắp xếp cho tiểu đội viện trợ Ngũ Hành Minh một khu vực làm việc rộng rãi, mỗi một vị Thánh Giả đều có văn phòng riêng, trợ lý Siêu Phàm thì ở khu vực công cộng.
Ryo Asano xin gia nhập, được Emma cho phép, kích động về thu thập đồ đạc.
Trương Nguyên Thanh bưng một chén nước, đứng ở cạnh máy nước uống, nói chuyện phiếm với các Thánh Giả:
“Chưa nhìn thấy Sean Med, chúng ta trực thuộc Winnie Berent. Lấy thực lực đoàn đội chúng ta, Sean không có khả năng không tranh thủ.”
Thiên Hạ Quy Hỏa gật gật đầu: “Nói rõ Sean đã thất bại, chỉ có thể nhường chúng ta cho Winnie.”
Tôn Miểu Miểu nhíu mày: “Nếu như vậy, chúng ta liền không thể không chọn phe? Nói thật, tôi cũng không muốn cuốn vào trong tranh đấu rắc rối phức tạp.”
“Không!” Thiên Hạ Quy Hỏa lắc đầu nói:
“Chọn phe là bắt buộc, chúng ta những vị khách tới từ bên ngoài này, nếu không chọn phe, vậy sẽ bị hai bên bỏ qua, trở thành vật hi sinh của trận chiến tranh trận doanh này, Thánh Giả Ngũ Hành Minh chết, vẫn tốt hơn tâm phúc của mình chết.”
“Chọn phe rồi cũng có thể làm vật hi sinh.” Triệu Thành Hoàng lạnh lùng nói.
“Cái này phải xem năng lực lãnh đạo của Quan Nhã đội trưởng.” Trương Nguyên Thanh cười cười.
Thiên Hạ Quy Hỏa nhìn về phía Trương Nguyên Thanh: “Tôi đề nghị cô ấy hướng Winnie lấy lòng, hoặc là, tìm cơ hội tiếp xúc với Sean Med một phen.”
“Vậy không được!” Anh Gà Đỏ lập tức phản đối: “Tôi nhớ rõ Ryo-chan từng nói, có một người họ Med từng bắt nạt cô ấy. Chúng ta nếu đầu nhập vào Sean Med, chẳng phải là đẩy Ryo-chan vào trong hố lửa sao.”
Trong đoàn đội, phải tính Anh Gà Đỏ giảng nghĩa khí nhất.
Lúc này, Quan Nhã đi vào khu làm việc, nhíu mày, tâm sự nặng nề.
“Làm sao vậy?” Trương Nguyên Thanh vẫy tay gọi cô.
Quan Nhã tới gần, nhỏ giọng nói: “Winnie muốn mua một món di vật Ma Quân, em nói lúc anh chết, chưa để lại di vật cho em, Winnie tựa như không tin.”
“Ồ!” Anh Gà Đỏ sửa lời nói: “Vậy chúng ta vẫn là đầu nhập vào Sean Med đi.”
Thiên Hạ Quy Hỏa nhân cơ hội trào phúng nói: “Không hổ là lăn lộn xã đoàn, rất biết điều.”
Trương Nguyên Thanh đang muốn nói chuyện, chợt nghe ở cửa văn phòng truyền đến tiếng Ryo Asano quát:
“Brady Med, mời anh đừng dây dưa tôi nữa, bằng không tôi sẽ hướng bộ giám sát tố cáo anh, sau đó tự mình điều tra anh.”
Tiếng quát của Ryo Asano hấp dẫn đám người Trương Nguyên Thanh chú ý, sau đó, bên ngoài truyền đến giọng một người đàn ông:
“Ồ, hôm nay đột nhiên tràn đầy tự tin... Hiểu rồi, tôi nghe nói cô là thành viên bang phái của Nguyên Thủy Thiên Tôn, trong đội ngũ Ngũ Hành Minh phái tới đây làm việc cho chúng ta, có mấy kẻ là thành viên bang phái của cô.”
Nói tới đây, người nọ bật cười một tiếng:
“Cho nên tự cho rằng đã có chỗ dựa? Buồn cười, ở liên bang Tự Do, ở Thiên Phạt, người cô có thể dựa vào chỉ có tôi, Thiên Hạc tổ các người có thể dựa vào cũng chỉ có Thiên Phạt, Ngũ Hành Minh những kẻ đó, chỉ là đến làm việc, hiểu không?”
Ryo Asano căm giận nói: “Anh là tên vô sỉ lại yếu đuối.”
Người nọ nghe vậy, giọng điệu trầm xuống:
“Ryo Asano, cô thật sự là con nhóc thiếu kinh nghiệm xã hội, ngây thơ lại ngu xuẩn, nếu cô có được kinh nghiệm xã hội nhất định, nên biết kết giao với tôi mới là lựa chọn chính xác.
“Nếu cô có được kinh nghiệm xã hội nhất định, liền sẽ biết đắc tội tôi, cô cùng Thiên Hạc tổ đều sẽ gặp chuyện không ổn, nhưng cô chỉ mang lời của tôi coi là uy hiếp bình thường. Không, tôi nói cho cô, đó không phải uy hiếp, là hiện thực sắp đến.”
Nghe đến đó, Trương Nguyên Thanh quay đầu nhìn về phía Anh Gà Đỏ, kinh ngạc nói:
“Anh còn đang chờ cái gì? Thế này cũng có thể nhịn? Lao ra xử lý hắn đi.”
Anh Gà Đỏ vẻ mặt mờ mịt: “Tôi nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.”
Ồ, là mình sơ suất rồi! Mình thế mà cảm thấy Hỏa Sư sẽ nghe hiểu ngoại ngữ... Trương Nguyên Thanh lập tức đi ra khỏi khu vực làm việc, ở trong hành lang thấy được Ryo Asano ôm thùng giấy, còn có một thanh niên tóc vàng mắt xanh, ngũ quan tuấn tú, nét mặt tỏa ra sự bất thường.
Người này mặc âu phục màu lam nhạt có sự chú ý, có phần ngạo khí ức hiếp người ta làm người ta không quá thoải mái.
Đám người Quan Nhã theo đó đi ra.
Ryo Asano thấy bang chủ đi ra, như chim én lướt qua đầu rừng chạy tới, dựa ở bên cạnh hắn, nghĩ một chút, lại yên lặng tựa vào bên cạnh Quan Nhã.
—— Quan Nhã mới là lãnh tụ của đoàn đội.
Người trẻ tuổi âu phục màu lam nhìn thấy Quan Nhã cùng Tôn Miểu Miểu, mắt sáng lên, nhịn không được “Wow” một tiếng.