Lúc này, điện thoại di động trong túi Trương Nguyên Thanh ‘Ting’ một tiếng, có tin nhắn tới, hắn lấy ra điện thoại di động nhìn thoáng qua, phát hiện là ti nhắn của Tiểu Viên. Liền thừa dịp em gái tai thỏ giúp Bạch Lan mặc nội y, rời khỏi phòng, xem tin nhắn. Nội dung rất dài, lưu loát hơn ngàn chữ, ghi lại là tình hình phong hội nghề nghiệp tà ác.
“Ngân Nguyệt thần tướng muốn tham gia phó bản giết chóc năm nay?”
Trương Nguyên Thanh cả kinh. Hắn không giống với hai tháng trước, đối với nhân vật quan trọng của các tổ chức tà ác lớn đã là nghe nhiều nên thuộc, nhớ kỹ trong lòng, tự nhiên biết đặc thù của Ngân Nguyệt thần tướng.
Nhưng càng làm người ta chấn động là, Ám Dạ Mân Côi cũng tham dự vào.
“Phải chuyển tin tức cho bách phu trưởng, tuy hắn không chút nào coi mình như anh rể họ để tôn trọng.”
“Cái gì? Mình khi nào thành thánh mẫu rồi, đám nghề nghiệp tà ác này ngậm máu phun người, mình giới hạn đạo đức cũng chỉ cao hơn Ma Quân một chút.”
“Ám Dạ Mân Côi quả nhiên cũng muốn giết mình, tán tu hoang dã không thể tin. Không chỉ tán tu, đồng nghiệp phía chính phủ cũng không thể tin hoàn toàn, Hổ Phù chỉ nghiệm người phân bộ Tùng Hải.”
Ngoài ra, trong tin tức còn đề cập tổ chức tà ác vì giết hắn, chuẩn bị một món đạo cụ bí ẩn, nhưng Khấu Bắc Nguyệt không rõ là đạo cụ gì, chỉ biết món đạo cụ đó được an bài cho “Bách Vô Cấm Kỵ”.
Tiểu Viên đối với điều này phân tích là - đạo cụ loại quy tắc.
Phỏng đoán này không khó, phó bản hạn chế đạo cụ cấp 4 trở nên, hơn nữa lại không phải bộ trang bị, như vậy, muốn tạo thành thương tổn nghiêm trọng đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn, thậm chí giết hắn, tất nhiên là đạo cụ loại quy tắc.
“Khấu Bắc Nguyệt cũng muốn tham gia phó bản giết chóc, hắn là ngại mạng không đủ dài sao? Tiểu Viên sao lại thế, thế mà đáp ứng...”
Hắn thu hồi điện thoại di động, dọc theo hành lang, đi lên cầu thang đôi, tới trước phòng sách lầu hai.
“Tùng tùng!”
Gõ cửa thư phòng, Trương Nguyên Thanh đẩy ra cửa gỗ màu nâu.
Phó Thanh Dương đang ngồi ở sau bàn xem máy tính, nhìn cũng chưa nhìn hắn, thản nhiên nói: “Không cần giảo biện!”
Con mẹ nó anh thật nhàm chán... Trong lòng Trương Nguyên Thanh mắng một câu, đi qua thảm đỏ thật dài, dừng lại ở cạnh bàn, nói: “Bách phu trưởng, tôi có tình báo quan trọng.”
Phó Thanh Dương lúc này mới dời ánh mắt từ màn hình ra, nhìn qua.
Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói:
“Người cung cấp thông tin của tôi lẻn vào phong hội tổ chức tà ác, phát hiện Ám Dạ Mân Côi cũng tham dự trong đó, muốn bất lợi với hai chúng ta, bọn họ sắp xếp bốn vị Thánh Giả đối phó anh.”
“Bốn vị Thánh Giả cũng không đủ đặt vào mắt, chỉ có chúng ta? Ừm, cũng đúng, dù sao người khác đều là rác rưởi.” Phó Thanh Dương vẻ mặt bình tĩnh, tựa như không bất ngờ một chút nào: “Tôi biết rồi, còn gì không?”
“Ngân Nguyệt thần tướng cũng sẽ tham gia phó bản giết chóc lần này.”
Vẻ mặt Phó Thanh Dương rốt cuộc có biến hóa, dần dần ngưng trọng, chậm rãi gật đầu:
“Tôi biết rồi, tôi sẽ làm bố trí tương ứng, không ngờ Ngân Nguyệt sẽ tham gia phó bản giết chóc. Cũng đúng, Ma Nhãn nhốt ở vườn bách thú, vô vọng thoát thân, hắn nên bổ sung vị trí rồi.”
Trương Nguyên Thanh liền hỏi: “Lời này nói như thế nào?”
Ngân Nguyệt thần tướng tham gia phó bản giết chóc, tựa như làm Phó Thanh Dương rất kinh ngạc.
Tiền công tử giải thích:
“Tu La lập một quy củ, Binh Chủ giáo chỉ có thể có bốn vị Thiên Vương, kẻ mới sinh ra, tất nhiên phải có kẻ cũ chết đi. Đương nhiên, cũng có thể là cũ giết chết mới.”
Khó trách Ngân Nguyệt thần tướng mãi chưa tấn thăng Chúa Tể... Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, lại nghe Phó Thanh Dương nói:
“Nguyên Thủy, mỗi lần phó bản giết chóc mở ra, đều là việc trọng đại của thế giới linh cảnh, đặc biệt lần này, trên sân khấu long trọng này, có cậu với tôi.”
“Năm vị minh chủ đang nhìn chằm chằm chúng ta, tổng bộ, các đại phân bộ đang nhìn chằm chằm chúng ta, linh cảnh thế gia đang nhìn chằm chằm chúng ta, tổ chức tà ác, tán tu dân gian, thậm chí thế lực nước ngoài, đều đang nhìn chằm chằm chúng ta.”
“Bảng điểm, tôi sẽ lấy hạng nhất, tôi sẽ đứng ở đỉnh phong, lấy tư thái chói mắt nhất tấn thăng Chúa Tể, tôi hy vọng cậu cũng như thế, tôi hy vọng, chúng ta có thể ở đỉnh phong gặp nhau.”
Trương Nguyên Thanh nhiệt huyết sôi trào:
“Đúng vậy, bách phu trưởng, trừ chúng ta, người khác đều là rác rưởi.”
“Nhưng mà bách phu trưởng, bọn họ chuẩn bị một món đạo cụ bí mật giết tôi. Còn có, tôi có chút không tin được đồng nghiệp vào phó bản. Ngài biết đấy, Ám Dạ Mân Côi xếp vào rất nhiều quân cờ ở chính phủ.”
Phó Thanh Dương trầm ngâm một phen, nói:
“Quân cờ Ám Dạ Mân Côi xếp vào ở chính phủ có thể thông qua tổng kiểm tra sức khỏe, nói rõ có thủ đoạn đặc thù tránh né phát hiện nói dối, đạo cụ bình thường không phân biệt được. Hổ Phù không có khả năng cho cậu.”