Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 343 - Chương 343: Thần Tướng Ba Mắt

Chương 343: Thần tướng ba mắt Chương 343: Thần tướng ba mắt

Chương 343: Thần tướng ba mắt

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Nam nhân kia quan sát tỉ mỉ Triệu Chân nhân một chút, thở dài một tiếng nói: "Xem ra ngươi thật sự chưa từng nghe danh hiệu của ta."

Triệu Chân nhân cầm kiếm trong tay, nói: "Nếu vậy, hay là Chân Võ huynh cho phép dùng kiếm luận đạo?"

Xà tướng giận dữ quát: "Đây chính là Đại Đế! Đại Đế ngươi có biết không?"

Chân Võ Đại Đế mỉm cười: "Ngươi muốn hỏi kiếm ta?"

Triệu Chân nhân gật đầu: "Ta đã gặp hàng trăm vị Kiếm Tiên, nhưng chưa từng thấy ai chỉ cần đứng trước mặt đã cho ta cảm giác muốn đấu kiếm như vậy. Thực ra ta là người lười biếng, không thích so tài với ai. Nhưng với ngài lại khác."

Chân Võ đại đế mỉm cười: "Được ngươi khen là khác, há chẳng phải vinh hạnh của ta sao?" Rồi đột nhiên hắn đưa hai tay ra trước, kết một thủ ấn.

Triệu Chân nhân chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh xoay chuyển, sau một hồi choáng váng, hắn định thần nhìn lên trước mặt, bỗng thấy hiện ra một pháp tướng khổng lồ. Hình dáng pháp tướng giống hệt nam nhân lúc nãy, chỉ có điều khoác lên mình bộ áo giáp vàng óng, thân hình to lớn như núi Thái Sơn, tỏa sáng rực rỡ. Hai tướng Quy Xà bay lượn hai bên, cầm binh khí hiên ngang. Đằng sau Đại Đế, một thanh đao lớn cũng chậm rãi bay lên phát ra hào quang chói lọi.

"Cảm thấy giác mà thắng nổi." Triệu Chân nhân liếm môi, nhưng vẫn nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay.

"Thôi." Chân Võ Đại Đế thở dài một tiếng, lập tức pháp tướng tan biến, cảnh vật xung quanh trở lại ban đầu. Chân Võ Đại Đế bước tới, vỗ vai Triệu Chân nhân.

Triệu Chân nhân giật mình: "Không đánh nữa sao?"

Quy Tướng cười lạnh: "Chủ nhân nhà ta là Võ Thần nổi tiếng nhất Thiên Đình, nếu ngươi đánh bại được ngài ấy, Thiên Đế cũng phải tôn ngươi lên."

Chân Võ Đại Đế cười nói: "Ngươi chưa phải là đối thủ của ta."

Triệu Chân nhân mỉm cười đáp: "Chưa đánh thì chưa biết."

"Có lẽ sau này ngươi sẽ đủ sức để giao đấu với ta, bây giờ ngươi còn quá trẻ. Ta tu luyện đắc đạo đã sáu ngàn năm, không thể tùy tiện bắt nạt tiểu bối.” Chân Võ Đại Đế nhường đường: "Ngọc Hư Cung ở phía Tây, sẽ đến ngay thôi."

Triệu Chân nhân nhẹ nhàng nâng thanh kiếm gỗ đào: "Vậy ta xin hẹn ngày sau tái chiến."

"Được." Chân Võ Đại Đế lắc người một cái đã đứng trước mặt Triệu Chân nhân.

Triệu Chân nhân giật mình, chưa từng gặp địch thủ nào có tốc độ như Chân Võ Đại Đế. Bàn tay hắn vô thức siết chặt chuôi kiếm, định rút ra đánh trả. Nhưng Chân Võ Đại Đế chỉ giơ ngón tay, gảy nhẹ lên mi tâm của hắn: "Chờ ngươi tỉnh mộng cái đã."

Triệu Chân nhân choáng váng, trước mắt bỗng chốc hiện lên cảnh tượng hoa đào ngập tràn tầm mắt. Hắn gật đầu nói: "Được." Sau đó không nói thêm lời nào, trực tiếp đi về phía tây.

Đợi Triệu Chân nhân đi khỏi, Quy Tướng không nhịn được hỏi: "Chủ nhân, tại sao lại để hắn đi như vậy?"

Chân Võ Đại Đế nói nói đầy ẩn ý: "Là đứa trẻ không tồi."

Quy Tướng nghi ngờ nói: "Hiện giờ trong Ngọc Hư cung đang giam giữ Lý Mộc, hắn là đồng bọn của Tạ Hồng Tuyết."

Chân Võ Đại Đế cười nói: "Lý Mộc cũng là đứa trẻ không tồi."

Quy Tướng nhẹ nhàng thở dài: "Lần trước Thiên giới đại loạn, chủ nhân không ra tay, nhiều tiên nhân đã có lời phê phán, lần này chủ nhân lại thả người đến Ngọc Hư cung, e rằng bọn họ sẽ lại tới nhắc nhở."

Chân Võ Đại Đế bỗng nhiên nghiêm nét mặt: "Tạ Hồng Tuyết cảm thấy thiên địa này đã hỗn loạn khôn cùng, cần phải hóa thành số không rồi quy về một, thực ra không phải không có lý. Xưa kia hắn từng đến tìm ta, cũng từng nghĩ đến việc lôi kéo ta."

Quy Xà nhị tướng đều giật mình, lập tức cúi đầu nói: "Hai ta xin thề trung thành tuyệt đối với chủ nhân!"

Chân Võ Đại Đế lắc đầu: "Đương nhiên ta từ chối. Ta hỏi hắn, nếu ta cũng gia nhập các ngươi, liệu hắn có đủ can đảm làm Thánh chủ trước mặt ta hay không? Hắn suy nghĩ một lúc rồi bảo quên đi. Sau đó chúng ta đánh một ván cờ, ta thua. Vậy nên ta chấp nhận một yêu cầu của hắn, rằng nếu hắn giao chiến với Thiên giới, trong ba lần ta sẽ không can thiệp. Ta đồng ý, bởi vì ta muốn xem hắn có thể gây ra cơn sóng gió gì. Đứa trẻ này cũng thế, cơn sóng gió của hắn sẽ đến rất nhanh, bởi vì hắn sẽ..."

"Côn Lôn sơn thánh địa của nhân gian, Đào Hoa sơn trang Trang chủ Triệu Chân nhân, hỏi kiếm Ngọc Hư Cung!" Triệu Chân nhân cầm kiếm tung người lên cao, hô về phía tòa cung điện tinh xảo như được khắc bằng ngọc quý trước mặt.

Bên trong Ngọc Hư cung, Lý Mộc bị mười chín sợi xiềng xích vẫn tinh trói chặt, nghe tiếng hô vang dội, vui mừng ngẩng đầu lên: "Là hắn tới rồi!"

Bên cạnh hắn, thần tướng đang ngồi xếp bằng bỗng mở mắt ra, tay cầm chiến kích bên cạnh, con mắt thứ ba trên trán chợt mở to, hắn trầm giọng hỏi: "Hắn là ai?"

Lý Mộc đáp: "Chính là Thánh nhân trên núi Côn Lôn đã đuổi hết bọn Kiếm Tiên trở về! Là bằng hữu của ta, Tiểu Triệu!"

Thần tướng vung chiến kích lên, tung người nhảy ra ngoài: "Đáng để ta giao chiến một phen!"

Khi Thần tướng chạy tới, Triệu Chân nhân đã đánh bại nhiều tiên nhân, còn có một số từng giao đấu với hắn, từng bị hắn đánh bại, biết rõ thực lực của hắn, không muốn mất mặt lần thứ hai nên không dám lên thử sức. Cho đến khi Thần tướng xuất hiện, một chiêu chiến kích đánh xuống, Triệu Chân nhân vung kiếm đỡ đòn nhưng bị đẩy lui cả trăm dặm.

Tại Thiên Môn, Chân Võ Đại Đế đang chuẩn bị rời đi bỗng thấy Triệu Chân nhân từ phương xa bay tới, ngã sấp trước mặt mình.

Quy Xà nhị tướng lập tức mỉa mai: "Giọng điệu thì lớn lốimà thất bại nhanh thế."

Chân Võ Đại Đế nhìn về phía xa: "Thần Tướng đã mở cả ba con mắt, có vẻ đang nghiêm túc rồi, quả thực không dễ đối phó."

Triệu Chân nhân leo dậy, mặt không chịu phục: "Tiếp tục!" Hắn tung người nhảy tới, vừa giơ cao thanh kiếm gỗ đào thì thấy một luồng ánh sáng chói lòa từ trên trời rơi xuống, đánh trúng lưỡi kiếm. Hắn vung kiếm ra một đòn, luồng kiếm khí cuốn theo ánh sáng đánh thẳng về phía thần tướng ba mắt.

Thần tướng ba mắt vung chiến kích lên, đánh tan tành luồng kiếm khí kia: "Chỉ là phàm nhân mà cũng có thể phát ra lực lượng Huyền Dương như vậy, không tồi!"

Chớp mắt sau, Triệu Chân nhân đã xuất hiện trước mặt thần tướng ba mắt. Hắn giơ chân lên đá mạnh vào ngực thần tướng, trực tiếp đạp bay thần tướng ra ngoài.

Ở Thiên Môn, Chân Võ Đại Đế đứng thẳng, tay khoanh lại, ngạo nghễ nhìn về phía trước. Chẳng mấy chốc, thần tướng ba mắt từ trên trời rơi xuống, ngã nhào trước mặt hắn.

Hai tên Quy Xà không dám lên tiếng, vì biết uy nghiêm của thần tướng ba mắt cũng là hàng đầu trên Thiên giới.

Nhưng Chân Võ Đại Đế lắc đầu thở dài: "Chậc chậc, thật chật vật. Thần tướng, hãy về đi."

Thần tướng ba mắt đứng dậy, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người trở về, không nói thêm lời nào.

Trận chiến giữa hai người thật sự đặc sắc tuyệt luân. Cho đến khi họ kết thúc, cả Ngọc Hư cung làm bằng bạch ngọc trắng tinh cũng biến sắc thành màu đỏ tươi. Các Tiên nhân vây quanh quan sát trận đấu không dám can thiệp, vì biết xưa nay thần tướng ba mắt chỉ đấu một chọi một, bất cứ ai cản trở đều chuốc lấy cơn thịnh nộ của hắn.

Chân Võ Đại Đế dẫn theo hai tướng Quy Xà đáp xuống bên ngoài Ngọc Hư cung, dõi theo trận chiến. Quy Tướng hỏi: "Thưa chủ nhân, ai sẽ chiến thắng?"

Chân Võ Đại Đế cười đáp: "Tất nhiên là thần tướng ba mắt. Trong Thiên Cung, về kỹ năng chiến đấu, hắn có thể xếp vào ba hạng đầu. Nếu hắn thua đứa trẻ này, Thiên giới sẽ thành trò cười cho mọi người."

Quy Tướng lại hỏi: "Thưa chủ nhân, bao lâu nữa hắn mới có thể chiến thắng?"

Chân Võ Đại Đế lắc đầu: "Ít nhất cũng phải 5 ngày."
Bình Luận (0)
Comment