Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 344 - Chương 344: Chạy Thoát

Chương 344: Chạy thoát Chương 344: Chạy thoát

Chương 344: Chạy thoát

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Nghe nói bọn họ phía giao đấu năm ngày, Xà tướng ngáp một cái, nói: "Vậy năm ngày nữa ta sẽ quay lại xem ai thắng ai thua."

Quy tướng trêu đùa: "Ngươi hy vọng ai chiến thắng?"

"Mặc dù thằng nhóc đạo sĩ kia hỗn láo, hơn nữa chủ nhân coi trọng ba mắt hơn, nhưng ta vẫn hy vọng lúc đó thằng nhóc đạo sĩ có thể bùng nổ một chút, đánh bại được ba mắt. Cái tên ba mắt này kiêu ngạo vô cùng, chủ nhân của chúng ta không ra tay đã mấy trăm năm rồi, mà hắn dám tự xưng là võ thần đệ nhất Thiên giới." Giọng điệu Xà tướng đầy bất mãn.

"Nhưng ba mắt rất giỏi đánh nhau, nói là Võ Thần đệ nhất cũng có lý." Chân Võ Đại Đế lười biếng nói: "Dù sao về bản chất, ta cũng chỉ là đạo sĩ..."

Xà tướng vỗ vai Quy tướng: "Thôi đi đi, tò mò làm gì."

"Đừng đi." Chân Võ Đại Đế đột ngột nói.

Xà tướng thắc mắc: "Chủ nhân có gì căn dặn?"

"Ba mắt bị tiểu đạo sĩ này cầm chân, tiên nhân còn lại không muốn dính vào vũng nước đục này. Hai người các ngươi trà trộn vào Ngọc Hư cung." Khóe miệng Chân Võ Đại Đế hơi nhếch lên: "Thả Lý Mộc ra."

Xà tướng kinh ngạc: "Cái gì? Thả Lý Mộc ra?"

Chân Võ Đại Đế gật đầu: "Hắn không phải đồng bọn của Tạ Hồng Tuyết, ta từng gặp Lý Mộc, hắn không có chí lớn, không giống kẻ muốn lật đổ trời đất. Cứu hắn ra, sẽ làm trò vui này thêm phần hấp dẫn!"

Xà tướng và Quy tướng liếc nhìn nhau, lập tức đáp: "Thuộc hạ xin vâng lệnh!"

Bên ngoài Ngọc Hư cung, Triệu Chân nhân giơ cao thanh kiếm gỗ đào, chỉ thấy hàng vạn ảnh kiếm từ từ bay lên sau lưng hắn, như khổng tước xòe đuôi.

Thần tướng ba mắt thấy vậy càng thêm hưng phấn: "Đây là chiêu thức gì?"

Triệu Chân nhân hô to: "Vô Lượng kiếm, Vô Lượng kiếp, vào kiếp này, đời đời kiếp kiếp, vạn kiếp bất phục!"

Thần tướng ba mắt xoay nhẹ cây chiến kích, cất cao giọng: "Vậy thì vừa vặn ta có một chiêu này, tên là Phá Kiếp!" Nói xong, Thần Tướng tung người nhảy lên, đột nhiên đập mạnh chiến kích vào mi tâm của mình. Một luồng sáng vàng bắn thẳng tới Triệu Chân nhân.

Bên trong Ngọc Hư cung, Lý Mộc bị mười chín sợi xích khóa chặt, chỉ có thể nghe tiếng giao chiến bên ngoài mà bực bội lẩm bẩm: "Tên ba mắt này đúng là không ra gì, dùng tuyệt chiêu với tiểu bối!"

Đang lúc Lý Mộc phàn nàn thì Quy Xà nhị tướng nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt hắn.

Lý Mộc giật mình: "Các ngươi... phó tướng của Chân Võ Đại Đế?"

Xà tướng vội nói khẽ: "Suỵt, chúng ta bị pháp thuật của đạo sĩ kia làm mất khống chế, không liên quan gì đến Chân Võ Đại Đế cả."

Quy tướng lập tức gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."

Lý Mộc cười khổ một tiếng, đành nói: "Vậy các ngươi đến đây làm gì?"

"Tất nhiên là... giải cứu ngươi..." Quy tướng vung cây xiên lên, chém đứt một sợi xích.

Lý Mộc khen ngợi: "Thật lợi hại!"

"Đừng khen ta!" Quy tướng lại vung cây xiên chém đứt một xích nữa, rồi thở hồng hộc: "Xích làm bằng vẫn tinh, không dễ chém đâu."

Xà tướng cũng lấy vũ khí ra giúp: "Tên ba mắt này to gan thật, đánh nhau ngoài kia mà không có ai canh gác bên trong cả."

Lý Mộc bỗng ngẩng đầu lên: "Cẩn thận!"

Xà tướng giật mình, lăn người tránh né. Một con chó đen từ trên trời lao xuống, suýt nữa cắn đứt cánh tay hắn. Xà tướng lùi sang một bên, mồ hôi lạnh đầm đìa: "Khuyển huynh, sao không báo trước một tiếng!"

Con chó đen bọc trong ngọn lửa đen,nhêhcs miệng để lộ răng nanh sắc bén. Nó gầm lên một tiếng, lao tới tấn công tiếp.

Xà tướng vội tiến lên đỡ đòn: "Ta giữ được nó, A Quy mau bắt nó!"

"Đừng gọi ta là A Quy!" Quy tướng tức giận chém đứt thêm một sợi xích nữa.

Con chó đen nhảy cao lên rồi hóa thành hình người, mặc áo choàng đen, tay cầm thanh trường đao màu đen, gầm lên: "Hai tên kia, định làm trò gì đấy?!"

Xà tướng hô to: "Không muốn làm gì cả, chỉ muốn phá phách thôi!"

Bên ngoài Ngọc Hư cung, Triệu Chân nhân bị đánh bay đập vỡ ba cây cột, gượng dậy lau vết máu khóe miệng, thở dài: "Lý Mộc à, không phải ta không muốn cứu ngươi, ta đã hết sức rồi."

Thần tướng ba mắt hạ xuống đất, trầm giọng nói: "Ngươi định chịu thua à?"

Triệu Chân nhân cười đáp: "Chúng ta chưa đánh xong, nói gì đến thắng bại? Sao chúng ta không bắt tay hòa giải đi?"

Tam Mục Thần Tướng lạnh lùng: "Ngươi đùa ta đấy à?"

Triệu Chân nhân nói: "Ngươi không thích đùa, vậy thì đành vậy." Tay phải hắn vung nhẹ thanh kiếm gỗ đào, tay trái nhẹ nhàng nhấc lên, sương mù trên trời tụ lại thành hình một thanh kiếm. Hai thanh kiếm của hắn cùng quay tròn. "Khi ta rút song kiếm, ngay cả ta cũng run sợ!"

"Ngươi còn biết song kiếm nữa à?" Một giọng cười vang lên sau lưng họ.

Triệu Chân nhân hưng phấn ngước lên: "Lý Mộc, sao ngươi chạy ra được?!"

Lý Mộc hoạt động cánh tay, cười nói: "Tất nhiên là nhờ ta thần thông quảng đại, tự mình thoát ra được."

Triệu Chân nhân chỉ về phía thần tướng ba mắt: "Hắn rất mạnh, ta đánh không lại."

Lý Mộc nhảy tới bên cạnh Triệu Chân nhân, giơ tay lên, một thanh kiếm từ trời rơi xuống tay hắn. Hắn cười nói: "Thế thì cùng đánh thôi!"

Triệu Chân nhân thở dài, kiếm băng ở tay trái tan biến. Hắn gật đầu: "Có lý."

Lý Mộc kinh ngạc: "Sao ngươi không dùng chiêu đó nữa?"

Triệu Chân nhân lắc đầu: "Thật ra ta cũng không biết mình có thể dùng hay không, chỉ cảm thấy mình có thể thôi. Ôn Lãnh song kiếm, tung hoành thiên hạ, chắc chắn rất lợi hại."

Tam Mục Thần Tướng giơ chiến kích lên: "Hai người, muốn cùng đánh không?"

Lý Mộc bĩu môi: "Sao, ngươi sợ à?"

Thần tướng ba mắt hừ lạnh: "Ta chưa từng đánh với hai đối thủ cùng lúc."

Lý Mộc nghiêng đầu: "Vậy thì để chúng ta đi?"

Thần tướng ba mắt đột nhiên đập mạnh chiến kích xuống đất, rồi nói: "Ta biết ngươi không phải đồng bọn của Tạ Hồng Tuyết."

Lý Mộc nhún vai: "Ngươi cũng có mắt đấy..."

Nhưng câu nói tiếp theo của thần tướng ba mắt khiến Lý Mộc lại giơ kiếm lên: "Dù sao ngươi cũng không có chí lớn."

Lý Mộc cau mày: "Đánh thôi! Tiểu Triệu, chúng ta cùng lên, đánh cho hắn không ngóc đầu lên nổi!"

Triệu Chân nhân thu kiếm vào: "Thôi khỏi đánh nữa, ta mệt rồi. Ý của hắn rất rõ ràng, muốn thả ngươi đi rồi còn đánh làm gì? Qua Thiên Môn đến Côn Lôn thôi."

Con mắt thứ ba của Tam Mục Thần Tướng nhắm lại, hắn trầm giọng nói: "Nhưng hôm nay một khi rời Thiên Môn ngươi sẽ không còn là Tiên nhân nữa. Sau này không thể quay lại Thiên giới."

Lý Mộc hơi nhíu mày: "Lluật lệ do ngươi đặt ra à?"

Thần tướng ba mắt khoanh tay lại nói: "Ngươi có thể thử xem."

Xa xa, Chân Võ Đại Đế lắc đầu: "Xem ra trận chiến mà ta muốn thấy ngày hôm nay sẽ không thể diễn ra được rồi."
Bình Luận (0)
Comment