Chương 345: Vứt bỏ và bị vứt bỏ
Chương 345: Vứt bỏ và bị vứt bỏ
Chương 345: Vứt bỏ và bị vứt bỏ
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lý Mộc nhìn thần tướng ba mắt trầm ngâm một hồi, dù không thích cuộc sống buồn tẻ ở Tiên giới nhưng tu luyện trăm năm mới có được thân thể tiên nhân, không dễ gì bỏ đi như vậy. Thấy vậy, Triệu Chân nhân đột ngột lên tiếng: "Lý Mộc, tuy ta cảm thấy hơi rắc rối, nhưng dù ngươi suy nghĩ thế nào, ta cũng sẽ giúp ngươi. Đánh hay đi, ngươi tự chọn."
Lý Mộc nhẹ nhàng lắc đầu: "Thôi cũng được."
Thần tướng ba mắt cười lạnh một tiếng rồi khoác chiến kích lên vai, nhường đường.
Đúng lúc đó, từ trên trời vang đến tiếng gầm chấn động: "Thần tướng ba mắt, hắn là đồng bọn của lũ phản tặc Thiên giới, sao ngươi sao có thể tự tiện thả đi!”
Mọi người ngước nhìn, trên bầu trời hiện ra chín bóng người khổng lồ.
Lý Mộc nhíu mày: "Cửu Hoàng."
Triệu Chân nhân thắc mắc: "Mạnh lắm à?"
Lý Mộc cười đáp: "Nghe thì rất mạnh, địa vị tối cao ở Thiên giới, nhưng nói đến đánh nhau thì kém ba mắt."
Thần tướng ba mắt ngạo nghễ nói: "Các ngươi quyết không thả hắn, thì tự mình đến bắt đi, đừng có ra lệnh lung tung!
“Ba mắt to gan, ngươi cũng định phản bội Thiên giới à!" Giọng nói oai hùng từ trên trời vọng xuống chất vấn.
Thần tướng ba mắt vung chiến kích lên, chỉ về phía trời cao: "Các ngươi hy vọng ta phản bội Thiên giới à? Sợ ta phản bội Thiên giới? Nếu còn dám nói thêm vài câu chọc giận ta nữa, đừng trách ta không nương tay!"
Triệu Chân nhân nhìn Lý Mộc, Lý Mộc nhún vai: "Tuy thần tướng ba mắt có phần cứng nhắc, có điều hắn rất ghét những kẻ địa vị cao thích khoa chân múa tay như Cửu Hoàng Ngũ Đế. Cho nên dù ta không hợp tánh với hắn, nhưng quả thực kính nể hắn."
"Ta cần ngươi kính nể à?" Thần tướng ba mắt liếc Lý Mộc.
Giọng nói trên trời không còn chất vấn thần tướng ba mắt nữa mà ra lệnh: "Các tiên nhân, Lý Mộc là đồng bọn của Tạ Hồng Tuyết, tuyệt đối không thể thả hắn rời khỏi Thiên giới. Nếu không muốn bị giam trong Ngọc Hư cung thì chém đầu hắn, đẩy xuống luân hồi!"
Các tiên nhân khác không có khí phách như thần tướng ba mắt, nghe vậy liền ào tới vây quanh hai người.
Thần tướng ba mắt thở dài: "Thật chán quá." Rồi ném chiến kích đi, nhảy lên đạp trên kích bay khỏi, rời xa chiến trường hỗn loạn.
Lý Mộc và Triệu Chân nhân rút kiếm ra đánh lui năm tiên nhân đang ào tới.
Phía xa, Chân Võ Đại Đế cũng thở dài: "Trận đấu hay thì không thấy, chuyện rắc rối lại xảy ra."
Xà tướng hỏi: "Thưa Chủ nhân, chúng ta cũng đi chứ?"
Chân Võ Đại Đế lắc đầu: "Cứ xem thêm, không được thì ra tay giúp."
Xà Tướng ngạc nhiên: "Để ý tới Cửu Hoàng làm gì, chúng ta còn phải giúp bọn chúng bắt người nữa à?"
Quy tướng bên cạnh gõ lên đầu Xà tướng: "Đồ đần độn! Ý chủ nhân là muốn giúp Lý Mộc trốn thoát!"
Chân Võ Đại Đế cười nói: "Hai đứa trẻ thú vị như vậy, ta rất mong chờ tương lai của chúng sẽ ra sao, không mong chúng đứt gánh giữa đường."
Quy tướng hăng hái nóng lòng muốn thử: "Rõ!"
Xà tướng lắc đầu thở dài: "Đến lúc đó bọn họ không dám chống đối lại ngài, nhưng lại âm thầm bắt nạt hai tiểu tướng chúng ta."
Bên kia, Triệu Chân nhân và Lý Mộc hai người hai kiếm chiến đấu với các tiên nhân, hoàn toàn không rơi vào thế yếu. Triệu Chân nhân nói nhỏ: "Lý Mộc, chỉ được làm bị thương, không được giết. Tiếp tục chiến đấu, bọn chúng đông hơn, chúng ta sẽ kiệt sức mất thôi. Tốt nhất là tấn công thẳng về phía Thiên Môn."
Nhưng Lý Mộc lắc đầu: "Ta không đi Thiên Môn."
Triệu Chân nhân ngạc nhiên: "Ngươi không muốn vứt bỏ thân phận Tiên nhân à?"
Lý Mộc đáp: "Không phải, chỉ cảm thấy đi ra từ Thiên Môn như chó nhà có tang. Ta có kế khác, nhưng cần ngươi hộ pháp trước đã."
Triệu Chân nhân thắc mắc: "Hộ pháp? Ý gì?"
Lý Mộc nói đầy ẩn ý: "Tức là ngươi hãy cầm chân bọn chúng, để ta chuẩn bị rời khỏi đây!"
"Một mình ta đánh một đám?" Triệu Chân nhân kinh ngạc thốt lên.
Lý Mộc gật đầu nói: "Có khó khăn à?"
Triệu Chân nhân vung trường kiếm trong tay lên, sau đó tay trái chỉ lên trời một cái, đánh ra một đạo thủ quyết, sau lưng lập tức hiện ra một ảo ảnh hùng sư to lớn. Hùng sư kia chín cái đầu, thân hình khổng lồ như một tòa núi nhỏ. Theo tiếng gầm của nó, toàn bộ tiên nhân tới gần đều bị đánh bay ra ngoài.
Lý Mộc cười nói: "Tiểu Triệu, còn giấu thủ đoạn này nữa à!"
Triệu Chân nhân cả giận nói: "Tuyệt chiêu ép đáy hòm, ngươi mau tranh thủ chút. Ta tận hưởng chiến đấu trước đã!" Sau khi nói xong, Triệu Chân nhân tung người nhảy ra, chỉ thấy thân hình của hắn nhanh chóng lướt qua giữa đám tiên nhân, giơ kiếm chém xuống, khiến một tiên nhân rơi xuống Ngọc Hư cung.
Bên kia, Lý Mộc tích tụ niệm lực trong tích tắc ngắn ngủi, nhanh chóng mở hai tay ra, chỉ thấy một vòng xoáy màu đen dần trải ra trước mặt.
Xa xa, Chân Võ Đại Đế sững sờ: "Sao hắn lại mở ra Đọa Tiên Chi Lộ?"
Âm thanh trong không trung lúc này càng thêm phẫn nộ: "Còn dám nói mình không phải đồng bọn của Tạ Hồng Tuyết, giờ khắc này ngươi mở ra Đọa Tiên Chi Lộ, chẳng phải định tụ tập với hắn hay sao!"
Lý Mộc đưa tay cắn rách ngón tay cái: "Ngươi muốn nói gì thì đi! Dù sao ta cũng sẽ rời bỏ tiên giới nhàm chán này!"
Triệu Chân nhân cầm kiếm hạ xuống đất, mười vị tiên nhân bị kiếm khí của hắn đánh bay. Hắn quay đầu nhìn Lý Mộc bị khí đen bao phủ, giọng nói hơi gấp gáp: "Lý Mộc, ngươi định làm gì?!"
Khóe miệng Lý Mộc hơi nhếch lên, kiêu ngạo nói: "Ta không muốn bị giam cầm trong Ngọc Hư cung, cũng chẳng muốn giống như kẻ bị vứt bỏ, chạy trốn khỏi Thiên môn. So với bị người khác ruồng bỏ, ta thích tự mình ruồng bỏ họ hơn. Vì thế, ta mở con đường Đọa Tiên, tự mình rời đi!"
"Không sao, Lý Mộc!" Triệu Chân nhân cao giọng nói: "Có điều ta có một câu hỏi!"
Lý Mộc không đợi Triệu Chân nhân nói hết câu hỏi, bèn nhảy thẳng vào trong vòng xoáy đen kịt kia.
Hai tướng Quy và Xà phía xa theo dõi trận chiến đều kinh hãi: "Lý Mộc nhảy vào đó là muốn rơi xuống Tu La giới! Hắn thật sự muốn nương nhờ Tạ Hồng Tuyết hay sao?"
Chân Võ Đại Đế lắc đầu: "Không phải."
Quy tướng hỏi: "Tại sao không phải?!"
"Bởi vì khoảnh khắc hắn rơi vào Đọa Tiên Chi Lộ, đột nhiên ta phát hiện hắn không còn là tiên nhân nữa." Chân Võ Đại Đế thầm nói.
Bên kia, Triệu Chân cầm kiếm gỗ, nhìn đám tiên nhân xung quanh bị cảnh tượng này làm cho chấn động, nhìn bóng dáng Cửu Hoàng dần hiện rõ, cuối cùng đành phải hỏi câu hỏi chưa kịp nói với Lý Mộc: "Ngươi đi theo Đọa Tiên Chi Lộ rồi, vậy ta phải đi đâu?"