Chương 346: Quân tử vẫn lạc
Chương 346: Quân tử vẫn lạc
Chương 346: Quân tử vẫn lạc
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghe chuyện tới đây, Hải Thanh Mạc biết đã tới hồi kết, gã thở dài: "Cái kết cuối cùng có vẻ rất tốt đẹp, nhưng thực ra lại rất đau buồn."
Khóe miệng Đảo chủ hơi nhếch lên: "Thằng nhóc nhà ngươi nhìn nhận chính xác đấy."
"Một người phải vĩnh viễn chia ly với người mình thương, một người định đồng quy vu tận cùng bằng hữu tri kỷ, một người dù có vẻ xa lạ với tất cả, nhưng dường như chỉ trong thời thế loạn lạc mới tìm được chút liên hệ với cuộc thiên địa náo nhiệt này. Thành chủ tu Quỷ đạo, sau trận đại chiến đã đả tọa trước Hoàng Tuyền hàng ngàn năm, chỉ nghĩ đến đây đã thấy cô độc kinh khủng." Hải Thanh Mạc khẽ thở dài.
"Quả thật như vậy." Đảo chủ gật đầu nói: "Dẫu chiến thắng trận đại chiến ấy, nhưng mỗi người chúng ta đều bị giam cầm. Những bằng hữu tri kỷ xưa kia đã ngàn năm rồi chưa từng gặp mặt."
"Vậy xin hỏi, rốt cuộc nhân loại yếu đuối đã chiến thắng trận chiến này nhờ vào đâu?" Hải Thanh Mạc hỏi.
Đảo chủ mỉm cười, nhìn Hải Thanh Mạc: "Nhờ vào Sơn chủ."
Sau khi trận đại chiến bùng nổ, Sơn chủ bỗng bế quan bảy ngày, bảy ngày sau đã ngộ ra toàn bộ thiên địa chi lực. Vì thế, hắn rời khỏi chiến trường Nhân Ma, đến Khán Dần thành. Hắn định lợi dụng Quỷ giới tương đối yên ổn, thử nghiệm trận pháp ẩn chứa đựng lực lượng thiên địa cực hạn của mình. Trong dự tính của hắn, trận pháp triển khai lực lượng thiên địa đó hùng mạnh đến không gì chống cự nổi, ngoại trừ con đường để quỷ sai, quỷ hồn ra vào bình thường, các đệ tử mạnh nhất của Khán Dần Thành chủ hay Diêm Vương trong Quỷ giới đều không thể đi qua kết giới đó. Nhưng trận pháp này cũng có một điểm yếu, đó là cần có một vị thánh nhân trấn thủ trận pháp, dùng niệm lực hùng mạnh của mình duy trì trận pháp.
Vì thế, cuối cùng Sơn chủ quyết định ở lại Khán Dần thành, để Thành chủ tạm rời khỏi nơi này, tham gia trận chiến quyết định ở nơi giao giới Nhân Ma.
Đó là trận chiến cuối cùng, tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt. Bởi vì ở Quỷ giới đã có người bảo vệ thiên địa kết giới, nên lúc Khán Dần Thành chủ xuất chiến cũng mang theo toàn bộ tinh nhuệ Quỷ đạo của Khán Dần thành. Khác với Sơn chủ, Khán Dần Thành chủ ra tay không ngần ngại, một mình đối đầu với các tướng lĩnh Ma tộc, đánh bọn chúng tán loạn thảm bại. Các cao thủ Quỷ đạo cũng khác với tu sĩ bình thường của Nhân giới, ra tay rất quỷ dị và tàn nhẫn, theo một nghĩa nào đó còn giống Ma tộc hơn chính Ma tộc.
Trận chiến cuối cùng, Ma chủ và Quân Kiến sơn chưởng môn đời đầu Quân Tử Hề chiến đấu ròng rã bảy ngày bảy đêm.
Quân Tử Hề vốn kém Ma chủ vài phần, nhưng nhờ thu thập được thập đại tiên bảo của Nhân giới, nhờ tiên bảo gia trì mà cuối cùng đánh đổi lấy kết cục đồng quy vu tận cùng Ma chủ. Cảm nhận được bằng hữu tử chiến, Sơn chủ canh giữ bên Hoàng Tuyền cũng không kiềm chế được, phi thân đến ngoài vạn dặm, cuối cùng cũng gặp mặt bằng hữu lần cuối.
Quân Tử Hề hề nắm tay Sơn chủ, mỉm cười lắc đầu, nói câu sau cùng tại nhân gian: "Đừng cưỡng ép chính mình."
Nghe chuyện tới đây, trong lòng Hải Thanh Bạch bỗng có cảm giác như có thanh đao cắm vào, gã lau khóe mắt, thần sắc hơi hoảng hốt: "Sao đột nhiên ta lại đau lòng như vậy?"
Khóe miệng Đảo chủ khẽ nhếch lên: "Tuy ngươi thường nói ngươi là ngươi, Sơn chủ là Sơn chủ, ta cũng tán thành cách nói của ngươi. Nhưng dù sao, ở sâu trong linh hồn, các ngươi vẫn tương thông. Bất kể là so với ta, hay là Thành chủ, hoặc là Trang chủ, tình nghĩa của Quân Tử Hề với Sơn chủ vẫn phải thâm sâu hơn một chút. Bọn họ kề vai chiến đấu đã lâu, lại đều có chí hướng lớn lao, vốn định sau trận đại chiến kết thúc, cùng nhau đứng trên đỉnh cao giới tu hành nhân gian, tung hoành thiên hạ. Nhưng trận chiến còn chưa kết thúc, đã có một người vĩnh viễn ra đi."
Hải Thanh Bạch cười khổ một tiếng: "Có lẽ cũng chính vì có vị sư tổ này, nên sau này Quân Kiến sơn của chúng ta đời đời, đều muốn bước lên con đường lấy thân tuẫn kiếm ấy."
"Đúng vậy." Đảo chủ đột nhiên quay về hướng tây, giơ tay chỉ lên trời một cái: "Bởi vì thanh kiếm của hắn nằm ngay trên bầu trời kia!"
"Ý gì?" Hải Thanh Bạch hỏi.
Tuy Quân Tử Hề đã chết, nhưng trận đại chiến ngàn năm trước vẫn chưa kết thúc. Ma chủ đã chết, nữ nhi của hắn cũng chính là Hiên Viên, thuận lý thành chương lựa chọn trở thành tân Ma chủ. Nhưng cô không tái chiến ngay lập tức, mà thống lĩnh toàn bộ đại quân ma tộc lui về ma giới, muốn trở về thánh địa của bọn họ, cũng là bên cạnh U Tuyền, bổ sung linh lực. Trước khi rời đi, cô liếc thấy bóng dáng cô độc đứng bên ngoài ba ngọn núi.
"Lần sau gặp lại, chính là quyết chiến." Ma chủ quay đầu bước vào Vạn Ác chi môn.
Nhưng cô cũng không ngờ rằng, trận chiến trong miệng cô chưa hề xảy ra, lần gặp mơ hồ ấy là lần cuối cùng của hai người trong đời này.
Thừa dịp đại quân ma tộc đã lui vào Vạn Ác chi môn, Sơn chủ không chút do dự triển khai thiên địa kết giới, phong ấn vĩnh viễn Vạn Ác chi môn. Sau đó, để tạm rời khỏi nơi này, tham chiến nơi cực đông với Tu La giới, hắn chỉ có thể bố trí sớm một trận pháp, cũng là Vạn Kiếm chi trận truyền tụng cả trăm đời. Hắn thu thập hàng vạn thanh kiếm của người tu hành tử trận trong chiến tranh nhân ma, mà thanh kiếm đứng trên đỉnh cao nhất là của Quân Tử Hề - Quân Tử kiếm.
Nhưng không có nhiều thời gian cho bọn họ đau lòng, để phòng ngừa Quỷ giới sinh biến, Khán Dần Thành chủ chỉ có thể vội vã dẫn tinh nhuệ Quỷ đạo của Khán Dần thành quay về bên Hoàng Tuyền, còn Sơn chủ thì dẫn những người tu hành nhân gian còn lại chạy đến Tu La đảo.
Lúc này, Lý Mộc đã tự xưng Đảo chủ, đang thong thả uống rượu nướng cá.
"Ngươi thật nhàn nhã." Sơn chủ nhìn dung nhan Lý Mộc có phần thay đổi, nhưng không hỏi thăm.
Lý Mộc chỉ cười lắc đầu: "Không còn cách nào, kết giới trên Tu La đảo chắc chắn sẽ bị phá, chỉ là vấn đề thời gian."
Hóa ra trước đó trận pháp do tiên nhân trên trời bố trí vẫn chưa bị phá, Sơn chủ quyết định ra tay trước, nhưng vừa rồi tại Vạn Ác chi môn đã bố trí hai kết giới cực mạnh, lúc này dù thế nào cũng không thể lập thêm một kết giới mới.
Ba ngày sau, cuối cùng kết giới vẫn bị phá.
Thánh chủ Tạ Hồng Tuyết dẫn theo đại quân Tu La hùng hậu, chính thức bước vào nhân gian.
Vừa thấy trước mặt đại quân Tu La, Sơn chủ đã kết luận trong lòng: Bọn họ mạnh hơn đại quân Ma giới rất nhiều.
Còn khi nhìn thấy Tạ Hồng Tuyết, Sơn chủ càng thấy tuyệt vọng: Đọa Tiên tự xưng "Thánh chủ" này mạnh hơn Ma chủ rất nhiều, thậm chí là rất rất nhiều.
Sơn chủ cười khổ nói: "Không dễ đánh đâu."
Lý Mộc Mộc rút kiếm bước ra trước: "Để ta."
Tạ Hồng Tuyết giơ tay lên, chỉ nói một câu: "Ngươi, đến đây, đứng bên cạnh ta, ta sẽ không giết ngươi."
Lý Mộc lại cười to ba tiếng, cuối cùng cả giận nói: "Nực cười!"
Bầu không khí giữa hai bên bỗng dưng căng thẳng như sắp nổ tung, chiến tranh có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Sơn chủ từng tham gia vô số trận chiến lớn, nhưng chưa bao giờ trong lòng có cảm giác sợ hãi như lúc này, bởi vì hắn biết, với thực lực bên mình, trận chiến này chắc chắn thất bại!
Nhưng ngay lúc đó, một luồng hắc diêm từ trời cao giáng xuống, chỉ thấy một con chó đen bọc trong hắc viêm xuất hiện giữa hai chiến trường.
Tiếp theo ánh kim quang lóe lên, một nam nhân cầm đại kích, mình khoác áo giáp vàng rực rỡ hiện ra.
"Ba mắt?" Lý Mộc sửng sốt.
Trong Đào Hoa sơn trang, Triệu Ngọc Chân ước lượng bàn đào trong tay: "Không còn cách nào, hắn đã hối lộ ta rồi. Nhưng Lý Mộc à, chắc hắn tới là để giúp các ngươi đấy."