Chương 347: Trận chiến đỉnh phong
Chương 347: Trận chiến đỉnh phong
Chương 347: Trận chiến đỉnh phong
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Thần tướng ba mắt đứng giữa chiến trường, vung chiến kích trong tay chỉ về phía Thánh chủ, sau đó cao giọng nói: "Tất cả tránh ra!"
Thánh chủ cũng rút kiếm ra: "Ngươi muốn có một trận quyết chiến với ta, vậy ta sẽ cho ngươi cơ hội."
Lý Mộc và Sơn chủ lùi về một bên, bọn họ hiểu bây giờ muốn chiến thắng thì cơ hội lớn nhất là nhờ ba mắt đánh bại Thánh chủ. Chủ tướng chết, chiến đấu phía sau mới có hy vọng thắng lợi.
Thần tướng ba mắt không hề do dự vung chiến kích lên, đột nhiên đánh về phía Thánh chủ. Chiến kích của hắn vung xuống khiến mặt biển trước mặt bỗng nhiên bị khí kình hùng hậu chia làm đôi.
Rãnh biển hai bên tạo thành một cái rãnh sâu thăm thẳm.
Thánh chủ cũng nhanh chóng rút kiếm, dùng thế sét đánh ngăn cản đòn đánh này.
Phía sau hắn là một loạt Tu La, tuy trong đó không thiếu cao thủ Thái Thượng cảnh, nhưng cũng bị dư chấn của hai đòn tấn công này làm rung chuyển, lùi xa mười dặm.
"Trận quyết đấu thật đáng sợ." Sơn chủ không nhịn được thốt lên.
Lý Mộc lại cau mày: "Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà cảnh giới của hắn lại tăng vọt lên nhiều đến thế."
Sơn chủ trầm giọng hỏi: "Ba mắt có thua không?"
"Hôm đó, Tạ Hồng Tuyết từng giao thủ với ba mắt, dù kết quả cuối cùng vẫn chưa phân thắng bại nhưng ta có thể nhận ra ba mắt đã chiếm ưu thế. Hắn được Thiên giới công nhận là Chiến Thần, còn Tạ Hồng Tuyết và ta mới phi thăng chưa mấy trăm năm, tất nhiên không phải đối thủ của hắn. Nhưng hôm nay..." Lý Mộc lắc đầu: "Khó mà đoán trước."
Sơn chủ tỏ vẻ nghi ngờ: "Vậy ngươi cho rằng Tạ Hồng Tuyết sẽ thắng à?"
"Mỗi lần hắn quyết đấu, ta đều đặt cược hắn sẽ thắng. Có vẻ như chưa từng sai," Lý Mộc thở dài.
Trong khi hai người nói chuyện, bên kia ba mắt đã mở con mắt thứ ba , kim quang tỏa ra khiến Tạ Hồng Tuyết liên tục lùi về phía sau.
Sơn chủ vui mừng: "Thần tướng đang chiếm ưu thế!"
Nhưng Lý Mộc vẫn lắc đầu: "Con mắt thứ ba luôn là lá bài tẩy của ba mắt, sử dụng sớm như vậy không phải điều tốt."
Sơn chủ thở dài: "Sao cứ cảm thấy ngươi hy vọng Lý Mộc sẽ thắng vậy."
"Đúng thế, ta mong như vậy!" Lý Mộc trầm giọng nói.
Sơn chủ giật mình, nói nhỏ: "Đừng để ai nghe thấy."
"Nếu hắn thua trận, với tính cách của ba mắt, chắc chắn sẽ chém đầu Tạ Hồng Tuyết ngay lập tức."
Lý Mộc âm u nói: "Dù thế nào đi nữa ta vẫn hy vọng Tạ Hồng Tuyết có thể sống sót. Nếu hắn thua trong tay chúng ta, chúng ta có thể phong ấn vĩnh viễn bọn họ trong Tu La giới."
Sơn chủ ngẩng đầu nhìn lên trời, im lặng một lúc rồi nói: "Lý Mộc, trên đời không có chuyện gì là vĩnh viễn cả."
Lý Mộc giật mình, rồi cười khổ: "Ta hiểu ý ngươi rồi.”
“Không có kết giới nào tuyệt đối vĩnh cửu, rồi sẽ có ngày bị phá vỡ." Sơn chủ vung tay phải, một luồng ý niệm ngưng tụ trong tay: "Nhưng nếu ngươi muốn ngày đó đến chậm hơn, ta cũng sẽ cố gắng giúp ngươi thực hiện mục đích này."
Bên kia, bên mắt Tạ Hồng Tuyết bỗng xuất hiện những ấn ký màu đỏ máu, sau đó hai cái sừng đen mọc ra trên trán. Hắn gầm lên, vung kiếm chém đứt tia kim quang từ mắt thứ ba của ba mắt, sau đó lao tới trước mặt ba mắt, đâm thẳng vào con mắt thứ ba của đối phương.
"Chủ nhân!" Con chó dữ trong ngọn lửa đen giận dữ gầm lên, định hóa người lao tới trợ giúp.
"Tránh ra!" Ba mắt vung tay đẩy lùi Hắc Viêm rồi lùi lại ôm mắt thứ ba đang rỉ máu vàng, nhếch miệng cười lạnh: "Tốt lắm, tốt lắm! Từ trận chiến đăng thiên thời thượng cổ, chưa có chiến đấu nào thú vị như thế này."
"Bằng hữu ngày xưa của ngươi đã lên ba mươi sáu tầng trời, hóa thành tinh tú cùng trời đất. Chỉ riêng ngươi vẫn còn ở lại ngũ giới, cầu mong điều gì?" Tạ Hồng Tuyết hỏi.
Ba mắt cười đáp: "Chính là mong được gặp lại ngươi, một người giống như ngươi! Khiến dòng máu ta lại được đốt cháy! Pháp Thiên Tượng Địa, mở!" Ba mắt vung tay phải lên trời.
Một pháp tướng khổng lồ hiện lên sau lưng hắn.
Đây là tuyệt học mà chỉ có thần tướng ba mắt của Thiên giới mới có thể học được, triệu hồi ra một pháp thân giống hệt bản thân mình nhưng càng cường đại và khổng lồ hơn chân thân.
Theo truyền thuyết, trong trận chiến đăng thiên thượng cổ, hầu hết các Cổ Thần đều biết tuyệt kỹ này. Cho nên lúc đó, các loại pháp tướng khổng lồ lao vào chiến trường chém giết lẫn nhau, cảnh tượng vô cùng thảm khốc, như thể cả thiên địa đều đảo lộn.
Hiện giờ những Cổ Thần ấy đều đã đi xa, chỉ còn lại thần tướng ba mắt, dùng trận chiến này để bảo vệ uy phong của các thần linh thời thượng cổ.
Lý Mộc đứng bên ngoài quan sát, đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến thần tướng ba mắt triệu hồi Pháp Thiên Tượng Địa. Hắn ghi nhớ cảnh tượng này trong lòng, cho nên sau ba trăm năm, cuối cùng đã sáng tạo ra thần thông đỉnh cao có thể thay đổi hoàn toàn giới tu hành của nhân gian – Thần Ẩn.
"Thần Ẩn!" Hải Thanh Mạc nghe đến đây thì kinh hãi nói: "Hóa ra Thần Ẩn do Đảo chủ đại nhân sáng tạo!"
"Không sai." Đảo chủ bình tĩnh gật đầu: "Quả thật Thần Ẩn là do ta sáng tạo ra. Mặc dù Thiên môn đã đóng, nhưng con đường giao lưu giữa nhân gian và thần tiên vẫn không thay đổi. Những người tu hành đỉnh cao ở nhân gian có thể mượn sức người, ngưng tụ thành chân thân pháp tướng, phát huy sức mạnh gần như thần tiên. Mặc dù tiểu sư huynh Quân Cửu của ngươi cho rằng Thần Ẩn thiếu tao nhã, ta cũng đồng ý. Nhưng nhiều lúc, sự xuất hiện của Thần Ẩn đã thay đổi cục diện trận chiến."
Hải Thanh Mạc chắp tay nói: "Đảo chủ, càng nói tới phía sau, lòng ngưỡng mộ của ta đối với ngài..."
Đảo chủ cười khổ: "Nhưng đây chưa phải là trọng điểm của câu chuyện."
Điều quan trọng là, cho dù thần tướng ba mắt có triệu hồi Pháp Thiên Tượng Địa của riêng mình, thậm chí sử dụng Pháp bảo Sơn Hà Xã Tắc Đồ để hấp thụ Tạ Hồng Tuyết vào trong đó luyện hóa, nhưng vẫn bị đánh bại. Hắn nhìn thấy rất nhiều bóng dáng kẻ thù xưa trên người Tạ Hồng Tuyết, hoảng sợ hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì?!"
Tạ Hồng Tuyết cười đáp: "Trong Tu La giới có một điện Tu La, bên trong thờ ba vị thần. Họ đều là những Cổ Thần thất bại trong trận chiến đăng thiên thượng cổ, cũng chính là ba vị Tu La đầu tiên của thế gian này. Ta đã hấp thụ phần sức mạnh còn lại của bọn họ, mặc dù chỉ còn là phần còn sót lại nhưng vẫn cường đại đến mức vượt xa trí tưởng tượng của người thường!"
Pháp Thiên Tượng Địa của thần tướng ba mắt bị phá vỡ, hắn bị một kiếm của Tạ Hồng Tuyết đánh bay ra ngoài. Thần khuyển áo đen lao lên đỡ lấy thần tướng ba mắt. Mặc dù chưa chết nhưng hắn đã mất sức chiến đấu.
Chiến thắng của Tạ Hồng Tuyết cũng chỉ là thảm bại, bản thân cũng bị thương nặng.
Lúc ấy Cửu Hoàng hiện thân, đem theo một nhóm Tiên nhân tới.
Dù rằng đối với loại người chỉ xuất hiện vào "thời điểm thích hợp nhất", Sơn chủ và Lý Mộc rất khinh thường, nhưng dù sao lúc này họ thật sự cần sự trợ giúp của những Tiên nhân này.
Hai phe giao chiến, Sơn chủ và Lý Mộc đồng loạt tiến lên trước mặt Tạ Hồng Tuyết.
"Ta chưa bao giờ đánh cược ngươi thua, lần này cũng thế!" Ngay khi vừa gặp mặt, câu nói đầu tiên của Lý Mộc là như vậy.