Chương 348: cuối cùng cũng đoàn tụ.
Chương 348: cuối cùng cũng đoàn tụ.
Chương 348: cuối cùng cũng đoàn tụ.
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng lần này Lý Mộc đã thua cược.
Bởi vì lúc này nguyên khí của Tạ Hồng Tuyết đã bị tổn thương nặng nề, điều mà Lý Mộc không lường trước được là: trong lúc thôn tính lực lượng của ba cổ thần, những cổ thần đó đã gieo trong lòng Tạ Hồng Tuyết một hạt giống, chỉ chờ lúc hắn kiệt quệ mới nảy mầm mọc rễ, sau đó nuốt chửng toàn bộ thể xác của hắn.
Vì thế, Lý Mộc và Sơn chủ hợp lực, trước tiên phong ấn toàn thân Tạ Hồng Tuyết. Sau đó Sơn chủ hỏi Lý Mộc có định đem Tạ Hồng Tuyết về Quân Kiến Sơn hay giao cho Thiên giới, không ngờ Lý Mộc bất ngờ xuất thủ, trực tiếp đẩy lui Tạ Hồng Tuyết về Tu La giới.
Thấy thủ lĩnh bị phong ấn đưa về Tu La giới, đại quân Tu La còn lại cũng mất hết ý chí chiến đấu, dồn dập chọn cách rút lui.
Một bộ phận tiên nhân trên Tiên giới muốn thừa thắng truy kích, nhưng Sơn chủ cảnh báo họ rằng trong Tu La giới vẫn còn Tỏa Thiên trận do ba vị Tu La thời thượng cổ bố trí. Những Tiên nhân như họ mà bước vào nơi đó chỉ có hai kết cục: một là bị khóa chặt phá hủy hết tu vi, hai là bị đồng hóa thành Tu La gia nhập phe đối phương.
Đám tiên nhân không còn cách nào, đành miễn cưỡng rời khỏi.
Sau đó, Sơn chủ và Lý Mộc bắt đầu ra tay, cùng phong ấn Tu La giới. Sau mười ngày đêm nỗ lực, một lớp kết giới còn cường đại hơn cả phong ấn Vạn Ác chi môn và Hoàng Tuyền được dựng lên, kẻ thù khó nhằn nhất cuối cùng cũng không thể bước chân vào nhân giới.
Chỉ có điều, trước khi bị phong ấn, ba ảo ma liên tục hiện lên trên mặt Tạ Hồng Tuyết khiến Lý Mộc hơi run sợ.
Hiển nhiên, như lời Tạ Hồng Tuyết đã nói, đó chính là ba vị Tu La đầu tiên trong thiên hạ này, thua phe của thần tướng ba mắt trong trận chiến đăng thiên thượng cổ.
Sơn chủ nói đầy ẩn ý: "Ngươi đang lo thân thể hảo huynh đệ của ngươi bị chúng nuốt chửng?"
Lý Mộc trả lời: "Ta lo nếu chúng thực sự đoạt được thân thể Tạ Hồng Tuyết, thì khi kết giới bị phá vỡ..." Lý Mộc nhíu mày: "Chúng ta còn hy vọng sống sót không?"
Sơn chủ lắc đầu: "Bây giờ lo lắng mấy chuyện này cũng không có nhiều ý nghĩa, vì đến hiện tại trận hỗn chiến ngũ giới cho vẫn chưa có dấu chấm hết."
Lý Mộc kinh ngạc: "Tiên nhân trên trời?"
Sơn chủ gật đầu: "Ta có thể duy trì con đường phàm nhân đăng tiên, nhưng không hi vọng tiên nhân còn có thể tùy tiện can thiệp vào nhân gian."
Lý Mộc cười nói: "Ngươi định bố trí trận pháp tiếp theo ở ngoài Thiên Môn?"
Sơn chủ cũng cười: "Thật ra đó chỉ là những lời nói bồng bột, quả thật cũng hơi hão huyền."
Lý Mộc không cười nữa, vỗ nhẹ lên thanh trường kiếm trong tay: "Nhưng ngươi vẫn muốn làm nhiệm vụ?"
Sơn chủ gật đầu: "Không sai, có điều cần nghĩ cách!"
Vì vậy, hai người mang theo một xe rượu Đào Hoa đến gặp Đào Hoa Trang chủ trên Côn Lôn sơn, cùng uống say sưa suốt mười ngày đêm. Trong khoảng thời gian đó, Sơn chủ lén lút bố trí trận pháp ngoài cánh cổng Thiên Môn. Đến ngày thứ mười, thần tướng canh giữ Thiên Môn trên trời không chịu nổi tiếng ồn ào phía dưới, định xuống quở trách thì bỗng phát hiện mình không ra khỏi cổng Thiên Môn.
Sơn chủ dùng chiêu hiểm, cũng là một kế âm hiểm. Hắn đoán rằng các tiên nhân trên trời rất ít khi đặt chân xuống nhân gian, nên giả vờ uống rượu trong Đào Hoa sơn trang để bắt đầu kế hoạch của mình. Nhưng tiên nhân trên trời dù sao cũng khác, nên kết giới thiên địa của Sơn chủ còn cố ý huy động thần khí của toàn bộ Côn Lôn sơn.
Một khi tiên nhân trên trời cưỡng ép phá trận, thần khí của toàn bộ Côn Lôn sơn cũng sẽ bị lôi cuốn theo, kết quả là cho dù trận pháp bị phá vỡ thì Côn Lôn sơn cũng sẽ sụp đổ. Côn Lôn tuy là núi của nhân gian, nhưng lại nhận thần lực của cả hai giới. Một khi Côn Lôn sụp đổ, rất có thể sẽ quấy nhiễu giấc ngủ nghìn năm của Tây Vương Mẫu, lúc đó nếu như thần phạt giáng xuống, ngay cả Thiên Đế cũng bó tay.
Lý Mộc cảm khái: "May mà ngươi không phải kẻ địch của ta. May mà Tạ Hồng Tuyết không lôi kéo được ngươi, nếu luận về âm hiểm xảo quyệt, ngươi còn hơn xa chúng ta."
Triệu Chân nhân bên cạnh đã say ngất ngưởng, ngã ra đất, thì thào nhìn mặt trăng tròn treo trên bầu trời, lạnh lùng nói: "Hoa đào trên chín tầng trời rơi xuống..."
Trận hỗn chiến ngũ giới kéo dài ngàn năm cuối cùng cũng đi đến hồi kết, nhờ những kỳ tài ngút trời hợp lực, rốt cuộc cũng hạ màn. Chiến tranh kết thúc cũng có nghĩa là mọi người phải chia tay nhau.
Thế là, thế gian đã xuất hiện bốn vị thánh nhân bốn cõi trong truyền thuyết.
Trang chủ thủ phương Bắc, Thành chủ trấn phương Nam, Sơn chủ hộ phương Tây, Đảo chủ trông phương Đông.
Nhân gian lại trải qua mấy chục năm hỗn chiến, chia thành hai nước, Nam Dạ và Bắc Thần.
Quân Kiến sơn trấn thủ Bắc Thần, bởi vì vị chưởng môn đầu tiên Quân Tử Hề đã dẫn dắt người tu hành nhân tộc đánh bại Ma tộc, nên được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất tiên môn.
Thế gian rơi vào tĩnh lặng, lại trải qua vài phen hỗn loạn, dù có đảo loạn thế đạo nhưng rồi cũng qua đi.
Cho đến ngàn năm sau, rốt cuộc Sơn chủ đã hao tổn hết toàn bộ tâm lực, mất đi trong Vạn Kiếm đại trận. Sau đó, dưới thúc đẩy của kẻ có ý đồ, kết giới bốn phương đều bị phá vỡ.
Sau khi nghe xong câu chuyện dài dằng dặc, Hải Thanh Mạc thở dài: "Thế nên, thực ra mọi chuyện vốn không có gì bền vững, cũng chẳng có gì hỗn loạn mãi mãi. Trên đời luôn có kẻ không an phận, luôn có thiếu niên không sợ khó nhọc." Đảo chủ vỗ vai Hải Thanh Mạc, cười nói: "Trong câu chuyện ta kể, ngươi ngưỡng mộ ai nhất?"
Hải Thanh Mạc không chút do dự: "Đảo chủ."
"Không được nịnh hót." Đảo chủ nhẹ nhàng giơ tay búng lên mi tâm của Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc lắc đầu: "Ta không nịnh hót. Người ta ngưỡng mộ chính là Đảo chủ."
"Ồ? Nói thử xem nào." Đảo chủ cười hỏi.
"Bởi vì thật ra Đảo chủ là người thảm nhất." Hải Thanh Mạc vừa mở miệng đã thốt lên một câu oanh oanh liệt liệt.
Nụ cười trên mặt Đảo chủ cứng lại: "Nghĩa là thế nào?"
"Đảo chủ xem, ra ngoài đi thi một chuyến, nhà không còn, rồi bái sư, không bao lâu sau thì sư phụ cũng đi mất. Sau đó cùng sư huynh tu hành, cuối cùng thành tiên. Sư huynh đi bế quan, Đảo chủ giáng trần, mấy năm sau quay lại Thiên giới, sư huynh đã thay đổi! Sau khi sư huynh thay đổi thì bị giam cầm, vất vả lắm mới được thả ra, tiên vị cũng mất! Rồi lại một trận chiến, sư huynh bị phong ấn thì cũng thôi, bằng hữu cũng tan tác cả!" Hải Thanh Mạc liên tục lắc đầu: "Thảm, quả thật quá thảm."
Đảo chủ cố nén cảm giác muốn rút kiếm, tiếp tục hỏi: "Ngươi ngưỡng mộ ta là vì ta thảm?"
"Bởi vì cho dù thế nào, Đảo chủ vẫn không quên chí hướng ban đầu của mình." Hải Thanh Mạc thành khẩn đáp.
Đảo chủ sững sờ, rồi mỉm cười, không nói gì thêm, quay người nói: "Có vẻ như có khách mới đến thăm nơi này."
Nói xong, một vệt đỏ từ trên trời hạ xuống, tiếp đó là hai bóng người.
Hải Thanh Mạc vui mừng nói: "Hồng Niệm cô nương!”
Hồng Niệm ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, khóe miệng nở nụ cười điềm nhiên rồi gật nhẹ đầu.
Ánh mắt Đảo chủ lại sáng rực lên, vui mừng nói: "Quân Võ chi hồn! Binh gia thánh giả!"