Chương 349: Đảo chủ nói huơu nói vượn
Chương 349: Đảo chủ nói huơu nói vượn
Chương 349: Đảo chủ nói huơu nói vượn
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hồng Niệm nghe Đảo chủ nói vậy, nhìn Hải Thanh một cái, Hải Thanh nhún vai, cười nói: "Vị này trước kia là một trong Tứ Đại Thánh Nhân, Đảo chủ. Trước đây là thần tiên, nay là nửa người nửa thần nửa tu la, tóm lại gần như hiểu biết mọi việc trong trời đất, nên đôi lúc nói chuyện hơi mơ hồ, hơn nữa còn thường hay nói huơu nói vượn."
Đảo chủ sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Nói huơu nói vượn cái gì?"
Hải Thanh Mạc cười đáp: "Ví dụ như đoạn kết của câu chuyện vừa rồi, là giả."
Đảo chủ nhíu mày hỏi: "Từ đoạn nào trở đi là giả?"
Khóe miệng Hải Thanh Mạc hơi nhếch lên: "Sao ngươi không hỏi ta, sao biết là giả?"
Đảo chủ giơ tay gõ nhẹ lên đầu Hải Thanh Mạc: "Ta vẫn thích ngươi hồi trước hơn, rõ ràng là thành thật hơn."
Hải Thanh Mạc cười lém lỉm: "Từ khi Vạn Ác chi môn bị phong ấn, các câu chuyện liên quan đến Tu La giới và Đảo chủ đều là giả. Tất nhiên, có thể trong số đó vẫn có phần thật, chẳng hạn ba mắt thật sự thất bại dưới tay Thánh chủ Tạ Hồng Tuyết. Nhưng phần lớn vẫn là bịa cả. Sao ngươi lại giấu ta?"
Đảo chủ bật cười ha hả: "Chẳng lẽ chân tướng câu chuyện là Tu La giới vốn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, đều nhờ kẻ lâm trận phản bội hoặc mật báo nên chúng mới có cơ hội sống sót, cho đến ngàn năm sau ngóc đầu trở lại?"
Hải Thanh Mạc nhún vai: "Ta thà tin rằng, đoạn cuối câu chuyện ấy quá bi thương, nên Đảo chủ ngại nhắc lại, mới bịa ra những chi tiết mâu thuẫn như thế."
Đảo chủ gật đầu liên tục: "Đúng thế, quả thật rất bi thảm. Dù Thánh chủ Tạ Hồng Tuyết chưa xuất hiện, ta đã bị chém gãy ba xương sườn, nằm rên rỉ trên giường suốt ba tháng."
Lúc này, Hồng Niệm không nhịn được cắt ngang lời nói liên miên của hai người, cúi mình hành lễ: "Tại hạ Hồng Niệm, bái kiến Đảo chủ."
Phía sau, Tư Không Nhai cũng dẫn Tiêu Thanh bước lên trước: " Thiên Khư các Tư Không Nhai, Tiêu Thanh, bái kiến Đảo chủ."
Đảo chủ cười nhẹ, gật đầu nói: "Đều là thiếu niên anh tài, so với vị cố nhân bên cạnh ta, dường như các ngươi mới là đồng minh đáng tin cậy, tuổi còn nhỏ mà đã đạt đến Huyền Tâm cảnh đỉnh cao."
Hải Thanh Mạc cười khổ: "Đến mức độ này rồi, mà còn lấy Huyền Tâm cảnh ra nói à?"
Hồng Niệm giơ Hà Ảnh kiếm lên, gõ nhẹ vào đầu Hải Thanh Mạc: "Đừng nói linh tinh nữa."
Tư Không Nhai cũng mỉm cười vỗ vai Hải Thanh Mạc: "Hải huynh, mới đi có một thời gian đã kiêu ngạo đến thế, coi thường cả Huyền Tâm cảnh cơ à, mau cho ta xem bây giờ ngươi ở cảnh giới nào?"
Hải Thanh Mạc tươi cười nói: "Cảnh giới hiện giờ của ta gọi là Quỷ Tiên cảnh! Người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhưng chỉ cần giơ tay lên, cả Phong Đô Đại Đế cũng phải ra mặt gặp ta!"
Tư Không Nhai cấu eo Hải Thanh Mạc một cái: "Chỉ biết khoác lác!"
Hải Thanh Mạc bị chọc cười khúc khích, rồi nhìn sang Đảo chủ: "Đảo chủ, ngươi vừa nói với Hồng Niệm cô nương là Quân Võ chi hồn, binh gia Thánh giả, rốt cuộc có ý gì?"
Hồng Niệm suy nghĩ một lúc: "Có lẽ là vì ta là hậu nhân của tướng quân phủ. Bọn họ nói ta không thể vào Khán Dần thành, là bởi vì ta là hậu nhân của tướng quân, mang theo khí thế sát phạt nặng nề. Một khi ta vào thành, những người tu hành Quỷ đạo trong thành hay người và quỷ ở ở hai giới đều cảm thấy áp lực rất lớn."
Hải Thanh Mạc giật mình: "Nghĩa là có thể khắc chế ta?"
Tư Không Nhai cười ha hả: "Đúng vậy, trời sinh khắc chế ngươi, ép chết ngươi đấy, ha ha kiếp này của ngươi coi như xong rồi!"
Hồng Niệm làm động tác rút kiếm với Tư Không Nhai: "Không được nói lung tung."
Tư Không Nhai lập tức lùi lại sau lưng Tiêu Thanh: "Ta chỉ nói sự thật mà thôi!"
Đảo chủ giơ tay ngắt lời, nghiêm nét mặt: "Họ nói ngươi là hậu nhân tướng quân, mang theo khí thế quân binh, khiến quỷ thần khiếp sợ sao?"
Hồng Niệm gật nhẹ đầu.
Đảo chủ cười lạnh một tiếng: "Vô tri!!”
Hai chữ này khiến Tư Không Nhai và Tiêu Thanh run bắn người, Tư Không Nhai quay ngoắt lại, chỉ vào Đảo chủ chuẩn bị miệng mắng chửi.
Đảo chủ lạnh lùng liếc mắt một cái, khiến Tư Không Nhai sợ tới mức nuốt vội lời nói vào bụng. Đảo chủ nói đầy ẩn ý: "Ngươi có ý kiến gì?"
Tư Không Nhai cười khổ: "Thiên Khư Các chúng ta cái gì khác thì không dám nói, chỉ có tình báo là số một thiên hạ. Lời nói vừa rồi của Hồng Niệm cô nương là do chúng ta đưa ra, Đảo chủ nhận định như vậy, tức là nghi ngờ chính Thiên Khư Các chúng ta."
Đảo chủ nhíu mày hỏi: "Thiên Khư các là cái gì cơ?"
Tiêu Thanh nắm chặt thanh kiếm mảnh mai, sắc mặt thay đổi liên tục, không nhịn được hỏi: "Đây là Đảo chủ à? Sao không giống tưởng tượng của ta?"
Đảo chủ cười hỏi: "Các ngươi tưởng tượng Đảo chủ sẽ như thế nào?"
Tiêu Thanh lẩm bẩm: "Một bộ bạch y, đứng trên hải đảo, phóng tầm mắt nhìn thế nhân, như tiên nhân giáng thế."
Đột nhiên Đảo chủ nghiêm nét mặt, tay áo vung lên, khí thế toàn thân tăng vọt, hắn trầm giọng nói: "Có phải như vậy không?"
Tiêu Thanh gật đầu liên tục: "Đúng là như thế."
Đảo chủ vẫy tay không kiên nhẫn: "Như thế thì quá nhàm chán. Ta đã không còn là tiên nhân, vốn lưu luyến nhân gian, chỉ thích chút khói lửa thế tục. Hai vị tiểu hữu, ta nói Thiên Khư các các ngươi đã sai, cũng cũng không phải không có căn cứ.”
“Vị cô nương này, thật ra không phải vì sinh ra trong thế gia binh võ mà mang theo khí tức quân võ!"
Tư Không Nhai hỏi: "Vậy là vì sao?"
Đảo chủ nói: “Bởi vì trên người cô có quân võ chi khí quá mãnh liệt, nên buộc phải đầu thai vào gia tộc tướng quân, nhưng khí thế ấy quá mạnh đến nỗi..." Đảo chủ chậm rãi gõ ngón tay: "Cô nương, rất nhiều năm trước cô đã tan cửa nát nhà phải không?"
Mọi người xung quanh đều giật mình, sắc mặt Hồng Niệm chợt trở nên khó coi, Hải Thanh Mạc vội hoà giải: "Đảo chủ, ngài đổi nghề coi bói từ lúc nào vậy?"
Đảo chủ tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào Hồng Niệm, trầm giọng nói: "Ta không hề có ý đoán mệnh cho cô, nhưng khí thế binh gia Thánh giả trên người cô định trước cuộc đời cô sẽ vươn lên từ đổ nát. Thật đáng tiếc, nếu gặp cô sớm hơn thì tốt biết bao. Có thể tránh khỏi rất nhiều bi kịch, cô cũng không đến nỗi yếu đuối như thế."
"Đủ rồi!” Hải Thanh Mạc quát lên: “Đảo chủ, ngài đâ phải là người không biết nói năng như vậy! Ngài xem ngài đang nói gì vậy? Hồng Niệm cô nương tuổi còn nhỏ đã lên tới Huyền Tâm cảnh, năm xưa ở Vạn Kiếm Sơn còn đại chiến với tướng quân ma tộc trong Thái Sơ chi cảnh! Xét về thực lực, trong thế hệ trẻ chỉ có Chu Hy và nghĩa huynh ta mới dám nói mình mạnh hơn cô ấy!"
"Tuổi nhỏ ngươi gặp bất hạnh, sau đó được người khác thu dưỡng. Nhưng người thu dưỡng ngươi, tu luyện công pháp theo con đường âm quỷ, tuy miễn cưỡng coi như một cường giả ở nhân gian. Nhưng lại lãng phí thể phách binh gia Thánh giả của ngươi." Đảo chủ không để ý tới lời nói của Hải Thanh Mạc, lắc đầu liên tục: "Đáng tiếc, thật đáng tiếc.”