《 27.2 》
Cửa lớn phủ Tướng ở Thanh Khê phía Đông thành Kim Lăng đã bị khóa trái từ bên ngoài, có lẽ trên cửa còn dán phong ấn, chỉ là người bên trong không nhìn thấy được.
Biến cố kinh hoàng xảy ra ở đảo Bát Quái đã nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Lang Gia Vương thị nắm giữ đại quyền thì mưu phản, Trương Thái phó đức cao vọng trọng lại giết vua, vị thiên tử luôn ôn hòa kiệm lời băng hà vì cứu mạng thế tử Chiêu Vương. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, quốc tang chưa qua lại chồng thêm một tầng đau thương nữa.
Thân là gia chủ, Vương Thục và hai người con trai đã bị tống vào ngục. Những nữ quyến còn lại, tộc nhân, gia nô đều bị giam lỏng trong phủ, ai nấy đều hoảng hốt bất an chờ đợi phán xét cho số phận của mình.
Thôi Thục Thế lặng lẽ đứng ở ngoài rìa nhóm người, nàng cao dong dỏng, thân hình mảnh mai tựa như chiếc lá liễu mỏng, cái bóng in trên tường gạch đen đặc như mực.
Đột nhiên, vợ một người anh con chú của Vương Hề cất giọng gọi nàng: "Nhị phu nhân, vừa nãy Thôi phủ phái xe ngựa đến đón, sao cô lại không đi?"
Thôi Thục Thế không nhìn cô ta, chỉ thản nhiên nói: "Tôi làm dâu nhà họ Vương đã hơn mười năm, lại thường theo sát Vương tướng, lo toan tính toán đủ điều. Nếu trong cung muốn truy xét trị tội, chẳng lẽ quay về nhà mẹ đẻ là có thể tránh được hay sao?"
Người phụ nữ kia lại nói đầy ẩn ý: "Chuyện đó ai mà nói chắc được? Em trai của cô bây giờ bỗng dưng nổi danh, đi theo Chiêu Vương lập được không ít công lao cơ mà! Huống hồ, đừng tưởng chúng tôi không biết — trước khi người nhà họ Thôi tới, xe ngựa của phủ Chiêu Vương đã tới rồi, chẳng qua cô không chịu lên thôi!"
Lời ấy như một hòn đá bị ném xuống lòng hồ, lập tức gợn lên từng đợt sóng, lan rộng. Có người kinh ngạc thốt lên: "Đến lúc nào vậy? Thật sự là xe ngựa của phủ Chiêu Vương sao? Sao tôi không thấy nhỉ?"
"Sao Chiêu Vương lại cho người tới đón cô ta? Chẳng phải năm xưa cô ta đã bị người ta —"
"Năm xưa là năm xưa, khi đó làm sao tiên đế có thể cho phép Chiêu Vương kết thông gia với phủ Thái úy nắm binh quyền chứ?"
"Suỵt! Ăn nói cho cẩn thận, về sau... 'Tiên đế' không còn là..."
Giữa những tiếng "xì xào bàn tán" cố tình để cho nàng nghe thấy, lại có người nói: "Chuyện lớn như vậy, không biết Hoàng đế có để lại di chiếu hay không, nhưng cho dù không có, thì ngôi vua... E rằng cũng sẽ lọt vào tay phủ Chiêu Vương thôi."
Người phụ nữ kia trầm ngâm một lúc: "Nói như vậy, bây giờ Chiêu Vương cũng coi như được tự do rồi, chẳng phải hắn với người vợ bị phế truất kia từng suýt gât án mạng sao? Nếu giờ được nắm quyền trong tay, ắt sẽ tuyển chọn vợ kế. Mà Thôi phủ cũng có công phò rồng khởi nghĩa..."
Thoáng chốc, tất cả đều im lặng, đồng loạt đưa mắt nhìn Thôi Thục Thế như đang suy tính điều gì.
Người phụ nữ kia bước đến trước mặt nàng, lời đầy hàm ý: "Nếu Chiêu Vương lên ngôi, chắc chắc sẽ trọng dụng Thanh Hà Thôi thị. Theo tôi thấy thì đây chính là cơ hội của Nhị phu nhân đấy. Cô xem, đến cả chuyện phát binh đoạt quyền Chiêu Vương còn dám làm, vốn cũng chẳng phải hạng chính nhân quân tử, làm gì có chuyện dâng người đến cửa mà hắn không cần?"
Không biết ai nhỏ giọng thì thầm: "Cách này... Chẳng phải Chân thị, hoàng hậu Văn Chiêu của Ngụy Văn đế cũng đi bước nữa đó sao?"
Một người họ hàng khác vội nói: "Âm mưu của bá phụ và Thái hậu chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả, cô thường xuyên theo bên cạnh ông ấy, chắc hẳn cũng biết là chúng tôi vô tội mà!"
Người phụ nữ giả vờ lau nước mắt, khuyên nhủ: "Nhị phu nhân, suốt bao năm qua, cả nhà chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, đã là những người thân cận nhất, làm sao chúng tôi lại không mong cô được sống tốt, được bay lên cao hóa thành phượng hoàng? Chỉ cần cô có được vinh quang, góp lời vài câu giúp những phụ nữ và trẻ em vô tội chúng tôi, để phủ Chiêu Vương xem xét giảm nhẹ hình phạt, chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn!"
Những người còn lại đồng loạt phụ họa, có một bà cô lớn tuổi khác nói: "Trần quận Tạ thị đã sụp đổ rồi, thế tử giờ không còn nhà mẹ chống lưng, dù sao thì bây giờ Nhị phu nhân cũng không có con cái, nếu có thể sinh được một cậu con trai, còn chưa biết ngai vàng sẽ thuộc về ai..."
Chồng bà ta ở bên cạnh liếc mắt ra hiệu, bà cô lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng. Nhưng những người có mặt ở đây đều không nhịn được nghĩ đến cô con gái nhỏ mấy năm trước đột nhiên qua đời của Thôi Thục Thế.
Từ đầu tới cuối, Thôi Thục Thế không nói một lời, đến lúc này mới lên tiếng: "Anh chị đây thật sự đã định ra giúp tôi con đường tương lai tốt đẹp, sáng sủa rồi đấy."
Mọi người ngượng ngùng.
Nhưng Thôi Thục Thế chỉ cười. Nếu ai để ý kỹ sẽ nhận ra sự bình tĩnh của nàng lúc này quả thật có chút bất thường so với vẻ cay nghiệt thường ngày. Thế nhưng tâm trí của đám người nhà họ Vương đều đặt cả vào việc làm sao để thoát tội, chẳng ai chú ý đến biểu cảm khác lạ kia.
"Tôi đã quyết ở lại nhà họ Vương chịu tội, nếu bậc trưởng bối muốn tôi tái giá, tôi cũng không phản đối." Thôi Thục Thế điềm đạm nói, "Có điều cưới gả là chuyện lớn, nếu như không đứng trước tổ tông mà định đoạt thì có hơi bất kính. Chi bằng mời mọi người dời bước đến từ đường ở nhà sau, chúng ta cùng nhau bàn kỹ hơn?"
Mọi người nghe nàng nói vậy thì mừng rỡ không thôi, ai nấy đều gật gù đồng ý, lập tức rục rịch kéo nhau đi về phía từ đường của nhà họ Vương ở nhà sau.
Thôi Thục Thế dõi mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ, lạnh lùng nói thêm: "Tôi sẽ quay về phòng lấy hôn thư của tôi và Nhị công tử, mong các vị —— đợi thêm một chút nữa."
Đợi đến khi người cuối cùng cũng khuất hẳn khỏi tầm mắt, Thôi Thục Thế mới cất bước. Nàng quay về phòng mình, đi đến bên chiếc rương chứa của hồi môn nặng nề phủ đầy bụi bặm trong góc tường, móc chiếc chìa khóa giấu trong ngực ra, mở ổ khóa vàng.
Nắp rương bật mở, nhưng bên trong chẳng có gì ngoài một thanh kiếm dài ánh lên hàn quang.
Cha mẹ thì đang thẩm vấn Trương Thái phó ở điện Thần Long, còn Lục Thư Thanh đang đứng thất thần một mình trên hành lang ngoài điện. Sau khi đưa Lục Thư Ninh và Ngân Trù đến chỗ Tạ Tuấn, Từ Ất và Từ Giáp đã lên đường vào cung ngay lập tức, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngây ngẩn của thế tử, họ cũng không dám lên tiếng hỏi han.
Lục Thư Thanh vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ dần lạnh đi của cơ thể Lục Lệnh Chương lúc lâm chung. Cậu vô thức sờ đầu ngón tay mình, nơi ấy vừa mới chạm đến ranh giới của cái chết.
Cái chết... Sao lại có thể nhẹ nhàng đến vậy?
Vũ Lâm Vệ xếp hàng chỉnh tề, Thôi Tế Thế dẫn đầu đội ngũ từ xa tiến dần đến bên ngoài điện Thần Long. Lục Thư Thanh trông thấy chợt hoàn hồn, đứng thẳng dậy chào hỏi: "Thôi đại nhân vất vả rồi."
Thôi Tế Thế vội nói: "Thế tử không cần đa lễ. Thần tới đây là có chuyện muốn bẩm báo để điện hạ quyết định. Nhưng nếu điện hạ không tiện, thần báo với thế tử cũng như nhau. Nội – ngoại Vũ Lâm Vệ đã điểm quân xong, có nên chiếu theo lệ cũ, phân họ theo ban mà đổi ca, tiếp tục giữ chức vụ hay không?"
Lục Thư Thanh đứng ở vị trí hơi cao hơn, cậu cúi xuống nhìn Thôi Tế Thế, thầm nghĩ: Người này thực sự rất thông minh, giống hệt mẹ của A Hoàng — cũng chính là chị gái của gã, Thôi Tế Thế thông minh giống hệt như Thôi phu nhân.
Gã rất biết thời thế, không vì bản thân đứng đúng phe mà kiêu ngạo kể công, trái lại, gã nghiêm túc làm đúng bổn phận, duy trì trật tự bên trong hoàng thành, để Chiêu Vương xử lý tội thần mà không phải bận tâm đến chuyện hậu phương.
Nhưng đồng thời, gã cũng có tầm nhìn xa trông rộng, Chiêu Vương không thể phân thân, đúng lúc gặp được thế tử, gã khéo léo chọn cách hiến ân cần – nay Chiêu Vương là chủ nhân của gã, còn thế tử chính là thiếu chủ, ngày nào đó có thể cậu sẽ trở thành Thái tử Đông cung. Nếu như Chiêu Vương coi trọng, sủng ái thế tử, sẽ chẳng hiếm khi có lòng mạnh dạn trao quyền cho cậu rèn luyện, đã như vậy, sao gã phải do dự? Chẳng bằng cứ mượn chuyện ổn thỏa như thế này để thử nước. Thứ nhất là để Chiêu Vương nhìn ra được sự cung kính và lòng trung thành của gã đối với nhà họ, hai là sớm gieo vào lòng minh chủ tương lai một ấn tượng tốt đẹp.
Nghĩ vậy, Lục Thư Thanh cũng không vòng vo mà gật đầu nói: "Phiền Thôi đại nhân lo liệu, tất thảy đều cứ vận hành theo chế độ cũ là được, đợi phụ vương rảnh rỗi, ta nhất định sẽ giúp ngài bẩm báo với người."
Thôi Tế Thế nhận lệnh rời đi, Lục Thư Thanh buồn chán nhìn đoàn người quay đầu, tầm mắt lơ lửng một hồi, đột nhiên dừng lại trên một gương mặt.
Cậu quát lên: "Đợi đã!"
Thôi Tế Thế sửng sốt, nhưng vẫn lập tức đưa tay cho các tướng sĩ dừng lại: "Thế tử có việc gì cần dặn dò?"
Lục Thư Thanh bước xuống bậc thềm ngọc, đi thẳng đến trước mặt người nọ: "Ta biết ngươi."
Đối phương sợ hãi cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng mặt Lục Thư Thanh, Thôi Tế Thế đứng bên cạnh giải thích: "Bẩm thế tử, Dương Giáo úy đang làm việc ở Vũ Lâm Trung Vệ. Ngày hôm trước, Trung tham quân ngoan cố chống cự, chính anh ta cùng những người khác đã hợp lực khống chế, khuyên họ quy thuận Chiêu vương, lập được công lao đấy."
Nhưng Lục Thư Thanh vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào gã kia: "Ngươi là người đã giết Lục Ngải."
Binh sĩ trái phải ngạc nhiên nhìn nhau, mặc dù không hiểu rõ tình hình, thế nhưng chẳng ai dám thở mạnh.
Cả người Dương Giáo úy kia đổ đầy mồ hôi lạnh, run như cầy sấy. Gã vốn chẳng biết Lục Ngải là ai, cũng không cần biết Lục Ngải là ai, chỉ hai chữ "đã giết" phía trước thôi cũng đủ khiến cho gã hồn phi phách tán rồi.
Trước điện lặng như tờ, hồi lâu sau, Lục Thư Thanh chỉ khẽ mấp máy, rồi lạnh lùng thốt lên một chữ:
"Thưởng."
Nói xong, cậu không liếc mắt nhìn thêm nữa mà quay người đi về phía sau điện. Anh em họ Từ nhìn nhau rồi đuổi theo sau. Bọn họ tá túc ở Vương phủ, từng nghe Lục Thư Thanh nhắc đến chuyện có người đã ra tay giết hại con vẹt yêu dấu của cậu. Từ Ất quay đầu lại trừng mắt với Dương Giáo úy, không cam lòng nói: "Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh! Vì sao thế tử không nhân cơ hội này báo thù cho Lục Ngải?"
Lục Thư Thanh đi phía trước, thản nhiên nói: "Mới vừa dẹp loạn, cần phải nắm bắt cơ hội trấn an lấy lòng, lãnh đạo trực tiếp của họ đã bị xử trảm, vậy thì ta càng phải đối xử tử tế với những cấp dưới này, bỏ qua chuyện cũ. Người ta chỉ biết đó là một con vẹt tầm thường, sẽ không để tâm đến ý nghĩa của Lục Ngải đối với ta. Nếu như chỉ vì một con vẹt mà ta giết hắn, ngày sau phụ vương lên ngôi hoàng đế, làm sao người có thể ngồi vững được?"
Từ Giáp không khỏi thắc mắc: "Vậy thì thế tử để cho hắn được tiếp tục làm việc trong quân Vũ Lâm là được rồi, sao lại còn ban thưởng, làm vậy chẳng phải quá hời cho hắn rồi hay sao?"
Lục Thư Thanh cũng không quay đầu lại, giọng điệu không hề dao động, như thể chỉ đang bàn chuyện thường ngày:
"Đương nhiên là ta muốn giết hắn, nhưng pháp luật Đại Tề không cho phép ta giết hắn – pháp luật sẽ không dùng tính mạng của một người để đổi với sinh mạng của một con vẹt."
"Vì vậy, ta không chỉ muốn ban thưởng cho hắn, mà còn muốn điều hắn đến dưới tầm mắt của ta, để cho hắn sớm tối như đi trên băng mỏng, sống từng ngày với cái đầu treo lủng lẳng bên thắt lưng. Mỗi ngày trôi qua đều là một ngày lo âu thấp thỏm. Hắn chỉ biết ta từng thấy hắn giết người, nhưng lại không nhớ là ai. Ta muốn để hắn sống mãi trong nơm nớp lo sợ như thế."
"Không thể phán cho hắn tội chết, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
Anh em họ Từ đi phía sau sững người một lúc, đoạn ngẩng đầu nhìn bóng lưng có phần gầy gò của Lục Thư Thanh, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo: Cậu có đủ tư cách để trở thành một Thái tử...
Và đã bắt đầu mang phong thái uy nghiêm của bậc đế vương.
Đến tận khi sắc trời bên ngoài đã tối xuống, cửa điện Thần Long mới mở ra, Trương Diên bị giải vào chiếu ngục chờ xét xử, một phó tướng Hổ Sư đang đứng chờ ngoài điện lập tức tiến lên thông báo: "Điện hạ, nhà họ Vương có chuyện rồi!"
Lục Lệnh Tùng quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì?"
"Vừa rồi chúng tôi theo Lý tướng quân đến phủ Tướng tra soát, ngoài cửa luôn có quân kinh kỳ túc trực canh giữ, không ai ra vào được, nhưng đến khi vào trong thì chẳng thấy một bóng người. Chúng tôi lần tới từ đường ở nhà sau mới phát hiện ra — trừ Vương Thục và các con trai đã bị giam vào ngục, thì những người còn lại trong phủ, nam nữ già trẻ tổng cộng năm mươi ba mạng... Đều đã chết hết, trên người có vết chém, máu vẫn còn nóng."
"Là người trong phủ làm sao?"
Phó tướng gật đầu: "Người hành hung là Thôi thị, vợ của Vương Hề, cô ta đã cầm theo hung khí giết người đến quỳ gối bên ngoài Đại lý tự tự thú rồi."
Sắc mặt Tạ Cánh trầm xuống, vội kéo tay áo Lục Lệnh Tùng ra ngoài: "Đi thôi!"
Trên con phố dài dẫn đến Đại lý tự, người qua kẻ lại vội vã bước đi, thỉnh thoảng ngoảnh lại liếc nhìn người phụ nữ đang quỳ giữa đường, ai nấy đều tránh vội như thấy rắn rết.
Thôi Thục Thế thẳng lưng quỳ ngay trước cửa nha môn, nàng vẫn còn mặc đồ tang, áo trắng dính đầy máu, loang lổ khắp nơi.
Thế nhưng trong chính đường của Đại lý tự lại không có lấy một quan lại nào, trống huơ trống hoác.
Xe ngựa dừng lại ở phía đối diện, Tạ Cánh vén rèm, chừng như nhảy xuống xe chạy tới chỗ Thôi Thục Thế, rồi bỗng thấy thanh kiếm hãy còn vương vết máu được đặt ngay trước đầu gối nàng.
"Phu nhân..." Y khàn giọng gọi, "Tôi đã phái người của phủ Chiêu Vương đến đón từ sớm, sao cô lại không đi?"
Thôi Thục Thế không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Tạ Cánh và Lục Lệnh Tùng đang theo sát phía sau y: "Hai vị đều đến thì tốt quá, rất đúng ý tôi!"
Nàng vừa dứt lời, đám tự khanh vẫn luôn núp ở sau đường thấy hai người đến thì bò lăn bò càng ra tiếp đón, cung kính hỏi: "Phu, phu nhân muốn kêu oan chuyện gì, chúng tôi nhất định sẽ phân định rõ ràng!"
Thôi Thục Thế cao giọng nói: "Thiếp thân thôi thị, xin Đại lý tự phúc thẩm vụ việc phủ Tướng báo mất trộm đồ vào năm Trinh Hữu thứ mười sáu, người báo án là Đại công tử phủ Tướng – Vương Khế cùng vợ của hắn, nghi phạm là Vương Hoàng con gái của thiếp thân, năm đó bảy tuổi, đã mất vào năm đầu Cảnh Dụ."
Đại lý tự khanh thăm dò sắc mặt Lục Lệnh Tùng, khó xử nhỏ giọng nói: "Phu nhân, vụ án này đã kết thúc từ lâu không nói, huống chi lệnh ái cũng đã qua đời, đây là chết không đối chứng, hơn nữa trộm cắp cũng chỉ là việc nhỏ..."
"Trộm cắp là việc nhỏ," Thôi Thục Thế lạnh giọng hỏi, "Vậy giết người có phải việc lớn hay không?"
Đại lý tự khanh nghẹn lời, chỉ đành lúng túng gật đầu.
Giọng Thôi Thục Thế bình tĩnh, không do dự nói: "Vương Hoàng chết không phải vì bệnh, mà giống hệt năm mươi ba thi thể còn đang nằm trong phủ Tướng lúc này —— đều là do chính tay tôi g**t ch*t!"
Nàng ngước mắt nhìn tự khanh: "Việc này có được tính là việc lớn không? Chừng đấy cũng không đủ để Đại lý tự tra lại án cũ hay sao?"
Mọi người có mặt đều trợn mắt kinh ngạc, Tạ Cánh hoảng hốt kêu lên: "Xin phu nhân ăn nói cẩn trọng! Chuyện của Vương thị vẫn còn có thể bàn bạc, mong phu nhân hãy bảo vệ mình, đừng vì một lúc nghĩ quẩn mà tự chặn đường lui!"
Thôi Thục Thế chỉ cười lạnh, ngoảnh đầu liếc y: "Vương phi cho rằng tôi chỉ đang nghĩ quẩn thôi sao? Những lời tôi nói hôm nay, từng câu từng chữ nếu có chỗ nào không thật, thì hãy để tôi xuống địa ngục cắt lưỡi, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Lục Lệnh Tùng bóp nhẹ cổ tay Tạ Cánh, thấp giọng nói: "Phu nhân nói vụ án mất trộm mà năm xưa họ Vương trình báo có uẩn khúc, hôm nay tại công đường, vừa hay có ta và Vương phi là hai người ngoài cuộc ở đây, không biết phu nhân có tiện kể rõ ngọn ngành từ đầu đến cuối hay không?"
Thôi Thục Thế hơi thất thần, dường như dốc cạn sức lực cả đời, phơi bày đoạn ký ức kia ra từ sâu trong tâm trí: "Cũng chẳng có gì không thể kể. Đây không phải án treo, cũng không phải kỳ án."
"Vương Khế và vợ anh ta vu hãm Vương Hoàng vào phòng bọn họ lấy trộm đồ, báo lên quan phủ, quan phủ được Vương Thục cho tiền ngậm miệng, giấu nhẹm chuyện đi. Năm đó tôi ba lần bốn lượt tìm đến Đại lý tự nhưng không ai đoái hoài, trong phủ lại có Vương Hề cản trở nhiều lần, cuối cùng vẫn không có kết quả gì."
Tạ Cánh nhớ đến lời đồn năm đó, hóa ra Thôi Thục Thế và Vương Hề đánh nhau tàn nhẫn một trận, suýt nữa lên tận quan phủ không phải vì mối hận cũ giữa hai người, mà là vì chuyện của A Hoàng.
"Về phần vì sao họ lại muốn vu hãm Vương Hoàng, đó là vì Vương Khế gọi con bé vào trong phòng, sau đó anh ta đã..." Thôi Thục Thế không biết phải nói ra câu này như thế nào, đầu mày nàng nhíu chặt, cố gắng kìm nén sự khó chịu, "... Không thành, đúng lúc bị vợ mình bắt gặp, sự việc đã đành, hai người sợ con bé tiết lộ ra ngoài bèn đổi trắng thay đen, lôi nó đến sảnh chính, đứng trước trăm khẩu trên dưới phủ Tướng, nói nó vào phòng bác trai bác gái ăn trộm đồ..."
Nàng còn chưa nói xong, dạ dày của Tạ Cánh đã co thắt, cảm giác buồn nôn dâng lên, Lục Lệnh Tùng bên cạnh cũng hiếm khi để lộ biểu cảm nặng nề.
Bọn họ cũng có con gái.
Và con gái họ cũng chỉ tầm tuổi A Hoàng lúc bấy giờ.
"Tôi không còn gì để nói nữa. các người còn muốn tôi nói gì đây? Ba cha con bọn họ đang bị giam trong chiếu ngục kia, tên súc sinh phạm tội Vương Khế, Vương Hề cha ruột của Vương Hoàng, cả Vương Thục – kẻ che đậy, bưng bít mọi chuyện – tất cả đều ở trong đó! Các người cứ đi mà hỏi! Hỏi đi! Hỏi rồi sẽ biết hết thôi!"
Thôi Thục Thế bỗng nhiên chống thanh kiếm xuống đất, dọa cho đám quan lại hai bên hoảng hốt né tránh. nàng vịn lấy chuôi kiếm, lảo đảo đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu như tu la vừa bước ra từ biển máu, trông như đã tẩu hỏa nhập ma, nhìn lướt qua đám người đang vây quanh:
"Chuyện đó không chỉ xảy ra một lần! Người ngoài, cả nhà đều nói con bé là kẻ trộm, là đồ ăn cắp, trộm đồ ngay trong chính nhà mình, làm tổn hại nề nếp gia đình! Nhưng nói trắng ra," Nàng cười thê lương, "Bọn họ đều biết Vương Khế đã làm gì nó! Họ nói mẹ nào con nấy, nói có người mẹ giả nhân giả nghĩa như tôi thì mới đẻ ra được đứa con gái không biết giữ mình như nó, họ nói con bé là đứa vô liêm sỉ, quyến rũ cả bác ruột của mình!"
Xung quanh im ắng, từng lời Thôi Thục Thế thốt lên vang vọng như sấm rền.
"Bọn họ nói như thế suốt ba năm. Nói đến nỗi khiến A Hoàng phát điên!"
"Con bé tìm tôi, quỳ xuống, quỳ ngay trước mặt tôi!" Thôi Thục Thế cuồng loạn gào thét, "Nó không ngừng dập đầu với tôi, luôn miệng khẩn cầu, nó nói, mẹ ơi, con van xin mẹ, mẹ cho con chết đi, cho con được chết đi mẹ!"
Nàng vẫn đứng yên tại chỗ giống như đã mất hồn, chẳng biết đã ngây người bao lâu, rồi bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, dường như thều thào thốt ra những con chữ đã cất giấu thật lâu trên đầu lưỡi: "Sau đó tôi thành toàn cho nó..."
"Tôi đã giết nó."
Ánh mắt Lục Lệnh Tùng trở nên phức tạp, thầm thở dài một hơi rồi khẽ lắc đầu. Tạ Cánh hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, y biết tuy Lục Lệnh Tùng có thể đồng cảm với nỗi đau khổ của Thôi Thục Thế, nhưng lại khó mà giải thích được hành vi của nàng – đây chính là nỗi bất lực của người cha, dù có thể nói hắn chính là một người cha tốt.
Thôi Thục Thế lạnh lùng gào lên: "Đương nhiên tôi có thể phơi bày hết mọi chuyện thối nát trong nhà này ra, có thể khiến cho tên súc sinh Vương Khế ấy bị thiên hạ mắng chửi đến không còn chốn dung thân! Nhưng A Hoàng thì sao? Con bé phải làm sao để ngẩng đầu lên mà sống cho đường hoàng?"
"Đương nhiên tôi cũng có thể nói với con bé rằng con không cần phải chết, mất đi trinh tiết thì có gì to tát, chết đói mới là chuyện lớn! Thủ tiết — phì! Thủ tiết cái quái gì? Cả phủ này ngoài mặt thì đạo đức nhân nghĩa, sau lưng nam trộm nữ kỹ, làm chuyện dơ bẩn chẳng khác gì cầm thú, không một ngàn chuyện thì cũng có tám trăm!"
"Đã như vậy, lời tôi nói có tính không? Thế đạo này sẽ chấp nhận sao?"
Giọng Thôi Thục Thế nhỏ dần, cuối cùng nàng chỉ tự lẩm bẩm: "Chính mình còn lấm trong bùn lầy, tôi không thể giúp con bé sống tốt, chỉ mang đến cho nó biết bao nhiêu sự sỉ nhục và đau khổ..."
"Con bé khiến tôi không thể không nhớ tới những gì cha nó, những gì Lang Gia Vương thị đã mang đến cho tôi, nhớ tới mười lăm năm tôi sống không bằng chết. Tôi thật sự rất hận nó."
Nàng có hận con không? Nàng không hận được sao?
Giờ phút này đã chẳng còn quan trọng nữa.
"Tôi không ngăn cản nó đi tìm cái chết, cũng sẽ không làm điều đó. Sự trong sạch, pháp lý, công bằng – người sống không thể lấy được!"
"Tôi giết con bé, giết những kẻ dùng miệng lưỡi đẩy nó vào đường chết, báo thù cho nó, hôm nay tôi phải lấy lại trong sạch cho nó bằng được, không phải vì con bé là con tôi, chỉ vì tôi không thể ngồi yên nhìn một người chưa từng làm chuyện xấu, vậy mà lại một lòng muốn chết vì bị hãm hại, phải gánh trên lưng tiếng xấu trơ trẽn! Nay có Chiêu Vương và Thượng thư Hữu phó xạ ở đây, đế hậu tương lai cũng ở đây, nếu Đại Lý Tự không thể xử án công bằng, nghiêm trị tội nhân Vương thị, rửa sạch oan khuất cho A Hoàng, thì nay mai cái đầu trên cổ có giữ nổi hay không, các người cũng phải nghĩ cho thật kỹ đấy!"
Đại lý tự khanh sớm đã nơm nớp lo sợ, quỳ rạp xuống đất lắp bắp: "Tiểu nhân nhất, nhất định sẽ thẩm tra, tuyệt đối sẽ không có chuyện nhân nhượng..."
Thôi Thục Thế ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói: "Năm đó cha lấy cho tôi cái tên này, chỉ mong tôi sống tốt với đời, làm nên nghiệp lớn, vậy mà hơn ba mươi năm thoáng chốc như khe sáng, vạn sự đều thành hư không!"
Nàng v**t v* bảo kiếm trong tay, Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh đồng thời cảm nhận được ý đồ của nàng, người trước lập tức định tiến lên ngăn cản, nhưng đã bị người sau giơ tay chặn lại, khẽ khàng lắc đầu.
Thôi Thục Thế nhìn xuống váy áo lộn xộn của mình, giương mắt nhìn Tạ Cánh: "Tạ Chi Vô, quần áo của tôi bẩn rồi, cho tôi mượn tay áo một chút đi!"
Tạ Cánh chậm rãi bước lên hai bước, nhận lấy trường kiếm, dùng ống tay áo trắng như tuyết của mình cẩn thận lau sạch máu đen trên lưỡi kiếm, sau đó dùng hai tay trả kiếm cho nàng, hành lễ thật sâu.
Lúc này đây, giữa họ không còn tồn tại giới tính, dòng họ, mục đích, lợi ích cùng với vận mệnh cách biệt như ngày đêm nữa, mà đã cộng hưởng cùng một thân phận, bọn họ chỉ là hai người mẹ, một người mẹ sửng sốt và một người mẹ tuyệt vọng, một người mẹ còn sống và một người mẹ chuẩn bị tìm đến cái chết.
Thôi Thục Thế nhận lấy kiếm, nở nụ cười lạnh lẽo nhưng xinh đẹp: "Hôm nay tôi không chết vì tội tàn sát, không chết vì Thanh Hà Thôi thị, cũng không chết vì con gái A Hoàng, mà chỉ chết vì tôi, vì Thôi Thục Thế!"
Dứt lời, nàng lập tức đưa tay lên, kề kiếm ngang cổ, chỉ trong khoảnh khắc máu bắn tung tóe, mặt đất đỏ thẫm!
Tạ Cánh không hề chớp mắt lấy một lần, chỉ trơ ra nhìn Thôi Thục Thế ngửa mặt ngã xuống tựa đóa hoa quỳnh trắng trong tinh khiết không tì vết, chợt nở rồi chợt tàn, nhưng ngay cả trong giây phút bung nở ấy, trời đất cũng chỉ biết khóc thương đưa tiễn. Dòng chất lỏng nóng hổi vương đầy trên mặt y chẳng rõ là máu hay là thứ gì khác.
Tháp Lôi Phong ầm ầm sụp đổ trong thời khắc ấy, Bạch Tố Trinh lao mình bay ra, gương mặt mơ hồ không rõ nét, giống như mỗi một người trong số họ.