Lục Châu Ca Đầu - Một Lần Ly Biệt Xa Cách Ba Năm

Chương 113

 27.3 

Buổi tối, trên đường về cung, Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh ngồi đối diện nhau trên xe ngựa, bầu không khí ngưng đọng rất lâu, không ai nói gì.

 

Mới nãy, khi nghe được tin dữ, Thôi Tế Thế và các anh em của gã vội vàng chạy đến cổng Đại lý tự nhận thi thể người chị đã mất. Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, mấy người họ đều đến thẳng từ nơi làm việc, hoàn toàn không ngờ sẽ phải đối mặt với tin tức thảm khốc như vậy nên không kịp chuẩn bị quan tài hay áo liệm. cuối cùng Tạ Cánh đã mang chiếc áo choàng của mình ra, dùng nó để bọc lấy di thể Thôi Thục Thế, không để nàng dính phải bụi trần.

 

Lục Lệnh Tùng buồn bã nói: "Theo lời Thôi Thục Thế, để che mắt người ngoài, nhà họ Vương thậm chí không cho dựng cả bia mộ trước phần mộ của A Hoàng, càng khỏi nói đến bài vị thần chủ để thờ cúng."

 

Tạ Cánh khẽ thì thầm: "Người đã mất nên được tôn trọng, ngày mai báo cho Thôi Tế Thế một tiếng, bảo họ đưa linh cữu của A Hoàng về lại Thôi phủ —— dù có phải chôn cách xa Thôi Thục Thế một chút, thì cũng còn hơn là để con bé nằm dưới đất một mình, chịu đựng lời ong tiếng ve."

 

Xe ngựa phủ Chiêu vương vừa dừng lại bên ngoài hoàng thành, đã có một tên nội giám nhanh chân chạy ra bẩm báo: "Điện hạ, vợ chồng Thái thú Ung Châu Hà Cáo đã vào kinh, tiểu nhân mời họ về phủ nghỉ ngơi trước theo lời dặn của điện hạ, nhưng Hà đại nhân lại nói có chuyện muốn bẩm báo trực tiếp với điện hạ ngay."

 

Khi tin tức Lục Lệnh Chân thật sự qua đời được xác nhận, cùng với quyết tâm khởi binh thanh quân trắc, Lục Lệnh Tùng đã gửi mật thư cho Hà Cáo, mời ông lập tức hồi kinh.

 

Hai người vén rèm lên, từ xa đã trông thấy Hà Cáo cùng phu nhân quỳ gối trước Công Xa môn, dáng vẻ như đang nhận tội.

 

Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh liếc nhau một cái rồi xuống xe, nhanh chóng bước tới hỏi: "Đại nhân và phu nhân làm gì vậy?"

 

Hà Cáo quay mặt nhìn thấy họ, lập tức dập đầu sát đất: "Điện hạ và Vương phi vẫn còn nhớ đến lão già vô dụng này, lại còn bằng lòng thành toàn tâm nguyện trở về kinh dưỡng già của ta và nội tử, lão hủ dù có chết vạn lần cũng không đủ để báo đáp!"

 

Tạ Cánh vội vàng quỳ xuống theo, nói: "Đại nhân cần gì phải như thế? Năm trước chia tay ở Ung Châu, bọn ta đã từng hứa sẽ đích thân đón đại nhân về kinh, hôm nay trăm việc bề bộn, không thể đón tiếp từ xa, ta và điện hạ mới sợ đã thất lễ với hai vị."

 

Hà Cáo nghẹn ngào: "Trong lòng lão hủ vẫn còn ôm hai điều hổ thẹn, nếu không được giãi bày, thật sự không còn mặt mũi nào gặp lại điện hạ và Vương phi nữa!"

 

Ông ngẩng đầu, nhìn lên lá cờ trắng treo trên Công Xa môn: "Chuyện thứ nhất, đó là thần không thể kịp thời nhận ra bút tích giả của Trương Diên, khiến cho Trưởng công chúa rơi vào hiểm cảnh, thậm chí không tìm được di hài, thật sự đã phụ lòng tín nhiệm và phó thác của điện hạ!"

 

"Chuyện thứ hai," Ông chuyển tầm mắt về phía Tạ Cánh, xót xa nói, "Ngày đó Trương Diên bỗng nhiên viết thư xin thần một lô phôi ngọc Lam Điền, thần không biết ông ta dùng để làm gì, nhưng vì xưa nay quan hệ đôi bên luôn rất tốt, thần không suy nghĩ kĩ ngọn nguồn đã đưa ngọc vào trong kinh, không ngờ đó lại trở thành chứng cứ hãm hại, giá họa cho Trần quận Tạ thị!"

 

"Sau đó thần trăm chiều hối hận, không biết làm sao để bù đắp sai lầm, ai ngờ gặp được Vương phi lưu lạc đến Ung Châu, vào phủ Thái thú làm việc ở phòng thu chi, thần không thể làm gì khác hơn là vội vàng giữ Vương phi ở lại phủ, để người có chốn dừng chân, nhưng trong lòng dằn vặt biết bao ngày đêm, ăn ngủ không yên."

 

Lời thuật lại của Hà Cáo không khác nhiều so với suy đoán trước đó của Tạ Cánh, trong lòng y ngổn ngang trăm mối, cười khổ nói: "Thật ra năm đó đại nhân cứ nói thẳng với ta cũng được."

 

Hà Cáo thở dài rầu rĩ: "Sao thần lại không muốn nói hết mọi chuyện ra để trút bỏ gánh nặng trong lòng cơ chứ? Chỉ là những năm qua nhìn thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, nhân thế vô thường, thần sợ hãi, nhu nhược, cuối cùng vẫn không dám mở lời!"

 

Bầu không khí lặng đi hồi lâu, cuối cùng Lục Lệnh Tùng đành cưỡng ép đỡ Hà Cáo và Hà phu nhân dậy: "Lúc ta còn nhỏ, đại nhân từng dạy rằng, khi chọn hiền tài, có thể trách họ bất dũng, nhưng không thể nghi ngờ họ bất trung. Đến hôm nay, ta mới thật sự thấu hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói ấy. Thân thể người phàm đều là máu thịt, mà đại nhân lại lưu lạc phương xa hơn hai mươi năm, rời xa thân thích và quê hương, trong lòng có ưu sầu mà chẳng dám lên tiếng cũng là lẽ thường tình, không thể trách cứ."

 

"Ngay khi thời cơ vừa chín muồi, ta đã lập tức mời đại nhân hồi kinh giúp xử lý đại sự, chính là bởi vì ta biết rõ, tuy đại nhân từng ngã lòng trên quan trường, nhưng lòng trung với phủ Chiêu Vương xưa nay chưa từng thay đổi, trời đất chứng giám. Mà bi kịch của trưởng công chúa là do Trương Diên và Đinh Giám thông đồng gây nên, sao có thể vạ lây đến người vô can?"

 

Nghe hắn nói xong, Tạ Cánh lặng lẽ thở phào một hơi: Lục Lệnh Tùng buộc lòng phải nhanh chóng sử dụng đạo thuật để thu phục lòng người như vậy. Bởi họ không cách nào biết được suy nghĩ của Hà Cáo năm xưa, nhưng vẫn là câu nói ấy: chỉ nhìn hành vi, không xét lòng người. Nay phủ Chiêu Vương đã khó tránh khỏi phải lên nắm quyền, Lục Lệnh Tùng cũng không thể giả vờ tín nhiệm và trọng dụng Hà Cáo.

 

Chủ và thần đều là người khéo léo, vậy nên Hà Cáo chọn đánh đòn phủ đầu, chủ động thổ lộ hai "tội danh" có khả năng sẽ bị truy cứu về sau, lại không quên nhắc đến ân tình từng thu nhận Tạ Cánh năm đó; còn Lục Lệnh Tùng trước hết trao cho một liều thuốc an thần, tỏ rõ đã xóa bỏ hiềm khích, rồi lại thẳng thắn khẳng định sẽ không trách phạt ông vì có liên quan đến tội sát nghiệt của vị cựu thần Đông cung kia.

 

Đôi bên ngầm hiểu lẫn nhau, quá khứ được gác lại từ đây, xóa bỏ ân oán, chính là đạo làm vua tôi bình thường nhất.

 

Tạ Cánh bước lên trước, nói: "Ta biết tiểu nữ của hai vị mất vì tai họa do Lan Lăng Tiêu thị gây nên năm đó. Nay đã về kinh, chỉ mong phu nhân có thể tiếp tục truyền dạy hội họa cho Ninh Ninh con gái ta, để con bé được sớm chiều hầu hạ bên gối, trò chuyện cùng người, cũng coi như vơi đi phần nào nỗi thương nhớ cố nhân."

 

Hà phu nhân liên tục gật đầu đồng ý, Lục Lệnh Tùng lại đỡ hai người lên xe ngựa: "Ta đã sai người dọn dẹp sạch sẽ Hà phủ năm xưa, mong hai vị trở về nghỉ ngơi thật tốt, khi nào ta và Vương phi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện sẽ đến thăm, chúng ta ôn lại chuyện cũ."

 

Nhìn xe ngựa đưa vợ chồng Hà Cáo rời đi, Lục Lệnh Tùng đứng lặng trong bóng đêm, quay sang nói với Tạ Cánh: "Hiện giờ nhân chứng là Trương Diên, Vương Thục và Hà Cáo đều đã có mặt. Nếu có thể tìm được thánh chỉ thật năm xưa làm bằng chứng, thì có thể xác thực tội danh truyền chiếu chỉ giả của Lang Nha Vương thị. Như vậy, ta cũng có thể lật lại vụ án của nhà họ Tạ."

 

Tạ Cánh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía điện Lâm Hải xa xa, khẽ nói:

 

"Chiếu chỉ thật phần lớn hẳn là nằm ở trong cung. Xem ra, có vài chuyện... Đêm nay sẽ rõ ràng thôi."

 

Từ mùng mười tháng Sáu, cửa lớn điện Lâm Hải đã bắt đầu bị khóa lại, canh chừng nghiêm ngặt, thức ăn và nước uống đều được Vũ Lâm Vệ đưa vào. Khi Tạ Cánh bước vào trong điện, đã thấy Vương thị ngồi tại ghế phượng trên đài cao, trông dáng vẻ cứ như đã ngồi bất động ở nơi đó suốt mấy ngày liền.

 

"Ngươi có thể vào đây," bà ta cất giọng, "Hẳn là vì nhà họ Vương đã thất thế."

 

"Người nhà của Thái hậu đều chết cả rồi," Giọng Tạ Cánh không hề mang theo chút hả hê khi đã báo được thù, y nói: "Là Thôi thị đã giết họ."

 

Thái hậu không có bất kỳ phản ứng nào, mãi sau mới cất lời: "Thôi thị ở nhà họ Vương hơn mười năm, có oan báo oan, có thù trả thù, hận đến mức giết sạch cả nhà, cũng không uổng công ta nhìn trúng lòng gan dạ sáng suốt của nàng ta."

 

Tạ Cánh thoáng sững người: "Nàng là do bà đề bạt sao?"

 

"Hẳn là ngươi cũng đã biết, vào năm Trinh Hữu thứ mười lăm, Vương Thục tình cờ có được phương thuốc của Tích Cốt Huyền." Thái hậu chậm rãi nói, "Ta là người đã hạ độc tiên đế. Về sau, không biết Thôi Thục Thế phát hiện ra chuyện này bằng cách nào, nàng ta xông thẳng vào cung tự xin được cấy độc, còn cầu xin ta truyền dạy kỹ thuật hạ độc này. Ta thấy tâm chí nàng ta kiên định, có thể trọng dụng, nên mới tiến cử nàng ta với Vương Thục."

 

Thái hậu thở nhẹ một tiếng: "Nàng ta có thâm thù đại hận với người nhà họ Vương, ta ở trong cung không biết gì. Nhưng gia môn giờ đã sụp đổ, sống cũng chỉ chôn thân nơi lao tù, chẳng bằng chết đi cho sung sướng, còn hơn là suốt nửa đời sau cứ mãi tiếc nuối vinh quang đã mất mà héo mòn tàn tạ."

 

"Trước trận chiến hôm nay, Vương tướng đẩy ta lên Dao đài, để ta gánh tội bịa đặt quân tình, hại chết trưởng công chúa, e rằng không phải là ý định nhất thời, đúng chứ?" Tạ Cánh nhàn nhạt nói, "Dù sao ta cũng chưa từng thật sự được phủ Tướng tin tưởng, chỉ là một công cụ để Lang Nha Vương thị khoe mẽ rằng mình có lòng bao dung, tiện thể dùng vào những chuyện bất nghĩa mà thôi."

 

"Ngươi nghĩ mà xem, bá quan văn võ trong triều ai lại khờ khạo đến mức tin rằng ngươi thật lòng quy phục Lang Gia Vương thị chứ? Đương nhiên là ta hiểu rõ toan tính của ngươi." Thái hậu cười giễu, "Có điều ta vốn tưởng ngươi chỉ muốn lật lại án cho Trần quận Tạ thị, đâu ngờ sau khi cả nhà bị sao trảm, ngươi vẫn một lòng một dạ hướng về phủ Chiêu Vương, cam tâm cày ruộng cho người ăn lúa!"

 

"Vương Thục liệu sự như thần, mọi chuyện đều nằm trong tính toán, chưa từng có sơ suất... Từ đầu đến cuối, ông ấy chỉ tính sai một chuyện, đó là ông ấy không ngờ, giữa cả hội đường đầy sĩ mạo áo mũ kia, ngươi và Lục Tử Phụng lại là một cặp đôi ngu ngốc!"

 

Tạ Cánh hiểu ý Thái hậu. Những gì y và Lục Lệnh Tùng đã nói, đã làm trong ván cờ đầy rẫy chông gai và cạm bẫy này quả thực vô cùng ngu ngốc, gần như có thể nói là ngây thơ. Họ ngu ngốc đến nỗi đánh đổi cả mạng sống của mình chỉ vì hai lọn tóc kết năm xưa, ngu ngốc đến nỗi chẳng chút nghi ngờ, một lòng tin vào câu nói "nguyện có được lòng người, bạc đầu chẳng rời xa" mà thiên hạ này coi như câu đùa hề hước nhất.

 

Nhưng cũng chính vì sự ngu ngốc ấy, họ đã khiến Vương Thục đại bại, thua đến chẳng còn manh giáp!

 

"Năm đó ta đã cảm thấy lạ", Thái hậu ngồi trên cao nhìn xuống, dùng đôi mắt phượng hẹp dài đầy tính toán quét qua người Tạ Cánh, "Ngươi không tính đường cho nhà họ Tạ, không mưu cầu gì cho gia tộc mình, một mực bày tỏ lòng trung thành sắt đá, ngươi cho rằng thiên tử sẽ thấu hiểu tấm lòng của ngươi sao?"

 

"Từ khi áo mũ di Nam*, qua biết biết bao nhiêu triều đại, cớ sao ngôi Hoàng đế hết họ này đến họ khác đã thay nhau ngồi, mà Lang Gia Vương thị và Trần quận Tạ thị nhà ngươi vẫn đời đời kiếp kiếp làm thần tử? Muốn thay đổi cục diện, thì phải lay tận gốc rễ cái cây đại thụ này, phải nhổ sạch đám thế tộc môn phiệt, đánh cho chúng không còn ngóc đầu dậy được nữa chứ!"

 

(*) Cụm này bắt nguồn từ thời Đông Tấn, khi vương triều nhà Tấn (sau khi Tây Tấn bị diệt) di dời về phía nam để tránh loạn Ngũ Hồ loạn Hoa. Lúc đó, rất nhiều tầng lớp quý tộc, quan lại, trí thức, nho sĩ... đã bỏ vùng Trung Nguyên (phía bắc Trung Quốc) để di cư xuống phía nam cùng triều đình. Vì họ đều là những người ăn mặc chỉnh tề, áo mũ nghiêm chỉnh (gọi là "衣冠" – y quan), nên quá trình này được gọi là "衣冠南渡" – "áo mũ di Nam".

 

"Nhưng chỉ mình ngươi cam tâm tình nguyện, còn tộc nhân nhà ngươi có cam tâm tình nguyện hay không? Chỉ Trần quận Tạ thị chịu chấp nhận, vậy trăm ngàn thế tộc trên đất Trung Nguyên này liệu có chịu chấp nhận hay không? Thứ tới tay dễ dàng nhưng lại khó lòng buông bỏ, đến lúc ấy ngươi thử lên đồng viết chữ gọi hồn, hỏi thử cha anh ngươi dưới suối vàng xem họ có sẵn sàng từ bỏ thanh thế hiển hách và khối tài sản kếch xù, từ bỏ tất cả những gì mà họ sinh ra đã có hay không?"

 

"Phải tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, khói lửa liên miên, loạn lạc kéo dài suốt ngày đêm, phải dùng đến cách đơn giản mà tàn bạo để giết người cướp của, thì mới mong chấm dứt cục diện hiện tại. Thế nhưng ngươi thử nghĩ đi, nếu thật sự xảy ra bạo loạn như thế, rốt cuộc những đại tộc quyền quý sẽ bị tổn thương nặng nề hơn, hay là lê dân bách tính phải gánh chịu loạn ly nhiều hơn?"

 

Thái hậu nhìn thẳng vào mắt Tạ Cánh: "Xưa nay phủ Tướng chưa từng tự nhận rằng việc mình làm đều là vì dân, bọn ta làm chỉ vì nhà họ Vương mà thôi. Bọn ta luôn hiểu rõ một điều: vét sạch thiên hạ để làm giàu cho một họ thì chẳng thể bền lâu, nhưng làm giàu cho cả thiên hạ, thì họ Vương bọn ta sẽ càng thêm giàu có."

 

"Ta và Vương Thục phụ chính hơn bốn năm, đã từng ủy nhiệm ác quan hay chưa? Có từng vơ vét của dân, đánh sưu cao thuế nặng hay chưa? Không sai, việc cứu tế, giảm thuế, cải cách thể chế đúng là đều bắt đầu từ các quận vùng Chiết Đông như Hội Kê, Thiệu Hưng. Nhưng như thế thì đã sao? Họ là tá điền của Lang Gia Vương thị thì sao? Há chẳng phải cũng là con dân của Đại Tề hay sao? Năm lành tháng tốt, ta sẽ cho dân chúng cùng hưởng phú quý; nhưng đến khi mùa màng khó khăn, ta chỉ có thể lo cho tộc nhân của mình trước. Chỉ có như vậy, trước cảnh giá rét khắc nghiệt của mùa đông năm ngoái, ta mới có thể đảm bảo cả dòng họ ta được sống bình yên."

 

Tạ Cánh lạnh lùng đáp: "Các người ai nấy đều dùng chung một lý do thoái thác cả, miệng thì thanh minh bản thân tận trung với chức trách, không thẹn với dân sinh, nói ra nghe thật đường hoàng, công chính lắm! Các người là tiểu nhân thật sự, chỉ có mình ta là ngụy quân tử, đến giờ vẫn một lòng nghĩ đến mối hận diệt môn của Tạ thị, chỉ biết thù riêng!"

 

Thái hậu nghe vậy cười phá lên: "Cho dù là người của dòng tộc nắm giữ tướng vị đi chăng nữa, chỉ cần có chút đầu óc, ai mà chẳng bất đắc dĩ phải làm như Vương thị? Trừ phi ngươi dám thật sự đưa một kẻ xuất thân hàn môn ngồi vào vị trí kia – nhưng thử hỏi, đám công tử thế gia trong triều có chịu để yên hay không? Cứ nghĩ mà xem, nếu Trương Diên có thực quyền như Vương thị, thì ông ta cần gì phải hao tâm tổn trí, mưu tính nhiều năm như vậy?"

 

"Ngươi thật sự cho rằng Trần quận Tạ thị diệt môn chỉ vì bị Lang Gia Vương thị thừa nước đục thả câu thôi sao? Thật sự cho rằng nhà mẹ ngươi bị thanh trừng chỉ vì không cùng chỉ hướng, vì phân tranh giữa các gia tộc thôi hay sao? Tạ Chi Vô, ngươi làm dâu hoàng gia mười mấy năm, nhưng từ đầu chí cuối, đến cả điều cốt lõi nhất mà ngươi cũng không thể nhìn thấu được!"

 

Thái hậu liếc y: "Các ngươi cứ việc lật đổ hoàng vị đi, đợi đến khi Lục Tử Phụng lên ngôi, thì xuất thân, lập trường, hoàn cảnh của ngươi và ta có gì khác biệt đâu? Ta ở điện Lâm Hải ngày hôm nay, cũng chính là Tạ Chi Vô ngươi mai này!"

 

Tạ Cánh lặng lẽ nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Vương thị dưới ánh lửa leo lét: "Giống như bà, con cái ta cũng mang huyết thống hoàng tộc. Nhưng ta không còn nhà mẹ hậu thuẫn, thúc đẩy cũng như nâng đỡ. Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và bà. Đứng về phía phủ Chiêu vương là vì ta chẳng còn lựa chọn nào khác. Ngoài họ ra, ta còn có thể hướng về ai đây?"

 

Thái hậu mỉa mai: "Vậy thì chẳng trách ngươi tự làm tự chịu, chuốc lấy quả báo. Con trai ngươi mang họ Lục! Ngươi một lòng một dạ vì nó, nhưng rồi ngươi có biết không, nó sẽ đứng về phía cha nó, về phía tổ phụ nó, về giang sơn của nhà họ Lục!"

 

Lại nữa rồi, Tạ Cánh thầm nghĩ, từ người xuất thân danh môn vọng tộc như Thái hậu, đến kẻ xuất thân nơi thôn dã như Trương Diên – cả hai đều nhất trí hoài nghi hoàng thất như vậy.

 

Đột nhiên trong lòng dấy lên một ý nghĩ, y cẩn thận nhìn Vương thị: "... Lời Thái hậu vừa nói, rốt cuộc là đang chỉ ta, hay đang nói về chính bà?"

 

Thái hậu hơi sững người, nhưng Tạ Cánh đã không chần chừ, cũng chẳng nể tình mà nói tiếp: "Nghe giọng điệu vừa rồi của Thái hậu, xem ra là vẫn chưa biết kim thượng đã băng hà, càng không biết trên người Lệnh Chương cũng bị hạ Tích Cốt Huyền, đã hơn trăm ngày chưa được thay chỉ độc, chất độc đã ngấm vào tận xương, toàn thân loang lổ vết xanh tím. Dù hôm nay không chết dưới mũi tên của Trương Thái phó, người cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa!"

 

Tạ Cánh đã dứt lời, nhưng âm thanh vẫn vang vọng thành dư âm trong đại điện tĩnh mịch. Thái hậu đứng bất động trên bậc thềm, sau khoảng lặng dài đến nghẹt thở, bà ta mới khẽ chớp mắt một cái. Giọng bà rất đỗi bình thản, có lẽ thật sự không còn quan tâm, hoặc có lẽ đã chẳng còn chuyện gì có thể dấy lên những gợn sóng cuối cùng trong lòng bà nữa.

 

"Ta không biết."

 

"... Ta chỉ biết nó chưa từng đồng lòng cùng ta và Lang Gia Vương thị," Bà lẩm bẩm, "Ngươi xem, thứ mà nó luôn hướng về chẳng phải là giang sơn họ Lục đấy sao?"

 

Tạ Cánh bật cười khẽ, "Thái hậu và Vương tướng là người một giuộc, trong lòng bà không có gì quan trọng hơn việc dòng tộc mình có thể đời đời nắm giữ quyền lực to lớn, bổng lộc hậu hĩnh. Lang Gia Vương thị tuy là thần tử, nhưng thực chất lại là những kẻ khôn ngoan nhất trong đám bề tôi bất trung kia."

 

"Gặp gỡ một vị quân chủ khéo chơi quyền thuật, thích thao túng lòng người như tiên đế, đương nhiên quý phủ chỉ đành bó tay, nhưng Lệnh Chương, con trai bà chỉ là một quân vương vô năng! Đáng sợ nhất là khi bà không coi người khác là con người, thì người ấy cũng sẽ quên mất bản thân là con người — Thái hậu xem con trai như bàn đạp đưa nhà mẹ lên cao, thì hắn cũng sẽ xem bản thân như cọng rơm cuối cùng đè chết Lang Gia Vương thị. Tự cổ chí kim, người có thể làm nên chuyện chẳng qua là dám liều mạng mà thôi!"

 

"Thái hậu nói Lệnh Chương không hướng về mẹ, không hướng về nhà cậu, không hướng về Lang Gia Vương thị. Nhưng nếu cái gọi là 'hướng về' ấy, là khi hắn mới sáu tuổi, rõ ràng đã học thuộc bài nhưng sống chết không dám nói cho Thái hậu biết, chỉ vì sợ bản thân không đạt được kỳ vọng của mẹ, sợ làm mẹ thêm phiền lòng — vậy thì Thái hậu hẳn phải biết rõ hơn ta, rốt cuộc vì sao bà chưa từng nhận được một chút lòng kính yêu nào từ Lệnh Chương."

 

"Lục Tử Phụng nói với ta, ngày tin Trưởng công chúa qua đời truyền về cung, Thái hậu vốn đã định hạ chỉ báo cho Ngô Thái phi, nhưng đến phút cuối lại đột nhiên đổi ý, thu hồi mệnh lệnh, ngầm thuận theo khẩu dụ 'giấu điện Minh Loan' của Lệnh Chương."

 

Tạ Cánh thấp giọng hỏi: "Thái hậu, vào khoảnh khắc ấy, rốt cuộc trong lòng bà đã nghĩ gì? Thân làm dâu hoàng gia, thời gian bà trải qua chỉ nhiều chứ chẳng ít hơn ta — liệu bà đã thật sự nhìn thấu hay chưa?"

 

Thái hậu ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng nói: "Vở kịch của gia tộc Lang Gia Vương thị đã sắp đến hồi kết rồi, ta nhìn thấu hay không thấu thì cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa. Dù nay mai Lục Tử Phụng hay Lục Thư Thanh lên ngôi, thì quyền lực của ngươi trong triều đại trước cũng đã hơn xa ta rồi. Những gì ta nói hôm nay chỉ đơn giản là lời dạy bảo, khuyên nhủ người đến sau với tư cách Trung cung, một khi đã ngồi vào vị trí này rồi, làm sao để tự giải quyết vấn đề, đó chính là điều ngươi nên suy nghĩ."

 

"Hoặc là bắt đầu suy nghĩ từ chuyện trước mắt đi — di chiếu thật của tiên đế hiện giờ đang được cất giữ trên nóc điện Thần Long, ngay phía trên gương Huyền Viên. Sau khi đọc qua, có thể ngươi sẽ biết được liệu mình đã nhìn thấu hay chưa — nếu không thể, vậy thì khoan hãy quyết định mọi chuyện, biết khó mà lui vẫn chưa muộn."

 

"Đợi đến khi ngươi từng bước dấn sâu vào, ngụp lặn ở nơi thâm cung này hai mươi năm, đến lúc đó muốn thoát ra cũng không kịp nữa rồi."

 

Cung nhân đã nhận được lệnh từ trước, không cần Tạ Cánh phân phó thêm, vừa nghe Thái hậu nhắc đến nơi cất giữ di chiếu thật, họ bèn lập tức sai người đi tìm. Tạ Cánh quanh đi quẩn lại một hồi, cuối cùng quay trở lại điện Thần Long, chiếc hộp gấm đựng di chiếu của tiên đế, cùng với ngọc truyền quốc Hòa Thị Bích thật đều đã được đặt ngay ngắn trên bàn trước ngự tọa.

 

Cùng lúc đó, chờ đợi y còn có Lục Lệnh Tùng.

 

Tạ Cánh hơi ngạc nhiên: "Sao anh không mở ra xem?"

 

"Cung nhân đến bẩm báo, nói nghe giọng điệu của Thái hậu, e rằng nội dung của di chiếu thật có phần nhạy cảm. Ta sợ nếu tự xem trước, ta sẽ không biết nên đối mặt với em thế nào, nên quyết định để nguyên đó không đụng đến, đợi em tới rồi cùng xem."

 

Cho đến lúc này, Tạ Cánh vẫn bình tâm, không có bất kì khúc mắc nào. Y chỉ khẽ cười: "Có thể là gì chứ, cùng lắm thì cũng là tiên đế chọn anh kế vị thôi. Năm xưa chẳng phải chúng ta đã mơ hồ đoán được chuyện đó rồi sao?"

 

Lục Lệnh Tùng nhìn lại y, không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: "Thế à?"

 

Chỉ trong một ngày một đêm, từ lúc Tạ Cánh bị Vương Thục đẩy ra gánh tội làm giả quân cơ, đến khi nhà họ Vương sụp đổ, Trương Diên vào ngục, Lục Lệnh Chương và Thôi Thục Thế lần lượt thiệt mạng, thời gian họ ở bên cạnh nhau không ngắn, nhưng thực sự không thể nói được với đối phương quá hai câu. Thậm chí Lục Thư Ninh và Ngân Trù đã được đưa về phủ bình an, họ cũng chưa kịp về gặp lấy một lần.

 

Tạ Cánh bước lên nửa bước, mở hộp gấm, rút cuộn di thư – khởi nguồn của mọi chuyện do chính tay tiên đế viết ra, chậm rãi trải rộng lên mặt bàn.

 

Có lẽ khi viết bức thư này, tiên đế đã biết rõ rằng đây chẳng qua chỉ là một miếng mồi nhử để hạ bệ Lang Gia Vương thị, cho nên trong từng câu từng chữ không hề có lấy một lời than tiếc của người đã sắp rời xa nhân thế, tính đâu ra đấy, nội dung di chiếu cũng chỉ làm rõ ba việc:

 

Thứ nhất, để cho hoàng trưởng tử, Chiêu vương Lục Lệnh Tùng kế thừa đại thống;

 

Thứ hai, lập thế tử của Chiêu vương, Lục Thư Thanh làm Thái tử. Bất kể sau này hậu vị thuộc về ai, bất kể sau này có bao nhiêu hoàng tử được sinh ra, vị trí này tuyệt đối không được thay đổi;

 

Thứ ba, ngày xưa thiên tử hạ chỉ Chiêu vương lấy Tạ thị làm vợ, nhà họ Tạ có tài vương tá, Tạ thị tác phong hiền hậu. Nay họ Tạ đã bị giam giữ, tân đế nên lấy hai tộc Tiêu, Vương làm gương răn mình — nếu lập Tạ thị làm hậu, ắt không thể giữ lại nhà họ Tạ; nếu muốn nhà họ Tạ được sống, Tạ thị ắt phải chết.

 

Tiên đế viết trên di chiếu cho Lục Lệnh Tùng rằng: "Giết ai giữ ai, con có thể tự mình quyết định."

Bình Luận (0)
Comment