《 27.4 》
Tạ Cánh siết chặt quyển trục lụa màu vàng sáng trong tay, nét chữ rõ ràng không móc nối mập mờ đập thẳng vào mắt y và Lục Lệnh TùngTrong nháy mắt Tạ Cánh đã rõ vì sao Lục Lệnh Tùng lại do dự: hắn hiểu thái độ sau cùng của tiên đế hơn ai hết, e rằng đã mơ hồ đoán được, cái gọi là "nhạy cảm" trong chiếu thư càng nhạy cảm hơn nhiều so với người kế vị hay vị trí Thái tử.
Y vô cùng bình tĩnh, hỏi: "Anh đã từng nghĩ qua chưa, nếu thật sự có một ngày chiếu thư này xuất hiện, tình hình lúc đó sẽ như thế nào?"
Lục Lệnh Tùng gằn từng chữ: "Dựa theo kế hoạch của phụ hoàng, khi ấy nhà họ Tạ đã bị định tội giam vào ngục, nhà họ Vương sẽ không đời nào bỏ qua cơ hội dễ như trở bàn tay ấy. Một khi phụ hoàng giả chết, Vương thị mất đi mối lo cuối cùng, nhất định sẽ lập tức ra tay diệt môn. Sau khi chiếu thư được công bố trước thiên hạ, Trương Diên sẽ vạch trần hành vi ám sát vua bằng Tích Cốt Huyền của phủ Tướng. Đến lúc ấy, ông ta có thể mượn cớ này, dùng nhẫn ban chỉ truyền lệnh cho Vũ Lâm vệ, đường đường chính chính lật đổ cả nhà họ Vương."
"Vậy nên phụ hoàng mới mượn tay họ Vương để trừ khử nhà họ Tạ trước, đợi đến khi Vương thị không còn kiêng dè gì nữa mà để lộ dã tâm, lại mượn tay Trương Diên cùng Vũ Lâm Vệ để tính sổ. Cuối cùng, ông ấy 'chết đi sống lại', dù có lập ta hay Lệnh Chương làm Thái tử, thì ông ấy cũng không cần phải lo ngoại thích đứng sau nữa. Mà ông ấy lập ta, thật ra cũng chẳng phải vì có kỳ vọng gì nơi ta, chẳng qua chỉ là để đảm bảo sau này Thanh Nhi có thể thuận lợi kế vị mà không cần phải tranh đấu thôi."
"Trương Diên và Chung Triệu phản bội đã làm loạn kế hoạch của phụ hoàng. Hai người này nặc danh tiết lộ vị trí di chiếu thật cho Vương Thục, vậy nên di chiếu giả đã được tạo ra, thay đổi Thái tử, sự lựa chọn biến thành đáp án – đây đều là cái cớ để Vương thị che đậy nhằm giúp bản thân có thể đường hoàng thượng vị. Mà phụ hoàng đã chết thật rồi, không còn cơ hội thu lưới, đối phó với nhà họ Vương nữa."
Hắn nhìn về tẩm điện phía sau điện Thần Long, nơi đó là nơi tiên đế sinh hoạt hằng ngày: "Vào đêm sao kiểm ngõ Ô Y, phụ hoàng đã triệu ta đến ngự tiền, nói với ta rằng người sẽ không trị tội em. Người nói mặc dù không thích người con dâu này cho lắm, nhưng em vẫn có công sinh ra Thanh Nhi. Người nói rằng người biết rõ ta quá sủng ái em, thế nên cho phép ta chừa lại cho em một con đường sống..."
"... Những gì phụ hoàng ghi trong di chiếu chính là một sự lựa chọn, nhưng thật ra người đã giúp ta quyết định đáp án từ trước."
Trong điện yên tĩnh rất lâu, Tạ Cánh nhìn chằm chằm vào câu "Họ Tạ có tài vương tá, Tạ thị tác phong hiền hậu" kia, ngẩn ngơ nghĩ, tiên đế chọn y trở thành Vương phi của Lục Lệnh Tùng, thậm chí mai sau trở thành hoàng hậu của hắn, là vì y đã khiến ông hài lòng ở điểm nào?
Hài lòng tướng mạo xinh đẹp thời còn nhỏ dại, lớn lên có thể được quân vương thịnh sủng của y; hài lòng vì y sinh được trưởng tử, có khả năng tận tâm nuôi dưỡng dạy dỗ; hay là hài lòng với tài năng của y, rằng y có đủ năng lực trù tính mọi chuyện giúp Hoàng đế, trở thành tể tướng nội đình mà không nhận bổng lộc?
Một mình y gánh vác vai trò của biết bao nhiêu người? Là sủng phi nịnh nọt lấy lòng thiên tử, là Trung cung nối dõi cho đế vương, là hiền thần lương tướng có thể san sẻ cùng chủ tử... Ở trong tay phủ Tướng, y là một công cụ; đến tay tiên đế, y vẫn chỉ là công cụ. Tiên đế nắm đúng điểm yếu của y, hiểu rõ rằng y nhất định sẽ tận tâm tận lực phò tá Lục Thư Thanh, ông ấy cần gì phải giết một con rối biết nghe lời như thế chứ?
Mà điều khiến Tạ Cánh thấy khiếp sợ không phải là tiên đế ra tay đẽo gọt y thành hình dạng này, mà là ông ấy đã nhìn thấu được y.
Đây chính là dáng vẻ vốn có của y.
"Em từng cho rằng tai họa của gia đình là kết cục của việc Vương thị trừ khử phe đối lập, mãi đến ngày hôm qua mới biết, hóa ra họ chỉ là vật hy sinh cho thầy cũ báo thù riêng. Em vốn vẫn còn ôm cảm giác may mắn, nghĩ nếu như không có những việc đó, nếu theo quyết định ban đầu của tiên đế, để anh kế vị làm vua, thì nhà họ Tạ chắc cũng chẳng đến nỗi phải chịu tai ương diệt tộc, có lẽ họ vẫn có thể sống an ổn đến hết đời chăng?"
"Nhưng giờ đây, khi di chiếu bày ra trước mắt, em mới hiểu vì sao Thái hậu lại nói em mãi chẳng nhìn thấu. Cho dù không có Vương thị, không có Trương Diên, tiên đế thật sự băng hà, mọi cuộc bè phái tranh đấu, thù hận mới cũ đều tan thành mây khói, thì số mệnh của gia đình vẫn sẽ bị đặt dưới lưỡi dao. Nhà họ Tạ không chết vì bè phái, không chết vì bị trút giận, cũng không phải vì thù hằn, mà là chết bởi hoàng quyền chí cao vô thượng treo lơ lửng trên đầu người suốt hàng nghìn năm qua!"
"Lùi một vạn bước mà nói, cho dù không bị ai cản trở, thì anh và em cũng hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của di chiếu, càng sẽ không cố ý dò xét hay tìm hiểu — nếu tiên đế băng hà, chúng ta cũng sẽ giống như toàn thể bá quan văn võ và người trong thiên hạ, cùng lúc được biết nội dung trong di chiếu! Đến lúc đó, dưới hàng vạn ánh mắt dõi theo, anh có muốn không tuân, không nghe, không chọn cũng không được!"
"Em mệt mỏi quá, Tử Phụng," Tạ Cánh thì thầm, "Thật sự chẳng dễ chịu chút nào cả."
"Em đã tưởng tượng khoảnh khắc này hàng trăm nghìn lần, cứ nghĩ bản thân sẽ thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, sẽ được hả hê mà ngẩng cao đầu, sẽ cảm nhận được niềm vui sướng vì báo được thù lớn — nhưng thực ra chẳng có gì cả," y đè tay lên ngực mình, "Chỉ có một trái tim trống rỗng, vỡ vụn ở đây thôi."
"Cuối cùng em cũng hiểu được lời anh cả nói trong ngục, rằng 'em chẳng có hận thù gì cả, cũng không có kẻ thù nào chờ em báo thù'. Con người không thể sống nhờ vào thù hận được. Hận đến hận đi cho tới bây giờ, em mới nhận ra rằng mình đã chẳng còn biết phải hận ai nữa. Trương Thái phó, Chung Triệu, Thôi Thục Thế, Hà Cáo, tiên đế, thái hậu... chúng ta với họ, rốt cuộc có gì khác biệt? Không một ai trong chúng ta không đáng thương, nhưng cũng chẳng có người nào không đáng hận."
"Anh và em đã làm gì? Chỉ vì muốn bản thân được ra tay chính đáng mà lấy cái cớ mưu hại trưởng công chúa để đánh trả phủ Tướng. Chân Chân chết trận không về được, chúng ta rốt cuộc cũng không thể gặp em ấy. Em ấy đã chôn vùi đường sống của mình để báo thù cho nhà họ Tạ, giúp phủ Chiêu Vương đoạt quyền, vậy mà chúng ta còn không buông tha cho em ấy, còn lấy cái chết của em ấy để kích động cơn phẫn nộ của dân chúng, mượn danh lấy lòng người!"
Lục Lệnh Tùng trầm mặc hồi lâu mới nói: "Bọn họ không tìm thấy em ấy... Ung Châu xa xôi đến vậy, bờ sông Vô Định lạnh lẽo như thế, vong hồn nhiều không sao đếm xuể. là ta đã để lạc mất em ấy. Chân Chân chỉ có một mình, làm sao trở về được, làm sao mà em ấy trở về nổi?"
Hắn cố nén sự run rẩy trong giọng nói: "Mượn danh của Chân Chân để giành lấy thắng lợi này khiến ta cảm thấy... Buồn nôn. Nhưng càng như vậy, ta lại càng không thể không tranh giành, không thể không kháng cự. Nếu ta cứ mãi do dự, khoanh tay chờ chết, thì cha mẹ anh chị của em, hơn trăm nô bộc tỳ nữ ở nhà họ Tạ, những tướng sĩ Hổ Sư đã ngã xuống trong suốt ba năm qua —— và cả Chân Chân, đều sẽ chết một cách uổng phí!"
Lục Lệnh Tùng gần như tàn nhẫn vạch trần lớp màn che đậy, dùng những từ ngữ gay gắt nhất, cũng đâm trúng chỗ đau nhất, thẳng thắn mở lời chạm đến đề tài này, khiến cho cả hai buộc phải đối diện trực tiếp với vết thương sâu hoắm mà cái chết của Lục Lệnh Chân để lại.
"Ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này, tự tay đưa từng kẻ đã hại chết em ấy xuống hoàng tuyền, để đời đời kiếp kiếp ghi nhớ sự bất lực và hổ thẹn của ta của ngày hôm nay."
Lục Lệnh Tùng ném di chiếu trở lại vào hộp gấm, bước lên hai bước, mạnh mẽ siết lấy vai Tạ Cánh, ép y phải nhìn thẳng vào mắt mình.
"Tạ Cánh," Hắn gọi tên y, "Em phải trưởng thành thôi."
Nghe đến đây, Tạ Cánh thoáng ngây người, bỗng chốc nhận ra "cái chết" có thể khiến cho những người còn sống thay đổi nhiều đến nhường nào. Nếu là trước kia, có lẽ Lục Lệnh Tùng sẽ nói với y rằng: "Em không cần phải trưởng thành, mọi chuyện đã có ta lo", sẽ bao dung, che chở y như cách hắn đối xử với Lục Lệnh Chân và Lục Lệnh Chương. Nhưng sau khi liên tiếp mất đi em gái và em trai, sau khi nhận ra cái chết của họ đã trở thành nền móng cho con đường phản kháng của phủ Chiêu Vương, Lục Lệnh Tùng dường như đã mất đi phần nào khả năng làm "anh trai" của mình.
Hắn nói với y rằng: "Em phải trưởng thành thôi."
Hoặc có lẽ, Lục Lệnh Tùng đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón vận mệnh từ lâu, còn người vẫn trì trệ, mãi không chịu nhìn rõ thực tại... Chỉ có mỗi mình Tạ Cánh mà thôi.
"Tử Phụng, anh có còn nhớ không?" Tạ Cánh thoáng lộ ra vẻ buồn bã, tiếc nuối nói, "Trên chiếc thuyền trở về quận Trần, anh từng nói với em, nếu cái giá phải trả là để mất em, thì anh thà không ngồi lên ngai vàng này, giao lại cho Lệnh Chương cũng được. Lúc này, có phải em nên xem đó là lời nói đùa rồi không?"
Lục Lệnh Tùng sững người một chút, rồi trầm giọng bình tĩnh đáp: "Năm đó ta vẫn còn ngây thơ, suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Khi ấy nhường ngôi Hoàng đế chẳng những không thể cứu được cả nhà họ Tạ, mà còn sẽ khiến cho bọn trẻ, mẫu phi, Chân Chân và biết bao nhiêu người vô tội khác phải bỏ mạng theo! Nhà đế vương chưa bao giờ có cái gọi là đường lui — đối thủ chỉ sợ em liều mạng sống chết tranh đấu, vậy mà em lại tự mình lùi bước, nhường nhịn ư? Em không lùi, không nhường còn có thể giành được một con đường sống, em lùi rồi, nhường rồi, thì chỉ còn đường chết mà thôi!"
"Mà nay Lệnh Chương đã không còn nữa, người duy nhất có thể gánh vác khi ta thoái thác trách nhiệm, trút bỏ mặc kệ mọi thứ chỉ còn lại một mình Thanh Nhi. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không để con trai ta, một đứa trẻ vất vả lắm mới có được chút bình yên, lại phải sớm kết thúc tuổi thơ, từ bỏ sự tự do, từ bỏ quyền lựa chọn bạn bè và người mình yêu, chỉ mới mười bốn tuổi đã phải bước lên ngôi cao lạnh lẽo, trở thành kẻ cô độc, trong khi sau lưng là người cha vừa ích kỷ vừa hèn nhát trốn tránh!"
"Đối với sự lựa chọn mà phụ hoàng để lại, việc ta nên làm không phải là bất lực đùn đẩy hết sang cho em, bắt buộc em phải chọn giữa bản thân nhà mẹ của mình, hoặc là chịu đựng nỗi đau mất đi người thân, hoặc là tự mình đi tìm cái chết! Việc ta phải làm là đứng ở nơi cao nhất, để cho tất cả những kẻ nào muốn uy h**p ta, ngăn trở ta, xen vào chuyện ta đồng thời bảo vệ em và nhà họ Tạ đều không dám hó hé, để đây không còn là sự lựa chọn nữa!"
"Ta xin lỗi, từ nay về sau, đúng là ta và em nên coi đó là một lời nói đùa," Lục Lệnh Tùng nhìn sâu vào mắt Tạ Cánh, trong đáy mắt là nỗi thê lương vô tận, "Nhưng năm đó không phải. Nếu như em không tin, ta cũng không còn lời nào để nói."
Tạ Cánh sững người hồi lâu, lắc đầu, buồn bã nói: "Tử Phụng, dù có thế nào đi nữa, em vẫn sẽ tin tưởng anh, làm sao em lại không tin anh được chứ?"
"Anh muốn em trưởng thành, em cũng sẽ không vì lòng riêng, không vì sợ hãi chúng ta sẽ đi vào vết xe đổ của tiên đế và thái hậu mà khẩn cầu anh đừng ngồi lên chiếc ghế đó."
"Anh muốn em dạy dỗ Thanh Nhi trở thành một Thái tử xuất sắc, muốn em vào triều làm tướng giúp anh san sẻ chính sự, muốn em chạy vạy cân bằng thế lực quý tộc, hàn sĩ cùng tân quý các phương, thậm chí anh muốn triệu hạnh em, gọi em vào thần điện thị tẩm cũng được – em có thể làm tất cả những điều này, em đều sẵn lòng làm vì anh."
Tạ Cánh giơ tay lên, dùng đầu ngón tay vẽ dọc sống mũi Lục Lệnh Tùng: "Chỉ có vị trí Hoàng hậu... Vài chục năm rồi, em vẫn luôn nghĩ, dường như mình khó có thể gánh vác được."
Lục Lệnh Tùng dùng một tay nắm trọn cổ tay y: "Em hãy nói cho ta biết, nếu lúc này ta buông bàn tay này ra, em còn có thể trở lại bên cạnh ta hay không?"
Trước mắt Tạ Cánh mờ mịt, trời đã gần sáng, đêm dài tắm máu cùng nước mắt sắp qua đi, nhưng con đường phía trước của y không vì thế mà trở nên rõ ràng.
"Em không biết." Y chỉ có thể nói như vậy.
Lục Lệnh Tùng cao giọng, nghiêm túc nói: "Em đã từng nói với ta, thê tử kết tóc của ta chưa từng hối hận vì đã gả cho ta. Em nói em biết rằng mình sẽ hối hận, vậy nên nếu có một ngày em phạm phải hồ đồ, vẫn mắc kẹt trong những suy nghĩ kia, thì bắt kể ta có giam giữ em, trói chặt em bên mình, thì ta nhất định cũng phải kéo em lại cơ mà!"
Hắn cúi đầu xuống, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt của Tạ Cánh: "Tạ Chi Vô, đời này ta sẽ vĩnh viễn không giam cầm hay trói buộc em, nhưng hôm nay, ta đưa tay ra níu kéo em, giữ chặt em, chỉ muốn hỏi em một câu — nếu như sự nhẫn nhịn và khuất nhục suốt bốn năm qua của em, những điều tiếng, giày vò cùng sinh ly tử biệt em đã chịu, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một dấu chấm cho cuộc chia ly, vậy thì những năm tháng đau đớn và khốn khổ đó rốt cuộc có ý nghĩa gì? Điều mà em thực sự khao khát trong lòng, đến cùng là điều gì?!"
Đau đớn và khốn khổ có ý nghĩa gì? Vui vẻ và hạnh phúc lại có ý nghĩa gì? Nếu như cái chết là điều không thể tránh khỏi, vậy thì sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?
Tạ cánh bỗng bật cười lạnh lẽo, nụ cười đầy vẻ châm chọc tự giễu, mang theo nỗi hoảng loạn khó nói thành lời. y hỏi ngược lại: "Em khao khát điều gì ư?"
"Anh nghĩ em bức tử thanh danh nhà họ Tạ, cam tâm làm ngựa làm chó phục tùng người là để cầu vinh hoa phú quý cho mình sao? Anh nghĩ em cẩn thận từng bước đi đến ngày hôm nay, là để cầu có được quyền cao chức trọng sao? Thánh nhân quân tử một lòng vì thiên hạ, cầu cho bốn bể thái bình, nhưng em thì không, em chẳng thèm thứ thái bình được tô son trát phấn ấy!"
"Em chỉ mong người thân nơi suối vàng có thể tha thứ cho những năm tháng bồng bột non dại của mình, chỉ mong các con đời này được làm điều chúng muốn, giữ được người mình yêu, em chỉ mong anh — em mong Lục Tử Phụng được tung hoành nơi sa trường, trấn giữ giang sơn, từ nay về sau không phải vướng bận điều gì nữa!"
Tiếng nói nhỏ dần, bầu không khí ngưng đọng rất lâu.
Mãi sau, Lục Lệnh Tùng mới dời tay từ vai Tạ Cánh xuống vòng qua lưng y, dùng chút sức kéo y vào lòng mình. Tạ Cánh không chống cự, để mặc cho hắn ôm, rồi bàng hoàng nhận ra đến cả vòng tay này cũng đã trở nên xa lạ. Ba năm ở Ung Châu dài đằng đẵng, muôn trùng xa cách cũng chẳng bằng vách ngăn hiện hữu sau khi sự thật được phơi bày, lòng dạ thấu triệt.
Chừng như bị vách ngăn lạnh lẽo này bao bọc lấy, Tạ Cánh khẽ rùng mình một cái. Y tựa vào ngực Lục Lệnh Tùng, ngẩn ngơ tự nói:
"Nguyện quân rạng rỡ như mặt trời, thả thiếp cưỡi cá, lướt sóng mà đi..."
Một lúc lâu sau, Lục Lệnh Tùng mới buông y ra, buông tay y, như y mong muốn: "Nếu như điều em muốn chính là sự tự do, vậy em đi đi, hãy đi thật xa, đi đến nơi mà bầu trời là vô tận."
Cửa lớn điện Thần Long bị đẩy ra, Tạ Cánh lảo đảo bước đến bậc cửa, y ngẩng mặt lên, ánh bình minh chói chang đã rải đầy thềm son, y mở to hai mắt, cứ thế nhìn thẳng vào chúng.
Năm mười sáu tuổi, y bước vào cánh cửa này, là người đứng đầu cả ba kỳ thi, vẻ vang rạng rỡ, không có việc gì khiến y phải rối trí phiền lòng; năm ba mươi mốt tuổi, y bước ra khỏi cánh cửa này, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy vạn trượng mây đỏ rực rỡ, mà nhân thế lại mịt mù mênh mang.
Trong điện Thần Long, Lục Lệnh Tùng đứng đơn độc ở phía sau, lưng đối lưng với Tạ Cánh. Di chiếu thật mà tiên đế để lại giờ chỉ còn là một tờ giấy vụn, ân oán đã dứt, nó cũng mất đi hiệu lực. Thế nhưng quyền lực và tâm thuật ẩn giấu giữa những hàng chữ ấy vẫn sẽ giống như u hồn, mãi mãi lượn lờ trên nóc đại điện này, ngàn năm vạn năm, vĩnh viễn không dứt.
Tạ Cánh thầm nghĩ, so với Lục Lệnh Tùng, có lẽ y đúng là người nhát gan hơn, ích kỷ hơn. Giữa bọn họ không có đúng sai, cũng không phải ai đã thay đổi hay ai còn nguyên vẹn, chỉ là một người bị ép phải trưởng thành và một người không muốn trưởng thành mà thôi — dù Lục Lệnh Tùng nói rằng hắn mong y trưởng thành, nhưng cuối cùng vẫn dung túng, che chở, thuận theo ý muốn của y. Cho đến cuối cùng, hắn vẫn không nỡ dùng cả đời u uất của Tạ Cánh làm cái giá để đổi lấy việc y có thể mãi mãi ở lại bên cạnh mình.
Vết bầm tím trên cánh tay phải bỗng dưng đau nhói, hai mắt Tạ Cánh lóa lên, nước mắt trào ra, mọi thứ trước mắt dần nhòe đi, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác choáng váng, y loạng choạng hai bước, rồi cứ thế ngã nhào xuống bậc thềm.