Mộ công chúa đương triều xưa nay xinh đẹp động lòng người, là như một nhân tuyển tốt để thông hôn.
- Không được, tuyệt đối không được!
Tổ An nghe vậy giận dữ, nói đùa cái gì, để Mạn Mạn đi hòa thân?
Có quần thần khác khuyên nhủ:
- Mọi người đều biết Vương tử và công chúa huynh muội tình thâm, nhưng lần này là suy nghĩ vì quốc gia, xin Vương tử không nên hành động theo cảm tính.
Tổ An trực tiếp ném trở về:
- Muốn hòa thân chính ngươi đi, hoặc để con gái, muội muội của ngươi đi.
Sau đó đông đảo quần thần cùng một chỗ giơ các loại đại nghĩa phê phán hắn không để ý đại cục, dù Tổ An miệng lưỡi dẻo quẹo, cũng nói không lại nhiều lão hồ ly chìm đắm trong chính đàn như vậy.
Không chỉ liên tục bại lui, hơn nữa còn bị mọi người phê phán đạo đức.
Nhìn thấy Tổ An rơi vào khốn cảnh, bỗng nhiên cửa đại điện truyền tới một thanh âm thanh thúy:
- Để ta đi quan hệ thông gia.
Mọi người nhìn lại, phát hiện là Nhị công chúa Tam Thải, trên mặt nàng có vẻ kiên định dị dạng.
Tổ An kinh hãi:
- Tam Thải, ngươi làm gì, nơi này không có chuyện của ngươi.
Các đại thần cũng xì xào bàn tán, lắc đầu nói không ổn.
Tam Thải nói:
- Có gì không ổn? Chẳng lẽ ta không phải công chúa?
Triều đình lại hò hét ầm ĩ thảo luận, cuối cùng Thương Vương Văn Đinh đánh nhịp:
- Vậy để Tam Thải đi hòa thân.
Sau đó hắn phái sứ giả đi Tây Kỳ thương thảo sự kiện này, coi như định ra.
Bãi triều, Tổ An và Bùi Miên Mạn lo lắng hỏi thăm Tam Thải:
- Sao ngươi lại muốn chủ động đi quan hệ thông gia? Ngươi có biết lấy chồng ở xa ngàn dặm họa phúc khó liệu hay không, huống chi lần này còn có thể mất hạnh phúc cả đời của ngươi.
Tam Thải mỉm cười:
- Nếu như ta không gả, chẳng lẽ để tỷ tỷ đi?
Tổ An á khẩu, nói tiếp:
- Nàng cũng không thể đi, coi như muốn quan hệ thông gia, tùy tiện tìm một nữ tử quý tộc không được sao, cần gì các ngươi xuất mã.
Tam Thải lắc đầu:
- Không giống, lần này quốc gia chúng ta tao ngộ nguy cơ chưa từng có, trước đó phụ vương giết Tây Chu chi chủ, nữ tử tầm thường sao có thể bãi bình phẫn nộ của Chu Nhân? Chỉ có công chúa xuất mã mới có thể hòa hoãn quan hệ giữa song phương, để Thương quốc chúng ta có thể chuyên tâm đối phó Đông Di, không đến mức bị Đông Tây giáp kích.
- Bây giờ trong Vương thất, công chúa vừa độ tuổi chỉ có tỷ tỷ và ta, tỷ tỷ đã không muốn đi, vậy chỉ có thể ta đi, thân là công chúa, hưởng thụ cơm ngon áo đẹp nhiều năm như vậy, ta tự nhiên cũng cần phải hồi báo quốc gia này.
Tổ An kinh ngạc, không nghĩ tới nàng tuổi còn nhỏ lại có giác ngộ như vậy, từ xưa đến nay bao nhiêu vương công quý tộc từ nhỏ hưởng thụ mồ hôi nước mắt của nhân dân, nhưng lại không nguyện ý làm ra nghĩa vụ đối ứng.
So sánh với nhau, ngược lại lộ ra hắn và Bùi Miên Mạn có chút ảm đạm phai mờ, bất quá hai người là tới thí luyện, tự nhiên không có khả năng tuyệt đối trung thành với quốc gia.
Bùi Miên Mạn trầm giọng nói:
- Nào có đạo lý để muội muội hi sinh, tự nhiên là ta làm tỷ tỷ đi.
Tổ An gấp:
- Mạn Mạn!
Bùi Miên Mạn cho hắn một cái ánh mắt yên tâm, lấy lịch duyệt và tu vi của nàng, nàng có lòng tin thời gian ngắn ở bên Tây Chu bảo trì trong sạch, còn sự tình đằng sau, sau này hãy nói.
Lúc này Tam Thải cười rộ lên:
- Tỷ tỷ, nếu ngươi thật gả, ca ca làm thế nào?
Tổ An và Bùi Miên Mạn và nhau khẽ giật mình:
- Tam Thải, ngươi nói cái gì đó.
Tam Thải thăm thẳm thở dài:
- Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hai người các ngươi đều đánh ta ngủ, sau đó ở một bên ôm hôn, các ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử, thật cái gì cũng không biết sao.
Tổ An:
- ...
Bùi Miên Mạn:
- ...
Nàng đỏ bừng trừng Tổ An một cái, đều do gia hỏa này.
Tam Thải nói tiếp:
- Các ngươi lưỡng tình tương duyệt, người khác không biết, ta làm muội muội sao có thể không biết, tuy không biết tương lai các ngươi kết thúc như thế nào, nhưng bây giờ ta làm sao có thể ngồi nhìn các ngươi bị chia rẽ.
Không nghĩ tới nàng lại vì thành toàn hai người, ánh mắt của Tổ An và Bùi Miên Mạn đỏ bừng, càng không đồng ý nàng làm ra hi sinh như vậy.
Nghe hai người thuyết phục, Tam Thải cũng thu hồi nụ cười:
- Đại ca, tỷ tỷ, các ngươi đừng nghĩ ta đơn thuần chỉ vì thành toàn cho các ngươi. Từ nhỏ đến lớn, hai người các ngươi trò chuyện, rất nhiều nội dung ta nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng có thể biết ở trong lòng các ngươi, Tây Kỳ tuyệt đối là họa lớn trong lòng Thương quốc chúng ta, tương lai rất có thể diệt vong chúng ta.
- Thân là công chúa Thương quốc, ta tự nhiên không thể ngồi yên không lý đến, đáng tiếc từ nhỏ đến lớn ta cái gì cũng không biết, các loại phương diện không bằng ca ca tỷ tỷ. Lấy tỷ tỷ thao lược, nếu như đến Tây Chu, mới là tổn thất lớn lao của Thương quốc chúng ta. Nàng nên ở lại đây trợ giúp đại thương, ta đi qua sẽ càng có lời, như vậy ba người chúng ta tề tâm hiệp lực, cùng một chỗ bảo vệ mấy trăm năm cơ nghiệp của Đại Thương.
Nghe nàng nói trịnh trọng như vậy, Tổ An và Bùi Miên Mạn rốt cuộc minh bạch nàng cũng không phải nhất thời xúc động, mà là đã nghĩ sâu tính kỹ.
- Nhưng như vậy quá không công bằng với ngươi, phải hi sinh hạnh phúc cả đời của ngươi.
Tổ An và Bùi Miên Mạn khuyên nhủ, ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình tự nhiên cực kỳ tốt, thật xem nàng như thân muội muội, làm sao nguyện ý thấy nàng bị ủy khuất.
Tam Thải cười hì hì:
- Chưa hẳn không hạnh phúc nha, lần này là gả cho thủ lĩnh Chu Nhân, luận thân phận làm sao cũng là nhất quốc chi mẫu. Hơn nữa nghe nói Cơ Xương làm người không tệ, còn đẹp trai, nói không chừng đến thời điểm đó chúng ta thực tình yêu mến, còn có thể để hắn triệt để quy thuận chúng ta.
- Cơ Xương!