Trong lòng Tổ An trầm xuống, trong lịch sử, mặc dù Ân Thương là bị Vũ Vương Cơ Phát tiêu diệt, nhưng đại bộ phận cơ nghiệp đều là Văn Vương Cơ Xương đặt vững, Cơ Phát chỉ là người thu lưới mà thôi, người như vậy làm sao có thể bị một nữ nhân thu phục.
Thấy hắn lo lắng, Tam Thải lắc đầu:
- Coi như không thu phục được hắn, thì ta sinh cho hắn mười đứa tám đứa, hừ, lấy thân phận của ta, hắn không có khả năng để cho ta làm thiếp, như vậy hài tử của ta chính là người thừa kế của Chu, đến thời điểm thủ lĩnh của Chu Nhân là cháu ngoại của Thương Vương, quan hệ song phương sẽ triệt để hòa hoãn.
- Cái này...
Tổ An và Bùi Miên Mạn liếc nhau, kế hoạch này tựa hồ không tệ.
Không nói đến liên hệ máu mủ, chỉ nói hài tử của Tam Thải trải qua nàng một tay bồi dưỡng, ở sâu trong nội tâm khẳng định là phái thân Thương, như vậy mấy đời đi xuống, nói không chừng Chu Nhân thật quy thuận Thương triều, trong lịch sử sự tình như vậy thành công rất nhiều.
Thí luyện này cũng không phải lịch sử chính thức, nói không chừng thật có khả năng rút củi dưới đáy nồi, để bọn hắn thông qua thí luyện.
Tam Thải cười hì hì nói:
- Được rồi được rồi, không nói với các ngươi, ta còn có một đống lớn sự tình đây.
Nói xong cũng sôi nổi rời đi.
Nhìn bóng người nàng đi xa, Bùi Miên Mạn thăm thẳm thở dài:
- Đều là hai ta từ nhỏ không có tận lực tránh nàng, cho nên nàng nghe quá nhiều sự tình chúng ta nói, tiềm thức coi Chu thành đại địch của Thương, cho nên lần này mới có thể xung phong nhận việc đi quan hệ thông gia.
- Hi vọng hết thảy thuận lợi.
Tổ An không có ngăn cản, hắn thấy, coi như lần này thí luyện thất bại, hắn và Bùi Miên Mạn chết, nhưng không ảnh hưởng Tam Thải trở thành khai quốc chi mẫu của Chu triều, đối với nàng mà nói, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Cũng không lâu lắm, sứ giả đến hồi báo, Chu Nhân đồng ý quan hệ thông gia, Tây Bá Hầu Cơ Xương mới nhậm chức đến bên bờ Vị Thủy Hà đón dâu.
Bên Thương nhân cũng không có cự tuyệt, dù sao Tây Bá Hầu đời trước vừa đến Ân Đô đã bị giết, nếu lần này lại kiên trì để Cơ Xương đến Ân Đô, ai dám đến.
Sau đó liền phái người hộ tống Tam Thải công chúa tiến về Vị Thủy, Tổ An xung phong nhận việc đến đưa dâu, Bùi Miên Mạn cũng hóa trang trốn ở trong tùy tùng.
Một đường đến bờ Vị Thủy Hà, ở niên đại này Vị Thủy khẳng định là không có cầu, ai biết Cơ Xương đã sớm chuẩn bị.
Tổ An chỉ thấy trên Vị Thủy Hà, lấy thuyền làm cầu, thuyền thuyền tương liên, trong lòng bùi ngùi mãi thôi, cái này chỉ sợ là cấy cầu nổi thứ nhất trong lịch sử.
Nhìn thấy Cơ Xương, người hào hoa phong nhã, nhất biểu nhân tài, khuôn mặt cũng khá anh tuấn, ăn nói nho nhã lễ độ.
Thậm chí Tổ An có một loại xúc động, nếu hiện tại trực tiếp giết người này, không biết có thể cải biến lịch sử không?
Có điều cuối cùng hắn vẫn bỏ đi ý nghĩ kia, chưa nói ở dưới Chu Nhân tầng tầng hộ vệ có thể giết được hắn hay không, coi như thật giết, vậy thì sẽ cùng Tây kỳ không chết không thôi.
Phía đông Đông Di quy mô xâm lấn, nếu như Chu Nhân ở phía Tây cũng tức giận đến báo thù, đoán chừng Thương triều sẽ diệt vong còn nhanh hơn trong lịch sử.
Thời điểm đón dâu cũng phát sinh một số sự tình không vui, hiển nhiên rất nhiều Chu Nhân bất mãn với lần quan hệ thông gia này, một số người được phái đi hái trái cây rổ không trở về, sau đó âm dương quái khí nói, ám chỉ tương lai công chúa Thương triều đã định trước không con.
Mặt khác những Chu Nhân chuẩn bị thức ăn, thời điểm giết dê cố ý không lấy máu, để thịt dê tanh nồng, khó có thể nuốt xuống.
Tổ An giận tím mặt, Cơ Xương vội vàng đi ra bồi tội, sau đó còn sai người làm ca khúc bồi tội Tam Thải:
- Quan Quan Sư Cưu, Tại Hà Chi Châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu...
Sau đó lại lấy tên cho đoạn hôn nhân này là “ông trời tác hợp”.
Tam Thải tươi cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng biến thành nhu hòa, ngay cả người Thương quốc cũng đổi giận thành vui.
Thần sắc Tổ An cổ quái, không nghĩ tới đoạn văn nổi danh nhất trong Thi Kinh này là làm cho muội muội của mình, không thể không thừa nhận Cơ Xương ngoại hình không tệ, lại thêm dùng thi từ trêu chọc muội tử, quả nhiên là hảo thủ làng chơi.
Hắn tự nhiên không có khả năng bị một bài thơ của đối phương lừa gạt, có điều hắn rõ ràng, thời điểm này mình làm khó, dễ sính cái dũng nhất thời, tương lai khổ chính là Tam Thải, vì vậy đành phải đè lửa giận xuống, cùng hắn biến chiến tranh thành tơ lụa.
Thời điểm yến hội nhàn rỗi, Tam Thải lặng lẽ tìm Tổ An, cười híp mắt nói:
- Hảo ca ca, còn đang hờn dỗi sao?
Tổ An thăm thẳm thở dài:
- Luôn cảm giác cây cải trắng mình tận mắt nhìn lớn lên, lại sắp bị nam nhân khác ủi, ta có thể cao hứng nổi sao?
Sắc mặt Tam Thải đỏ lên:
- Nếu ngươi không phải thân ca ca của ta, ta mới không gả cho Tây Bá Hầu gì kia đâu. Đáng tiếc, ta cuối cùng không có dũng khí như tỷ tỷ.
Tổ An:
- ...
Bùi Miên Mạn tránh ở một bên nghe lén:
- ...
- Tốt, ta phải đi rồi.
Tam Thải cười hì hì nói.
- Ca ca có cái gì muốn nhắc nhở ta không?
Tổ An trầm giọng nói:
- Tam Thải, trải qua tiếp xúc vừa rồi, dứt bỏ lập trường thù địch, khách quan mà nói, Cơ Xương cũng là một đời nhân kiệt, ngươi không cần suy nghĩ trợ giúp Thương quốc gì, thanh thản ổn định cùng hắn sinh hoạt, đừng bởi vì sự tình bên này mà ảnh hưởng đến hạnh phúc của ngươi.
Tam Thải chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Ngươi chỉ nói những thứ này?
Nói xong trực tiếp quay người rời đi, hiển nhiên có chút bất mãn.
Chỉ bất quá cuối cùng nàng vẫn xoay người, nhỏ giọng lưu lại một câu:
- Vừa rồi người ta cũng không có động tâm với Cơ Xương gì kia.
Nói xong như một làn khói chạy đi.