- Hết lần này tới lần khác tiểu tử ngươi lại được vô số kỳ ngộ, nói không chừng cuối cùng còn thật có thể luyện thành, thu hoạch được trường sinh.
Tổ An hơi nghi hoặc:
- Ngươi không phải cũng sống trên vạn năm sao? Như thế còn không tính là trường sinh?
- Đương nhiên không tính.
Mị Ly đáp.
- Tình huống của ta không giống, lúc trước bị phong ấn ở trong địa cung, cũng không phải không có chỗ tốt, cái kia chính là trong phong ấn thời gian lưu tốc rất chậm, tuy lấy góc độ của ngươi, ta giống như sống trên vạn năm, trên thực tế đối với ta mà nói, lại không có vượt qua năm tháng dài dằng dặc như vậy, chỉ tương đương với ngủ một giấc.
Tổ An vui mừng:
- Vốn còn tưởng là lão yêu bà vạn năm, không nghĩ tới tuổi thật bất quá chỉ là tiểu muội muội mười mấy tuổi, ngoan, gọi hảo ca ca nghe một chút.
Mị Ly:
- ...
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +1024!
- Xú tiểu tử, ngươi tự tìm cái chết!
Nàng giận tím mặt, trong tay không biết từ nơi nào biến ra một đồ vật hình thước, không ngừng đập vào đầu hắn:
- Gọi ca ca, gọi ca ca, để cho ngươi kêu ca ca.
Tổ An bị đánh cho đầu đầy cái bao, không ngừng chạy trối chết, nữ nhân này thật hung ác a, lại nói nàng một linh hồn thể, vì cái gì còn có thể công kích thực chất, không có thiên lý a.
- A Tổ, ngươi làm sao vậy?
Bùi Miên Mạn nhìn hắn lải nhải ở nơi đó nói một mình, về sau đột nhiên ôm đầu bộ dáng thống khổ, vội vàng đi qua xem xét.
- Chẳng lẽ là Thao Thiết Thôn Thiên Quyết có tác dụng phụ?
- Không có gì, một chút vấn đề nhỏ mà thôi.
Tổ An cười ngượng nói, Mị Ly hung ác đánh cho hắn một trận, tựa hồ nguôi giận, nhìn thấy Bùi Miên Mạn tới, lại lần nữa trở lại trong Thái A Kiếm, không còn thanh âm.
- Vậy thì tốt, hù chết ta.
Bùi Miên Mạn vỗ ngực một cái, bầu vú run run một trận.
Tổ An an ủi nàng vài câu, bỗng nhiên chú ý tới trong cơ thể mình tựa hồ nhiều hai đồ án quái điểu, trong lòng hắn hơi động, trước kia mỗi lần đột phá một đại cấp, sẽ kích hoạt một quái điểu, mặc kệ là Đại Phong hay Bách Minh, Lam Phù, đều đưa đến tác dụng cực kỳ lớn, lần này không biết giác tỉnh cái gì.
Chỉ thấy trận pháp Ngũ phẩm hình thành một vật bộ dáng Phượng Hoàng, bất quá Phượng Hoàng này toàn thân trắng như tuyết, như Tinh Linh trong băng tuyết, bên cạnh có hai chữ nhỏ:
- Tuyết Hoàng!
Thật xinh đẹp!
Tổ An tán thưởng không thôi, trước đó mấy quái điểu kia nói thật bộ dạng đều không ra sao, Tuyết Hoàng này lại xinh đẹp đến lạ thường, nếu có thể lấy ra làm sủng vật, không biết sẽ để cho bao nhiêu muội tử hai mắt lấp lánh ánh sao.
Đặc biệt là Sở Sơ Nhan, vốn có công pháp Băng hệ, cái này và nàng thực quá xứng đôi, đáng tiếc không có cách nào tặng người.
Hắn khẽ vẫy tay, một tiếng phượng minh vang lên, ngay sau đó Tuyết Hoàng bay ra ngoài, không ngoài sở liệu, những nơi đi qua, khắp nơi là đất tuyết đóng băng.
- Con chim này thật xinh đẹp!
Bùi Miên Mạn cũng nhìn đến hai mắt tỏa sáng.
- Hơn nữa còn có hiệu quả băng hàn, uy lực không thể khinh thường.
- Đây là công pháp của ta đến cấp bậc nhất định sẽ giác tỉnh năng lực.
Tổ An cũng không giấu diếm nàng, đại khái nói một chút.
- Trên người ngươi thật có quá nhiều năng lực cổ quái, ngay cả ta cũng ghen ghét.
Bùi Miên Mạn trên miệng nói như vậy, nhưng mặt lại tràn đầy ý cười.
- Đáng tiếc duy nhất là ngươi không phải người giác tỉnh Băng nguyên tố, bằng không thi triển chiêu này, uy lực sẽ lớn hơn.
Trong lòng Tổ An hơi động, trước đó hắn chỉ triệu hoán những quái điểu này dùng, còn không nghĩ tới chúng có thể phối hợp với nguyên tố đối ứng.
Khó trách vẫn cảm thấy năng lực Lam Phù không ra hồn, chỉ có thể cảm giác được thân cận với Thủy nguyên tố, nguyên lai những quái điểu này phải dùng nguyên tố đối ứng mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Hắn có lòng muốn thử một chút, nhưng mấy quái điểu này lại không có Hỏa hệ, dù sao bây giờ hắn chỉ có thể mượn nhờ Đát Kỷ thi triển ra năng lực Hỏa nguyên tố.
Quái điểu khác là cái gì?
Tổ An vội vàng nhìn về phía trận pháp thứ sáu, chỉ thấy trận pháp thứ sáu hình thành đồ án quái điểu giống như Khổng Tước, lông sắc hoa lệ, lông đuôi đặc biệt lớn.
Tiểu triện ghi chú rõ tên nó: Thanh Loan!
Tổ An có chút hiếu kỳ, con chim này sẽ có tác dụng gì?
Sau đó triệu hoán ra, bóng chim màu xanh vừa thành hình, liền ngửa mặt lên trời kêu lên:
- Sinh tử coi nhẹ, không phục liền đánh!
Một bộ lão tử đệ nhất thiên hạ.
Tổ An:
- ? ? ?
Con chim này còn biết nói chuyện?
Tổ An nỗ lực câu thông nó, đáng tiếc trong miệng nó trừ lặp đi lặp lại mấy chữ kia, thì không nói lời khác.
Bất quá theo nó kêu gào, thân hình dần dần hóa thành một thanh cự kiếm, từ trên trời lao xuống, cách thật xa cũng có thể cảm giác được kiếm khí sắc nhọn.
Oanh… cự kiếm rơi xuống, xung quanh hình thành một cái hố lớn.
Trong hố lớn, hoa cỏ cây cối đều hóa thành bột mịn, không có bất kỳ cái gì tồn tại, hơn nữa khắp nơi đều là vết nhỏ thật sâu, phảng phất như bị kiếm khí oanh tạc.
Thân hình Tổ An hơi chao đảo, có một loại cảm giác suy yếu truyền đến, hiển nhiên chiêu này hắn không cách nào thi triển nhiều.
May mắn uy lực đủ lớn, có thể làm át chủ bài.
Bùi Miên Mạn chấn kinh, miệng có thể nhét vào một quả trứng gà:
- Nếu ngươi là võ giả Kim hệ, lại thi triển chiêu này, uy lực không biết lớn hơn bao nhiêu lần, thực lực không khỏi tăng lên quá nhanh rồi.
Học Thao Thiết Thôn Thiên Quyết, hút công lực của Văn đạo nhân, bây giờ lại được hai kỹ năng này, Tổ An cũng có một loại cảm giác hưng phấn.
Hắn ôm Bùi Miên Mạn:
- Mạn Mạn ngươi thật thông minh, ta còn không nghĩ tới có thể dùng năng lực nguyên tố đến thôi động.