Sắc mặt Bùi Miên Mạn đỏ lên, nghĩ thầm cũng không có tác dụng quá lớn gì, dù sao bây giờ hắn giác tỉnh tựa hồ là Hỏa hệ nguyên tố...
Nàng đang muốn nói gì, đã bị đối phương hôn lên môi.
- Ưm…
Cả người nàng trong nháy mắt mềm xuống, ôm đối phương nhiệt tình đáp lại.
- Khụ khụ...
Lúc này bên cạnh truyền đến một trận ho nhẹ, hai người vô ý thức nhìn lại, phát hiện có không ít người đứng ở cách đó không xa.
Đi đầu là một trung niên, da thịt trắng xám, phối hợp áo bào màu đỏ trên người, còn có ánh mắt như điện, cả người quanh quẩn khí chất u ám băng lãnh, bất quá lúc này ánh mắt hắn lại có chút quái dị.
Đại thống lĩnh Tú Y Sứ Giả… Chu Tà Xích Tâm!
Bất quá lực chú ý của hai người lại căn bản không ở trên người hắn, mà là nữ tử áo trắng bên cạnh.
Nữ tử bình tĩnh đứng ở đó, gió nhẹ thổi qua, váy áo tung bay, giống như tuyết liên nở rộ, thanh lệ thoát tục.
Gương mặt mỹ lệ vô hạ giống như cười mà không phải cười nhìn hai người.
Rõ ràng ánh mắt của đối phương rất thanh lãnh, nhưng Bùi Miên Mạn lại đỏ cả mặt, vội vàng đẩy nam nhân ở trong ngực ra, lui về sau mấy bước, có chút chột dạ nói:
- Sơ... Sơ Nhan.
Trên mặt Sở Sơ Nhan có chút đăm chiêu:
- Ta có phải đến không đúng lúc hay không?
Tổ An rất muốn học theo Tiểu Lý Phi Đao, nói một câu “không, ngươi đến rất đúng lúc”, sau đó giang hai cánh tay ra trái ôm phải ấp.
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn không có thí nghiệm suy nghĩ tìm đường chết kia.
Lúc này Bùi Miên Mạn cũng phiền muộn, rõ ràng Sơ Nhan đã cùng hắn ly hôn, vì sao mình còn có tật giật mình?
Nàng đang định nói gì, lại thấy Sở Sơ Nhan đi tới, dũng khí vừa lấy được trong nháy mắt biến mất.
Thấy mặt nàng đỏ như máu, Tổ An cũng ý thức được làm nam nhân ở thời điểm này không nên trốn ở phía sau:
- Ta...
Hắn còn chưa kịp giải thích, thì một làn gió thơm đánh tới, Sở Sơ Nhan đã bổ nhào vào trong ngực hắn.
Tổ An sững sờ, Sở Sơ Nhan không biết là vì tu luyện Tuyết Hoa Thần Kiếm hay thiên tính như thế, tính tình luôn lãnh đạm, cơ hồ không bao giờ lộ tâm tình ra ngoài, hôm nay còn là lần đầu tiên thấy nàng kích động như thế, còn ở trước mặt mọi người chủ động như vậy.
- A Tổ, các ngươi bình an liền tốt.
Thân thể Sở Sơ Nhan run nhè nhẹ, chăm chú ôm hắn, giống như sợ hắn biến mất.
Trong lòng Tổ An nổi lên thương yêu, cũng chăm chú ôm nàng.
Hai người vừa nối lại tiền duyên, kết quả trong nhà xảy ra biến cố, không thể không ngăn cách hai địa phương, cho tới bây giờ mới đoàn tụ.
Hai người không coi ai ra ôm nhau, chỉ khổ những võ sĩ ở bên cạnh vây xem.
Mấy ngày qua những người kia ở cùng Sở Sơ Nhan, sớm đã bị tuyệt đại phong hoa của nàng tin phục.
Mặc dù biết nàng gả cho người khác, nhưng xinh đẹp đến loại cấp độ này, gả cho người khác lại có quan hệ gì?
Lại nói, hôm nay thiên hạ đều biết, Sở gia đã giải trừ hôn ước, nàng đã khôi phục độc thân.
Mặc dù biết như thế, nhân vật giống như tiên nữ kia cũng không phải bọn họ có thể nắm giữ, nhưng bản năng nam nhân vẫn để rất nhiều người đi lấy lòng nàng.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian Tổ An mất tích này, rất nhiều người mặt ngoài an ủi, nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Ai biết gia hỏa kia lại trở về!
Bất quá trở về cũng không quan trọng, dù sao bị hoàng thượng truy nã, nói rõ chết chắc rồi.
Hơn nữa ở trước mắt bao người ôm hôn nữ nhân khác, còn bị Sở tiểu thư tận mắt nhìn thấy.
Hừ, Sở tiểu thư nhất định thấy rõ bản chất đồi bại của kẻ này, về sau không cần quan tâm đối phương, như thế chúng ta sẽ có cơ hội.
Nhưng bây giờ là cái tiết tấu gì, Tu La Tràng đâu?
Làm sao cũng phải lên cho kẻ đồi bại kia mấy cái tát chứ?
Hoặc giáo huấn tiểu tam vài câu chứ!
A, tiểu tam kia thật xinh đẹp, không kém Sở tiểu thư chút nào , hơn nữa ngực thật lớn...
Ân, thật không trách Tổ An.
Nhìn hệ thống không ngừng truyền đến điểm nộ khí, Tổ An vui vẻ, bọn gia hỏa này vừa thấy mặt đã tặng lễ.
Chu Tà Xích Tâm tằng hắng một cái, hiển nhiên hình ảnh trước mắt hắn nhìn cũng không được tự nhiên:
- Văn đạo nhân đâu?
Sở Sơ Nhan nhanh chóng truyền âm nói:
- Trước đó biết được các ngươi bị Văn đạo nhân truy sát, chúng ta một đường đuổi theo, vừa vặn nhìn thấy các ngươi cùng một chỗ rơi vào trong bí cảnh biến mất không thấy gì nữa, chúng ta không vào được bí cảnh, chỉ có thể ở xung quanh chờ, vừa rồi cảm nhận được bên này bạo phát nguyên khí, mới vội vàng chạy tới.
Tổ An cho một cái ánh mắt cảm tạ, sau đó mới nhìn Chu Tà Xích Tâm đáp:
- Văn đạo nhân chạy rồi.
- Chạy? Nàng không giết các ngươi?
Chu Tà Xích Tâm hồ nghi, hiển nhiên có chút không tin.
- Còn có dấu vết tranh đấu ở xung quanh là chuyện gì xảy ra?
Tổ An tự nhiên không muốn bại lộ át chủ bài, cùng Bùi Miên Mạn tâm hữu linh tê nói:
- Vừa rồi có hai cao thủ thần bí đến đánh lui Văn đạo nhân, sau đó ở trước khi các ngươi đến liền rời đi.
- Cao thủ thần bí?
Chu Tà Xích Tâm xem xét dấu vết xung quanh, hai cao thủ kia một cái hẳn là kiếm tu Kim nguyên tố, một cái là Băng nguyên tố.
- Bọn họ lai lịch ra sao, tại sao lại cứu các ngươi?
Bùi Miên Mạn lắc đầu:
- Không biết, chúng ta còn chưa kịp hỏi thân phận của bọn hắn.
Vừa nói vừa lặng lẽ nháy mắt với Tổ An, triệt để làm đục nước, để hắn chậm rãi đi đoán cao thủ thần bí kia.
Chu Tà Xích Tâm quả nhiên rơi vào trầm tư, trong đầu xuất hiện vô số suy đoán, đáng tiếc đều bị hắn lật đổ.
- Trước mang khâm phạm về.
Chu Tà Xích Tâm quyết định đợi sau khi trở về sẽ chậm rãi để Tú Y Sứ Giả điều tra những chuyện này, xem rốt cục là thế lực nào nhúng tay vào.