Tổ An vốn không có ý định trốn, cho nên cực kỳ phối hợp đi theo bọn hắn.
Sở Sơ Nhan thì đến bên người Bùi Miên Mạn, cười híp mắt nói:
- Mạn Mạn, ngươi không có cái gì muốn nói với ta sao?
Bùi Miên Mạn quyết định chắc chắn, trực tiếp ngả bài:
- Sơ Nhan, ta và A Tổ ở trong bí cảnh đã thành phu thê chân chính.
Dù sao Sở Sơ Nhan và Tổ An đã ly hôn, mình liền thừa cơ ngồi vững quan hệ, miễn cho tương lai thấy nàng sẽ tự động thấp một đầu.
- Phu thê chính thức?
Sở Sơ Nhan hơi nghi hoặc trên dưới dò xét nàng.
- Nhưng ngươi rõ ràng vẫn còn tấm thân xử nữ nha?
Bùi Miên Mạn:
- ? ? ?
Hiện tại nàng rốt cục kịp phản ứng, tuy nàng và Tổ An làm phu thê ba đời, các loại tư thế đều bị hắn chơi đủ.
Nhưng hai người là lấy linh hồn tiến vào thí luyện, cho nên trong thế giới hiện thực thân thể nàng vẫn là tấm thân xử nữ.
Khuôn mặt Bùi Miên Mạn trong nháy mắt đỏ bừng, không khỏi vừa thẹn lại giận:
- Hỗn đản kia lại muốn phá thân thể ta bốn lần!
Thấy sắc mặt nàng âm tình biến hóa, Sở Sơ Nhan cho rằng trong lòng nàng xấu hổ, không khỏi thăm thẳm thở dài:
- Mạn Mạn, từ nhỏ đến lớn ta không có bằng hữu gì, ngươi có thể nói là bạn tốt nhất của ta.
Khuôn mặt Bùi Miên Mạn nóng lên:
- Thật xin lỗi.
Tuy nàng có thể nói với mình bọn họ đã ly hôn, mình và Tổ An căn bản không tồn tại bất luận vấn đề trên pháp lý gì. Nhưng nàng cũng rõ ràng không gạt được mình, dù sao hai người bọn họ ly hôn là bất đắc dĩ, hơn nữa mình ở trước khi bọn họ ly hôn đã chen chân vào.
Nhìn thấy Bùi Miên Mạn luôn hào phóng xấu hổ như cô vợ nhỏ, Sở Sơ Nhan nhịn không được cười lên:
- Ngươi cho rằng ta đang trách móc ngươi?
- Chẳng lẽ ngươi không ngại?
Chú ý tới giọng nói của nàng, Bùi Miên Mạn sững sờ.
- Nếu như là ngày bình thường tự nhiên sẽ để ý.
Sở Sơ Nhan thở dài một hơi.
- Nhưng hôm nay A Tổ tiền đồ chưa biết, ăn bữa nay lo bữa mai, ngươi còn nguyện ý ở cùng hắn, chứng minh giữa các ngươi là thật yêu mến, ta làm sao có ý tứ trách các ngươi.
Bùi Miên Mạn cũng trầm mặc, từ trong mừng rỡ bị lo lắng thay thế, hiển nhiên lần này Tổ An chọc tới người quá cường đại, nhìn như thế nào cũng là tuyệt cảnh:
- Hắn một mực kiên trì đến kinh thành, nói đến kinh thành có thể giải quyết triệt để việc này, chẳng lẽ ngươi có biện pháp nào?
- Hắn thật nói như vậy?
Sở Sơ Nhan kinh ngạc.
- Ta có thể có biện pháp nào, nói thật, trước đó ta còn nghĩ sau khi các ngươi từ trong bí cảnh ra ngoài nên cao chạy xa bay, không nghĩ tới vẫn bị Chu Tà Xích Tâm phát hiện.
Bùi Miên Mạn cắn môi, nàng làm sao chưa từng nghĩ như vậy:
- Ta từng đề nghị như vậy, nhưng hắn không nỡ bỏ ngươi.
Sở Sơ Nhan giật mình, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Tổ An, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Bùi Miên Mạn nói:
- Thật không có biện pháp nào, ngươi có thể đi cầu ông ngoại ngươi, lấy thân phận địa vị của ông ngoại ngươi, sự tình chưa hẳn không có chuyển cơ.
Sở Sơ Nhan nhíu mày, thần sắc có chút lo lắng:
- Ngươi cũng biết sự tình nhà chúng ta và nhà ông ngoại, ông ngoại vốn không thích quyết định lúc trước của mẫu thân ta, bọn họ ở trên mặt nổi đã đoạn tuyệt quan hệ... Thôi được rồi, đến thời điểm ta lại đi cầu lão nhân gia, dù sao cũng không thể bỏ qua bất luận hi vọng gì.
Bùi Miên Mạn ân một tiếng:
- Ta cũng sẽ về gia tộc hoạt động một phen, bất quá hi vọng không lớn, ngươi cũng biết ta ở trong gia tộc địa vị lúng túng.
Sở Sơ Nhan nắm tay nàng an ủi, trình độ nào đó hai người có chút đồng bệnh tương liên, nên năm đó mới trở thành bạn thân, tuy tính tình song phương hoàn toàn khác biệt, nhưng rất nhiều nơi các nàng cực kỳ hợp ý, chỉ không nghĩ tới hợp ý đến mức thích cùng một nam nhân.
Cách đó không xa, những võ sĩ kia liếc nhìn, Tu La Tràng trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện, hai nữ nhân này lại tay trong tay, bộ dáng hoà thuận vui vẻ, đây là gặp quỷ sao?
Không nói hai nữ tử thiên tư quốc sắc như vậy, dù là hai phụ nhân bình thường, cũng sẽ không hòa hợp như thế mới đúng, trên người Tổ An đến cùng có ma lực gì.
Tổ An nhìn thấy hệ thống không ngừng đổi mới điểm nộ khí, không khỏi nhìn lại, chú ý tới hai nữ tay cầm tay cũng sửng sốt.
Hai nữ này đến cùng là quá rộng rãi, hay đều không yêu ta? Sao lại hài hòa như vậy...
Mọi người tâm sự nặng nề, rất mau trở lại khách sạn phụ cận, nguyên lai địa phương bọn họ từ trong bí cảnh đi ra cũng không cách quá xa.
Thấy ánh mắt của hắn tìm kiếm bốn phía, Sở Sơ Nhan nói:
- Cha con Tang gia, còn có Trịnh tiểu thư đã bị áp giải hồi kinh.
Tổ An có chút chột dạ a một tiếng.
Sở Sơ Nhan vốn muốn hỏi sự tình giữa hắn và Trịnh Đán, nhưng nghĩ tới hắn vận mệnh chưa biết, trong lúc nhất thời cũng không có tâm tình trách cứ.
Lúc này Lương Vương và Liễu Diệu cũng lục tục ngo ngoe trở về, trước đó khắp nơi tung lưới tìm kiếm tung tích của Tổ An, vừa rồi có người của Chu Tà Xích Tâm tới thông báo bọn họ.
Nhìn thấy Tổ An bị bắt lại, Lương Vương và Liễu Diệu buông lỏng một hơi, lần này trên đường phát sinh quá nhiều chuyện, hiện tại giao cho Chu Tà Xích Tâm, lại phát sinh cái gì cũng không quan hệ tới bọn họ.
Nhìn thấy Bùi Miên Mạn, Lương Vương vuốt râu đi tới:
- Bùi tiểu thư, hai ngày trước thu được thư của Bùi gia, hiện tại chuyển giao cho ngươi.
Bùi Miên Mạn hơi nghi hoặc, tiếp thư mở ra, nhìn thấy tín vật nào đó, sắc mặt trong nháy mắt đại biến.
- Làm sao vậy?
Tổ An và Sở Sơ Nhan đều phát hiện dị thường, vội vàng dò hỏi.