Bùi Miên Mạn cắn môi, hiển nhiên có chút giãy giụa, cuối cùng uể oải nói:
- A Tổ, chỉ sợ ta không thể cùng ngươi về kinh thành, có một việc gấp ta nhất định phải về nhà một chuyến.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Tổ An lo lắng, từ khi biết nàng, nàng một mực thản nhiên cười nói, cơ hồ chưa từng thấy nàng giống như vậy.
- Mẫu thân truyền tin cho ta, bên trong không nói tỉ mỉ, ta cũng không rõ ràng là chuyện gì.
Bùi Miên Mạn nhìn người xung quanh, lấy ra tín vật trong phong thư hạ giọng nói.
- Ta và nàng ước định, chỉ có thời điểm cực kỳ khẩn cấp mới vận dụng cái này liên hệ, cho nên ta nhất định phải trở về một chuyến, xem nàng xảy ra chuyện gì.
Tổ An trầm giọng nói:
- Đã như vậy, ngươi mau đi đi, mặt khác ngàn vạn lần cẩn thận, nói không chừng sẽ phát sinh ngoài ý muốn.
Bùi Miên Mạn muốn nói lại thôi:
- A Tổ, lần này từ biệt, ta sợ không còn cơ hội gặp lại ngươi.
Từ nơi này đến quê nhà, nàng chưa hẳn kịp đi kinh thành, đến thời điểm nói không chừng rau cúc vàng cũng lạnh.
Tổ An cười xoa xoa đầu nàng:
- Nghĩ gì thế, tai họa như ta làm sao dễ dàng chết như vậy, đến thời điểm ta ở kinh thành chờ ngươi, ngược lại là ngươi, ngàn vạn lần phải chú ý bảo vệ tốt mình, đừng để bên ta vượt qua cửa ải khó, bên ngươi lại xảy ra chuyện.
- Phi, miệng quạ đen.
Bùi Miên Mạn đỏ mặt xì một cái, sau đó nhìn về phía Sở Sơ Nhan.
- Sơ Nhan, A Tổ nhờ ngươi chiếu cố.
Thần sắc Sở Sơ Nhan cổ quái:
- Mạn Mạn, có phải ngươi quên A Tổ vốn là trượng phu của ta hay không, ngươi không nói ta cũng sẽ chiếu cố hắn nha.
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng:
- Các ngươi rõ ràng đã ly hôn.
Nói xong trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Tổ An, nhón chân lên hôn tới.
Tuy Tổ An nói nhẹ nhàng, nhưng trong nội tâm nàng thực không có tin tưởng, lần này là hoàng đế đòi mạng hắn, trong thiên hạ người nào giữ được?
Lần này chia tay, rất có thể trở thành vĩnh biệt, cho nên nàng dùng hết sức lực toàn thân hôn đối phương, nếu không phải lúc này trước mắt bao người không tiện, thậm chí nàng dự định giao thân thể mình cho hắn.
Trước đó ở trong bí cảnh chỉ là linh hồn, trong hiện thực nàng vẫn còn tấm thân xử nữ, nếu như lần này thành vĩnh biệt, nàng luôn cảm thấy rất tiếc nuối.
Những thị vệ còn có Tú Y Sứ Giả ở xung quanh đều trợn cả mắt, cái này tính là sự tình gì, một khâm phạm sắp chết vì sao có loại vận khí như thế?
Còn có Sở đại tiểu thư, ngươi không quản một chút sao?
Đến từ chúng võ sĩ, điểm nộ khí +1024+1024+1024...
Sở Sơ Nhan thực có chút lý giải tâm tình của Bùi Miên Mạn lúc này, nàng vốn không để ý, bất quá bị nhiều người như vậy cổ quái nhìn, nàng luôn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, lúc này tựa hồ mình nên làm chút gì, nhưng nàng lại không biết nên làm như thế nào, loại cảm giác phiền muộn kia thật khó có thể nói nên lời.
Nàng đành phải quay mặt qua một bên khác, mắt không thấy tâm không phiền.
Ân, bãi cỏ xanh mơn mởn, nơi xa rừng cây xanh nhạt, thậm chí ngay cả chim cũng là Anh Vũ xanh biếc...
Một hình ảnh sinh cơ dạt dào.
Nhưng sao luôn cảm thấy là lạ thế nhỉ?
Thật lâu mới rời môi, gương mặt vũ mị của Bùi Miên Mạn càng diễm quang tứ xạ, nàng si ngốc nhìn người yêu, nguyên khí truyền âm nói:
- A Tổ, nếu như chuyến này kinh thành có gì bất trắc, ta sẽ đến bồi ngươi.
Tổ An giật mình, vội vàng nói:
- Tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ, ngươi không có tận mắt thấy thi thể ta thì không thể tìm chết, không đúng, coi như nhìn thấy thi thể, nói không chừng ta cũng thông qua bí pháp sống sót, đừng đến thời điểm ta không chết, ngươi ngược lại chết vì tình, vậy ta sẽ khóc không ra nước mắt, làm sao cũng phải chờ mười năm tám năm, xác nhận ta chết thật rồi nói sau.
Bùi Miên Mạn biết hắn là cố ý khuyên mình, không còn giải thích:
- Tốt, ta nhất định sẽ xác định hết thảy mới quyết định. Bất quá ta vẫn hi vọng lần sau chúng ta có thể còn sống gặp nhau, ta... thân thể một thế này, còn chờ ngươi đến lấy.
Lời nói nhu tình bách chuyển để Tổ An nhiệt huyết sôi trào, hắn hiển nhiên cũng ý thức được trong thí luyện trước đó chỉ là linh hồn giao dung.
Cảm nhận được thân thể hắn biến hóa, Bùi Miên Mạn nở nụ cười xinh đẹp, đỏ mặt phiêu nhiên đi xa:
- Chúc quân lên đường bình an.
Chu Tà Xích Tâm hơi kinh ngạc:
- Tựa hồ tu vi của Bùi tiểu thư tăng lên không ít.
Lương Vương cũng gật đầu, sợ hãi nói:
- Xem ra đã Lục phẩm đỉnh phong, thậm chí khả năng đã sờ đến cánh cửa Thất phẩm, nàng mới bao lớn.
Trong lòng Liễu Diệu có sự cảm thông:
- Quả nhiên là giang sơn đời nào cũng có người tài, một đời đè một đời.
Hắn sống cả đời mới miễn cưỡng Cửu phẩm, năm đó mình ở cái tuổi của nàng, có tu vi Ngũ phẩm sao?
Chu Tà Xích Tâm và Lương Vương khinh bỉ liếc hắn một cái, gia hỏa này quả nhiên bất học vô thuật, cái từ này lại dùng như vậy sao?
Bất quá bọn hắn cũng có đồng cảm, Bùi Miên Mạn Lục phẩm đỉnh phong, Sở Sơ Nhan đã Thất phẩm, hai người đều mười mấy tuổi, cái tốc độ tu hành này quả nhiên là kinh hãi thế tục.
Nhưng hai nữ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy, vì sao lại không hẹn mà cùng xem trọng Tổ An?
Bởi vì Tổ An sử dụng Minh Kính Phi Đài che lấp khí tức, bây giờ bề ngoài chỉ là Ngũ phẩm, cho nên bọn họ không hẹn mà cùng sinh ra một loại cảm giác hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Ách, không đúng, là hai đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Đến từ Chu Tà Xích Tâm, điểm nộ khí +233!
Đến từ Lương Vương Triệu Dực, điểm nộ khí +999!
Đến từ Liễu Diệu, điểm nộ khí +999!
Tổ An căn bản không có thì giờ để ý hệ thống thu được điểm nộ khí, nhìn giai nhân chân trời mờ mịt, cả người thất vọng mất mát.