- Đừng nhìn, đã đi xa.
Sở Sơ Nhan không biết thời điểm nào đã đi tới bên cạnh hắn, trong giọng nói không còn bình thản như trước kia.
Tổ An nhịn không được cười lên:
- Ngươi ăn dấm?
- Ai ghen với ngươi?
Sở Sơ Nhan hừ một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi.
Chu Tà Xích Tâm đi tới:
- Lên đường hồi kinh, mặt khác dùng Câu Hồn Xích hắn cho buộc.
Sở Sơ Nhan vốn đi xa lập tức bay trở về bảo hộ ở trước người trượng phu:
- Hắn đã chủ động trở về, thì không có ý định muốn chạy, các ngươi dùng Câu Hồn Xích là muốn làm gì?
Chu Tà Xích Tâm khẽ nhíu mày:
- Chỉ phòng ngừa vạn nhất, chúng ta không có khả năng tùy thời tùy chỗ theo dõi hắn.
Sở Sơ Nhan vẫn kiên trì:
- Dọc theo con đường này nhiều cơ hội như vậy, hắn muốn chạy đã sớm chạy, nếu các ngươi kiên trì muốn dùng Câu Hồn Xích buộc hắn, vậy bây giờ chúng ta liều một lần, dù sao đến kinh thành cũng phải chết không nghi ngờ, chết ở chỗ này cũng không có gì khác biệt.
Chu Tà Xích Tâm chau mày, Lương Vương lên tiếng:
- Chu Tà thống lĩnh, dọc theo con đường này không biết còn có bao nhiêu nguy hiểm, vạn nhất đến lúc đó chúng ta đều bị ngăn chặn, người khác muốn giết hắn, hắn không có năng lực phản kháng, ngược lại sẽ không ổn.
Trước đó hắn ăn thiệt thòi lớn, thật nghiêm ngặt nói ra, Tổ An trốn cũng tốt hơn chết trong tay thích khách, trốn dù sao còn có cơ hội bắt trở lại, chết thì chết thật, hoàng thượng đi đâu tìm Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh ?
Chu Tà Xích Tâm hừ một tiếng:
- Ta xuất mã, đương nhiên sẽ không xuất hiện loại tình huống đó.
Mặc dù hắn miệng nói như vậy, trên thực tế lại không kiên trì trói người.
Cuối cùng Tổ An được đưa vào một cỗ xe ngựa đặc chế, tuy kém hào hoa như của Liễu Diệu, nhưng rất chắc chắn, rộng rãi, còn có hiệu quả cách âm, tao ngộ nhiều lần ám sát như vậy, bọn họ tự nhiên phải chuẩn bị chu toàn.
Sở Sơ Nhan muốn vào trong xe ngựa, Chu Tà Xích Tâm phản ứng đầu tiên là cự tuyệt.
Nói đùa cái gì, khâm phạm ở đâu có thể tùy tiện tiếp xúc.
Trước đó Lương Vương và Liễu Diệu để Trịnh Đán và Tổ An ngồi chung xe ngựa, sau khi Chu Tà Xích Tâm biết trong lòng liền mắng bọn hắn gần chết.
Quả thực là hồ nháo, cô nam quả nữ cùng một chỗ, vạn nhất bên trong phát sinh việc gì, thật sự là ném thể diện của triều đình.
Bất quá nhìn dung nhan thanh lãnh của Sở Sơ Nhan, hắn lại không suy nghĩ phương diện này, nhưng đây là khâm phạm hoàng thượng điểm danh muốn, tự nhiên không tiếp xúc với người khác thì tốt hơn.
Ai biết Tổ An trực tiếp trách móc, nói cái gì đoạn lộ trình sau cùng cũng không cho vợ chồng bọn họ chung một chỗ, hắn còn không bằng trực tiếp cá chết rách lưới, cần gì phải đến kinh thành chịu khổ.
Chu Tà Xích Tâm cũng có chút nhức đầu, rốt cục cảm nhận được cảnh ngộ của Lương Vương.
Sở Sơ Nhan cũng mở miệng nói:
- Ta có thể ở bên trong bảo hộ hắn, xem như phòng tuyến cuối cùng.
Chu Tà Xích Tâm suy nghĩ một chút liền đồng ý, tuy hắn tự nhận lần này mang đến lực lượng đủ để trấn áp các loại cục diện, nhưng trên đời chỉ sợ vạn nhất.
Hơn nữa trong đội ngũ không chừng có gián điệp thế lực khác xếp vào, vạn nhất thật tìm được sơ hở gì đi giết Tổ An, vậy thì rất phiền phức.
Người khác không tin được, nhưng Sở Sơ Nhan tuyệt đối không thể cấu kết với thế lực khác.
Đội ngũ bắt đầu lên đường, những thị vệ ở bên ngoài đề phòng nhìn bốn phía, ngược lại trong xe ngựa lại yên tĩnh hơn rất nhiều.
- Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?
Sở Sơ Nhan bị ánh mắt của Tổ An nhìn có chút không được tự nhiên, vô ý thức sờ sờ gương mặt, còn tưởng trên mặt có vết bẩn.
- Lão bà, đã lâu không gặp, ngươi càng ngày càng xinh đẹp.
Tổ An cười hì hì nói.
Sở Sơ Nhan nghiêm sắc mặt:
- Ai là lão bà của ngươi, chúng ta đã ly hôn.
Trước đó Bùi Miên Mạn ở chỗ này nàng còn không tiện phát tác, hiện tại chỉ còn hai người, nàng không có nhiều cố kỵ như vậy.
Tổ An lại không để bụng:
- Tuy ngươi miệng nói rất hung, nhưng trong lòng vẫn quan tâm ta, vừa rồi còn cùng Chu Tà Xích Tâm tranh thủ, để cho ta không bị trói.
Sở Sơ Nhan thở dài, cũng ý thức được hiện tại xác thực không phải thời điểm ăn dấm, nàng dùng nguyên khí truyền âm nói:
- Sở dĩ ta tranh thủ, chỉ là muốn tranh giành cho ngươi một cơ hội, trên đường tìm thời cơ phù hợp, ta yểm hộ ngươi chạy đi.
- Nhưng ngươi làm sao bây giờ, Sở gia lại làm thế nào?
Tổ An nhìn nàng.
Sở Sơ Nhan lặng lẽ, một lúc lâu sau mới nói:
- Chuyện cho tới bây giờ ta cũng không quản được nhiều, hoàng thượng cuối cùng không có khả năng bởi vì việc này để cho chúng ta khám nhà diệt tộc, hơn nữa coi như hắn có lòng này, gia tộc chúng ta còn có chút quan hệ, trước đó ở Minh Nguyệt Thành là chưa kịp phát động, lần này sẽ không tuỳ tiện đi vào khuôn khổ như vậy.
Tổ An lắc đầu:
- Không cần để ngươi và Sở gia mạo hiểm, ta trực tiếp đi kinh thành là được, cũng chưa chắc sẽ chết.
Sở Sơ Nhan ngạc nhiên nói:
- Ngươi đến cùng có biện pháp nào?
Tổ An lắc đầu:
- Ta cũng không có nắm chắt quá lớn, bây giờ nói ra ngược lại sẽ giảm xuống xác xuất thành công.
- Vậy ta không hỏi.
Sở Sơ Nhan cắn môi.
- Sau khi vào kinh, ta đi cầu một người, nếu hắn nguyện ý xuất mã, nói không chừng có thể từ trong tay hoàng thượng cứu được ngươi.
Tổ An giật mình, vội vàng nói:
- Ngươi tuyệt đối đừng có làm việc ngốc, không cho phép vì cứu ta mà hi sinh trong sạch gì.
Kiếp trước những phim truyền hình kia để lại cho hắn tâm lý bóng ma không thể xóa nhòa, nữ chính vì cứu nam chính, chạy tới cầu nhân vật phản diện, kết quả bị nhân vật phản diện đưa ra yêu cầu muốn thân thể nàng, sau đó nữ chính giữ lấy nước mắt đáp ứng...