Những đạo diễn kia biên kịch như vậy là đam mê cá nhân hay vì trả thù xã hội?
Nghe rõ ý tứ của hắn, khuôn mặt trắng nõn của Sở Sơ Nhan thoáng cái đỏ bừng:
- Phi, ngươi đang suy nghĩ lung ta lung tung gì thế hả, ta muốn đi cầu là ông ngoại của ta!
Tổ An kỳ quái:
- Ông ngoại ngươi là cao nhân phương nào, có năng lượng lớn như vậy?
Phải biết hoàng đế tìm hắn, là vì trường sinh, hắn thực không thể tưởng tượng ai dám khuyên nhủ.
Sở Sơ Nhan do dự một chút, nói tiếp:
- Chuyện cho tới bây giờ, những thứ này cũng không cần giấu diếm ngươi, ông ngoại của ta tục danh là Tranh, là Trung Lĩnh Quân đương triều; nhị ngoại công của ta tục danh là Sắt, chính là Trung Hộ Quân đương triều.
Tần Tranh, Tần Sắt?
Tổ An vừa muốn đậu đen rau muống nhị ngoại công tục danh thực không hài hòa, chợt nhớ tới trước đó ở Minh Nguyệt Học Viện nghe Thương Lưu Ngư nhắc qua hai chức vị này làm gì.
Trung Lĩnh Quân chưởng quản kinh thành lục quân, bộ đội tinh duệ nhất vương triều trên danh nghĩa do hắn tiết chế.
Vệ tướng quân Liễu Diệu kia ngưu bức hống hống, hắn cùng với dưới trướng chính là Nhị vệ, xếp thứ hai trong lục quân, thuộc về Trung Lĩnh Quân quản hạt.
Trung Hộ Quân thì phụ trách tuyển bạt tất cả võ quan cao cấp, đồng thời còn chưởng quản quân đội ở ngoại ô kinh thành.
Trong hệ thống quân đội, Đại tướng quân và Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân địa vị tối cao, nhưng hai cái này trên cơ bản đều là hư chức, càng nhiều là tính chất vinh dự.
Ngược lại Trung Lĩnh Quân và Trung Hộ Quân thì là thực chức trong quân, trình độ nào đó mà nói, hai ông ngoại của nàng là người thực quyền thứ nhất, thứ hai của quân đội.
Tổ An có chút mộng bức:
- Ông ngoại ngươi ngưu bức như vậy, vì cái gì trước đó ở Minh Nguyệt thành, nhiều người đến lấn Sở gia như thế?
Sở Sơ Nhan thăm thẳm thở dài:
- Đây là bởi vì một đoạn chuyện cũ năm xưa, năm đó ông ngoại không đồng ý mẫu thân gả cho phụ thân, mà an bài cho nàng một hôn nhân khác, sau đó mẫu thân không chút do dự lựa chọn theo phụ thân bỏ trốn, ông ngoại giận dữ, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
- Ông ngoại và mẫu thân tính tình đều rất cương liệt, nhiều năm như vậy chưa từng có bất luận lui tới gì. Trước đây ít năm Ấu Chiêu vào kinh mới có chút liên hệ, thế nhưng chỉ giới hạn ở yêu mến tiểu bối chúng ta mà thôi.
- Ông ngoại hận phụ thân ta tận xương, không bỏ đá xuống giếng đã không tệ, làm sao có thể giúp Sở gia.
Tổ An cười ha ha, một tay ôm lấy bắp đùi nàng:
- Không nghĩ tới không nghĩ tới, ta trong lúc vô tình lại cưới Bạch Phú Mỹ trâu bò nhất đế quốc, chân to như thế nhất định phải ôm chặt.
Sở Sơ Nhan thử nhiều lần vẫn không thể đẩy hắn ra, chỉ đành đỏ mặt tùy ý hắn:
- Nói nhăng gì đấy, trong kinh thành nữ tử gia thế không thua gì ta, thậm chí hơn ta không biết bao nhiêu, chỗ nào xứng đáng ngươi nói như thế. Lại nói, nghiêm chỉnh tính ra là ta cưới ngươi... Còn có, bắp đùi ta to chỗ nào?
Chẳng lẽ to hơn Mạn Mạn? Câu nói này nàng cuối cùng không có ý tứ hỏi ra.
Lúc này Tổ An mới phản ứng được thân phận người ở rể, có điều hắn không thèm để ý:
- Dù sao chúng ta đã ly hôn, trước đó không tính toán, ta cưới lại không phải được.
Cảm nhận được hai tay đối phương dọc theo bắp đùi đi lên, chẳng mấy chốc đã úp lên khu vực thần bí no đầy của nàng, cách quần lót mỏng xoa xoa, thỉnh thoảng còn ấn ấn vào nơi mềm mại, khí chất của Sở Sơ Nhan vốn thanh lãnh trong nháy mắt tan hết, khuôn mặt đỏ bừng, gia hỏa này quả nhiên là siêu cấp vô lại.
- Đừng...
Sở Sơ Nhan kinh hô một tiếng, vội vàng cản bàn tay làm ác của hắn lại,
- Bên ngoài còn có người!
Tổ An biết da mặt nàng ta mỏng, sợ không làm được bao nhiêu hành động thân thiết với hắn ở trong xe ngựa, cũng không tiếp tục nữa, chỉ vươn tay ra ôm lấy eo nàng ta:
- Vậy ôm một cái chắc được chứ.
Thân thể Sở Sơ Nhan lành lạnh, ôm lấy sẽ có một loại cảm giác mát rượi thoải mái, mùa hè ôm là thoải mái nhất.
- Chúng ta đã ly hôn, không nên như vậy...
Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ.
- Ly hôn cũng có thể làm bằng hữu mà, nói chung trước kia cũng không phải chưa từng ôm.
Tổ An trơ mặt nói.
- Có bằng hữu lại ôm nhau như vậy à...
Sở Sơ Nhan xì một tiếng, có điều nàng ta cũng biết sự ly hôn của hai bên chỉ là bất đắc dĩ, cho nên cũng không kháng cự chuyện hắn ôm, ngược lại còn dán mặt vào ngực hắn,
- A Tổ, trên đường đi các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho ta nghe một chút không.
Tổ An bật cười:
- Chỉ sợ ngươi muốn nghe nhất là chuyện đã xảy ra giữa ta và Mạn Mạn.
- Ngươi còn nói nữa à,
Sở Sơ Nhan ngồi thẳng người, nhìn thấy bộ dạng cười đùa cợt nhả của hắn lại có chút ngứa răng,
- Mấy tháng không gặp, trượng phu không có, còn thông đồng với khuê mật tốt nhất của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đó.
Tổ An vội vàng ôm nàng ta cười bồi nói:
- Nương tử muốn biết gì, ta sẽ kể hết...
Nghe thấy hai chữ nương tử, trong lòng Sở Sơ Nhan mềm nhũn, cho dù trong mắt người thế tục hai người bọn họ đã ly hôn, nhưng trong lòng nàng ta lại không phải như thế, cho nên nghe thấy hắn xưng hô tự nhiên như vậy trong lòng cũng vô cùng cao hứng.
Hai người cứ như vậy rúc vào nhau, kể lại cảnh ngộ của mình sau khi tách ra, đương nhiên chủ yếu vẫn là Tổ An kể.
- Ngươi và Mạn Mạn cùng nhau sinh hoạt trong bí cảnh mấy chục năm?
Sở Sơ Nhan có chút ghen tị, kỳ thật hiện giờ vận mệnh của Tổ An chưa rõ, nàng ta căn bản cũng không ghen, nói chung Bùi Miên Mạn cũng là bạn tốt của nàng ta, coi như là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài.