Nhưng sau khi biết hai người ở trong bí cảnh sinh hoạt giống như vợ chồng mấy chục năm, nàng ta cuối cùng cũng không bình tĩnh được, dẫu sao hai người bọn họ mới là vợ chồng chân chính, ta và A Tổ còn chưa sống với nhau đến bạch đầu giai lão mà.
Tổ An có chút chột dạ:
- Kỳ thật chắc cũng không phải mấy chục năm, tốc độ của dòng chảy thời gian trong thí luyện có chút cổ quái, giống như có thanh âm nói với ngươi đã trôi qua mấy chục năm khiến tin chắc không nghi ngờ, nhưng thời gian mà bản thân thể nghiệm lại trôi qua rất nhanh, không lâu như mấy chục năm.
- Cho dù không phải mấy chục năm, mấy năm chắc cũng được chứ.
Sở Sơ Nhan hầm hầm nhìn hắn, nàng ta cũng không rõ vì sao mình lại tức giận, nhưng càng nghĩ lại càng khó chịu.
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +233+233+233. . .
Tổ An lại ôn nhu ôm nàng ta vào trong lòng:
- Lão bà, không ngờ ngươi lại ghen vì ta, ta thật sự rất cao hứng, vốn nghĩ ngươi sẽ không để ý tới ta như vậy.
Trên mặt Sở Sơ Nhan cuối cùng cũng không nghiêm được nữa, không nhịn được mắng:
- Tên gia hỏa ngươi cứ muốn khiến người ta tức giận mới cao hứng, có phải là biến thái không.
Tổ An biết rõ tiếp tục dây dưa ở đề tài này là không sáng suốt, thực sự có khả năng sẽ cháy nhà, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Lão bà, ngươi nói với ta chi tiết về tình huống trong kinh thành đi, như vậy ta cũng không đến nỗi sau khi vào kinh lại hai mắt tối sầm.
Lúc trước hắn từ bên Tang Hoằng cũng có được một số tình báo, đáng tiếc trên đường đi mọi người đều đang bị đuổi giết, thời gian trao đổi vẫn quá ít, cho nên vẫn biết rất ít về tình huống kinh thành.
Thấy muốn nói chính sự, biểu cảm của Sở Sơ Nhan cũng trở nên nghiêm túc:
- Trong kinh thành trừ Hoàng thượng ra, chức quan cao nhất, uy vọng nặng nhất trong triều đường có tám người, được mọi người tôn xưng là Bát công: Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo, Tư Đồ, Tư Không, Đại Tư Mã, Đại Tướng Quân.
- Đúng rồi, Thạch Côn mà lúc trước ngươi đắc tội ở Minh Nguyệt Thành, cha hắn chính là một trong Bát công, Đại Tư Mã Thạch Miêu đương triều.
Sắc mặt Tổ An trở nên cổ quái:
- Tên của người Thạch gia sao kỳ quái như vậy, không phải mặt trời thì chính là cây cỏ.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Tên này suốt ngày nghĩ loạn thất bát tao gì vậy.
Nàng ta nói tiếp:
- Đương nhiên ngươi cũng không cần quá lo lắng, mặc dù địa vị của Bát công cao, nhưng những chức vị này đều là hư chức, không quản việc thực tế, cho nên cho dù ngươi đắc tội với Thạch gia, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
Tổ An không nhịn được cười nói:
- Thạch Côn đó lúc trước luôn là bộ dạng lỗ mũi hướng lên trời, còn tưởng rằng nhà hắn trâu bò lắm, thì ra cũng chỉ là hổ giấy.
Sở Sơ Nhan nhắc nhở:
- Vừa rồi ta nói như vậy chỉ là không muốn ngươi có gánh nặng tâm lý quá lớn, tuy Bát công là hư chức, nhưng địa vị ở đó, môn sinh lại trải rộng khắp triều dã, hơn nữa con cháu trong nhà bọn họ rất nhiều đều là thực chức, ngươi cũng đừng khinh thường.
Tổ An cười cười:
- Nói chung hiện tại ngay cả Hoàng đế cũng trêu chọc rồi, chỉ là Thạch gia thì thực sự không tính là gì.
- Ngươi cũng lạc quan nhỉ.
Sở Sơ Nhan thầm thở dài, quả thật, hiện giờ địch nhân lớn nhất là Hoàng thượng, chuyện chọc Thạch gia căn bản không đáng xếp số.
Tiếp theo nàng ta bắt đầu giới thiệu trong kinh trong kinh:
- Dưới Bát công, là những tướng quân như Phiêu Kị Đại Tướng Quân, Xa Kỵ Tướng Quân, Trung Lĩnh Quân, Trung Hộ Quân.
- Trung Lĩnh Quân, Trung Hộ Quân là các ngoại công của ta, vừa rồi đã nói với ngươi rồi... Phiêu Kị Đại Tướng Quân do Tề Vương đảm nhiệm, vốn chức vị này là chức vị vinh dự, không quản hạt doanh binh đích hệ, nhưng Tề Vương quá đặc thù, dưới tay vẫn có quân đội thân tín.
Tổ An gật đầu:
- Hiểu rồi, Tề Vương tranh đấu với Hoàng đế, tất nhiên không phải người bình thường.
Ở Minh Nguyệt Thành đã nghe quá nhiều chuyện về Tề Vương, ngoài mặt là Tề Vương tranh đoạt vị trí thái tử với chất nhi Thái tử, trên thực tế võ đài luôn là của hắn và Hoàng đế, hắn yếu mới là lạ.
- Xa Kỵ Tướng Quân Liễu Quang thì là phụ thân của đương kim Hoàng hậu, cũng chính là đại ca của Liễu Diệu đó.
Tổ An thầm nghĩ đây chính là đầu lĩnh của ngoại thích, Hoàng đế nâng địa vị của hắn lên cao như vậy, chắc hẳn là dùng để chế hành Tề Vương.
Tuy tu vi của Liễu Diệu là Cửu phẩm, nhưng lại luôn có cảm giác giống như bao cỏ, không biết đại ca của hắn có lợi hại hơn không.
- Đúng rồi, Lương Vương đó ở bên ngoài là chức gì?
Tổ An hiếu kỳ nói, chắc không thể chỉ có tước vị mà không có chức quan chứ.
Sở Sơ Nhan đáp:
- Lương Vương đảm nhiệm Hậu Tướng Quân.
- Hậu Tướng Quân?
Tổ An có chút ngây đơ, những chức vị này nghe thật sự có chút phức tạp.
Sở Sơ Nhan giải thích:
- Là như vầy, lĩnh, hộ, tả hữu vệ, kiêu kỵ, du kích hợp xưng là lục quân, lĩnh là doanh binh Trung Lĩnh Quân; Hộ là doanh binh Trung Hộ Quân; Tả hữu vệ thì do Tả Vệ Tướng Quân và Hữu Vệ Tướng Quân suất lĩnh, phụ trách cảnh vệ hoàng cung; Kiêu kỵ, du kích thì là bộ đội cơ động trong hoàng cung, dùng để phái đi xử lý các loại tình trạng đột phát, lục quân này là lực lượng quân sự của hoàng cung.
- Ngoài ra ngoài hoàng thành, bốn phía chung quanh trong kinh thành, đều có một nhánh quân đội phụ trách phòng thủ cửa thành cùng với trị an khu vực, tiền, hậu, tả, hữu bốn tướng quân, Lương Vương chính là Hậu Tướng Quân trong đó.
- Ngoại ô kinh thành, có sáu nhánh bộ đội truân kỵ, bộ binh, yêu kỵ, trưởng thủy, xạ thanh, dực quân, trưởng quan của bọn họ được gọi là sáu Giáo úy, sáu quân đội này là bộ đội dã chiến chủ lực của đế quốc, một khi các nơi có chiến sự gì, sẽ do bọn họ xuất mã.
- Thì ra là thế!