Hắn trầm tư một lát, liền gọi một thái giám vào:
- Truyền chỉ xuống, Tổ An có công hiến bảo, ban thưởng nam tước, phong hào là...
Hắn dừng một chút, dường như suy nghĩ nên cho Tổ An phong hào gì, rất nhanh mắt sáng rực lên, có chủ ý rồi:
- Phong hào là Phượng Hoàng Nam.
Tổ An:
- ???
- Hoàng thượng, ngàn vạn lần không thể, đổi phong hào đi.
Tổ An sợ tái cả mặt, đội cái danh hào Phượng Hoàng Nam này, sau này mình còn có thể gặp người sao?
Trên mặt Hoàng đế lộ ra vẻ không vui:
- Càn quấy, ngươi hiến công pháp tên đó, không gọi Phượng Hoàng Nam thì gọi là gì?
Hắn vốn là tính dùng phong hào này để kích thích bên Tề Vương một chút, sao có thể dễ dàng đổi phong hào, tiếp theo lại nói:
- Ngoài ra, bổ nhiệm người này làm Thái tử Xá Nhân, đốc thúc và đi theo Thái tử học tập.
Tổ An lập tức hiểu được tính toán của Hoàng đế, Thái tử Xá Nhân tương đương với nhân vật thư đồng, đương nhiên là cao cấp hơn thư đồng một chút, còn kiêm nhiệm chức trách thư ký và người hầu. Mà Tề Vương là Thái Phó của Thái tử, hai người cùng là quan lại Đông cung, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, tiếp xúc sẽ trở nên nước chảy thành sông, sẽ không khiến người ta hoài nghi.
Có điều trong lòng hắn lại thầm dè bỉu không thôi, Tề Vương và Thái tử cùng tranh đoạt quyền kế thừa hoàng vị, kết quả còn an bài Tề Vương làm lão sư của Thái tử, cũng không biết là người nào lại nghĩ ra được.
Đương nhiên cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn không muốn làm Phượng Hoàng Nam!
Đáng tiếc Hoàng đế hiển nhiên không kiên nhẫn lải nhải với hắn về cái này, vẫy vẫy tay ý bảo hắn lui xuống, cái nên nói cũng nói xong rồi, thân là một Hoàng đế, chuyện của hắn còn rất nhiều, sao có thể tiêu hao ở trên người Tổ An.
Tổ An vốn vẫn muốn khiếu nại, thái giám ở bên cạnh sợ quá, vội vàng kéo hắn ra ngoài.
Thái giám đương nhiên không kéo được hắn, nhưng Hoàng đế vung tay áo, một cỗ sóng khí vô hình trực tiếp bức hắn ra tới ngoài cửa.
Trong nháy mắt ra khỏi cửa, hắn lờ mờ nhìn thấy Hoàng đế lại lấy mũ xanh ra đội lên đầu, vừa vuốt ve vành mũ vừa suy tư gì đó, hiển nhiên bất kể lúc trước có nói năng siêu thoát cỡ nào, nhưng thân là một con người, còn là một người mạng không còn lâu, đối mặt với sự dụ hoặc của trường sinh, sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy được.
Tổ An bĩu môi, hừ, ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực.
Lúc này Chu Tà Xích Tâm chờ ở ngoài phòng đi tới:
- Chúc mừng Phượng Hoàng Nam!
Khi nói những lời này, Hoàng đế không cố ý ngăn cách trong ngoài, cho nên hắn cũng nghe thấy.
Cho dù là nói ngôn ngữ chúc mừng, nhưng ngữ khí vẫn lạnh như băng.
Mí mắt Tổ An giật giật:
- Gọi tên ta là được rồi, đừng gọi cái này, hoảng lắm.
Chu Tà Xích Tâm có chút khó hiểu, có điều hắn cũng không quá để ý, nói:
- Tiếp theo do ta dẫn ngươi ra khỏi cung.
Nói xong xoay người đi trước.
Tổ An có chút đau trứng, ở cùng một chỗ với tên gia hỏa như vậy đích xác khiến người ta không được tự nhiên. Hắn mấy lần muốn nói lại thôi, muốn nói mình cũng là Tú Y Sứ Giả, nhưng biểu cảm người lạ chớ gần đó của đối phương thật sự là không cho hắn cơ hội.
Hai người rời khỏi ngự thư phòng, đi lòng vòng ở trong cung, Tổ An bỗng nhiên có phản ứng, theo lý thuyết nơi này cũng là nội cung, Chu Tà Xích Tâm rõ ràng có thể vào, vì sao lúc trước còn cố ý giao hắn cho Lý công công đó?
Xem ra là hắn và Hoàng đế phối hợp chơi một hồi tiết mục dẫn rắn khỏi hang, một lưới bắt hết những tên gia hỏa tiềm tàng dưới đáy nước.
Từ lúc mình trên đường thượng kinh đến bây giờ, thế lực của Tề Vương bởi vì mình, quả thật là tổn thất thảm trọng, xem ra là triệt để đắc tội tới chết với bọn họ rồi.
Hai người lại đi rồi một lúc, Tổ An bỗng nhiên ngạc nhiên nói:
- Đây không phải đường ra khỏi cung.
Chu Tà Xích Tâm đáp:
- Vừa rồi nói như vậy là cho thái giám đó nghe, Hoàng thượng đã báo thân phận Tú Y Sứ Giả của ngươi cho ta rồi, ta dẫn ngươi tới chỗ ở trong cung đã.
- Ở trong cung?
Lần này thì cái này giật mình thật rồi.
Chu Tà Xích Tâm đáp:
- Tú Y Sứ Giả là mật thám được Hoàng thượng tín nhiệm nhất, tất nhiên phải ở trong cung để tùy thời đợi lệnh.
- Ờ.
Tổ An lại có chút hưng phấn, ở lại trong hoàng cung là giấc mộng của bao nhiêu anh hùng bàn phím trên mạng kiếp trước.
Hoàng cung thần bí như vậy, còn có các loại hoàng phi công chúa mỹ lệ.
Phì, ta là người đứng đắn, khác với bọn họ.
Lúc này Chu Tà Xích Tâm lại cảnh cáo:
- Tuy Tú Y Sứ Giả rất được Hoàng thượng tín nhiệm, cũng có thể ở ngoại vi nội cung, nhưng nếu không phụng chiếu, quyết không thể một mình tiến vào nội cung, nếu không một khi bị phát hiện, đó chính là đại họa xét nhà diệt tộc, ngươi phải nghĩ cho kỹ.
Tổ An gật đầu, cũng đúng thôi, sao Hoàng đế có thể một chút tâm tư phòng bị cũng không có.
Trên đường Chu Tà Xích Tâm dẫn hắn đi đều là đường nhỏ yên lặng, trên đường đi không đụng phải phi tần cung nữ gì.
Rất nhanh hai người đi tới một viện tử u tĩnh, Chu Tà Xích Tâm đưa cho hắn một chiếc lệnh bài chìa khóa:
- Nơi này chính là chỗ ở của ngươi, đây là chìa khóa mở ra cấm chế, tự nhớ kỹ lộ tuyến từ ngự thư phòng tới đây, Hoàng thượng triệu kiến thường thường đều sẽ chọn ở ngự thư phòng.
Thân là người tu hành, thức hải của mỗi người đều cường đại hơn người thường rất nhiều, đến trình độ nhất định, đã nhìn thì không quên là kỹ năng cơ bản, cho nên hắn cũng không lo lắng chỉ đi một lần mà Tổ An không nhớ được.
- Vậy nơi khác thì sao, ta vẫn chưa quen thuộc với nơi này, hay là Đại thống lĩnh dẫn ta đi làm quen với hoàn cảnh một chút nhé?