Tổ An hỏi.
Chu Tà Xích Tâm nhìn hắn với vẻ cảnh giác:
- Nơi khác đều là chỗ tần phi, công chúa, tiểu Hoàng tử thường lui tới, vốn là nơi mà ngươi không phải tới, ngươi muốn làm gì?
Tổ An giật thót:
- Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, ha ha, đa tạ Đại thống lĩnh đã nhắc nhở.
Chu Tà Xích Tâm chỉ coi hắn là người từ địa phương nhỏ đến, cho nên tràn ngập tò mò đối với hoàng cung, cũng không để ở trong lòng:
- Ngươi đi vào trước làm quen với nơi ở đi, sau đó ta lại dẫn ngươi tới trụ sở ở ngoài cung.
- Ồ.
Lúc trước Tổ An ở Minh Nguyệt Học Viện từng ở ký túc xá, rất quen thuộc với loại cấm chế mở cửa này, trực tiếp mở cửa phòng, phát hiện là một viện tử không nhỏ, bên trong còn có mấy gian phòng, bố cục hoàn cảnh chỉnh thể cũng có thể coi là lịch sự tao nhã, đương nhiên chú trọng tính bí mật và an toàn hơn, chắc hẳn cũng là bệnh nghề nghiệp của Tú Y Sứ Giả.
- Tú Y Sứ Giả khác đâu?
Tổ An hiếu kỳ nói.
Chu Tà Xích Tâm đáp:
- Nơi này là chỗ ở của một mình ngươi, sao lại có Tú Y Sứ Giả khác.
- Ở một mình?
Tổ An ngây ra, phúc lợi tốt như vậy à? Vốn đang cho rằng phải ở ký túc xá chen chúc chứ.
Chu Tà Xích Tâm có chút kỳ quái nhìn hắn một cái:
- Đương nhiên là ở một mình rồi, thân phận của Tú Y Sứ Giả thường thường đều rất thần bí, thường ngày đều đeo mặt nạ gặp người, trừ Hoàng thượng ra, thậm chí thân phận của một số người ngay cả ta cũng không biết, tất nhiên không thể ở cùng một chỗ.
Tổ An hiếu kỳ nói:
- Vậy bọn họ ở nơi nào?
Chu Tà Xích Tâm đáp:
- Rải rác phân bố ở các phương vị trong cung, giống như viện lạc này của ngươi vậy, có điều Tú Y Sứ Giả có tư cách ở lại trong cung cũng không nhiều... Tóm lại sau này người ngoài tới đây, ngươi quyết không thể dùng hình dáng thật gặp người, cần phải đeo mặt nạ. Đồng phục và mặt nạ đều ở trong phòng, lát nữa ngươi tự xem.
Tổ An hít một hơi lạnh:
- Nhanh như vậy đã chuẩn bị xong rồi à? Xem ra từ lúc ban đầu Hoàng thượng đã định an bài như vậy rồi.
Chu Tà Xích Tâm chắp tay hướng về phía ngự thư phòng:
- Tâm tư của Hoàng thượng, không phải người làm thủ hạ như chúng ta có thể suy đoán được.
Tổ An bĩu môi, ngươi ở đây vuốt mông ngựa, Hoàng đế cũng không nghe thấy.
- Đúng rồi, viện lạc của các Tú Y Sứ Giả khác ở đâu, ngày khác ta đi thăm hỏi, để tránh đến lúc đó lại nước trôi miếu Long Vương.
Tổ An hỏi.
Chu Tà Xích Tâm nhướng mày:
- Tú Y Sứ Giả thường thường là bảo trì tính độc lập, tốt nhất đừng tự ý lôi kéo tình cảm, hơn nữa, bọn họ trên cơ bản đều đang tra án ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng cũng không có mấy khi ở trong cung.
- Không có mấy khi ở trong cung?
Tổ An có chút giật mình, có điều rất nhanh liền có phản ứng, tra án sợ rằng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là cấm chế trong cung quá nhiều, nơi này không thể đi nơi đó không thể tới, mỗi ngày ở trong tiểu viện giống như là ngồi tù vậy.
Không cẩn thận va chạm phải hoàng phi công chúa gì đó thì càng thảm hơn, đó chính là tội lớn xét nhà diệt tộc.
Cho nên bình thường Tú Y Sứ Giả đều không muốn ở trong cung, cũng chỉ có người mới như hắn mới hưng phấn.
Chu Tà Xích Tâm có chút bực mình:
- Ngươi xem xong chưa, xem xong rồi thì ra khỏi cung, dẫn ngươi tới nhà ở ngoài cung.
- Ở ngoài cung cũng có à?
Tổ An cũng có chút ngượng ngùng, không chỉ được phân công tác, còn được phân nhà, đã thế còn là hai bộ, trong hoàng cung một bộ ngoài cung lại có một bộ, trước khi xuyên qua mà có hai căn nhà như vậy thì mình đã phất rồi.
- Đương nhiên, Tú Y Sứ Giả thường ngày cũng cần thân phận khác để làm việc, huống chi hiện tại ngươi còn đảm nhiệm Thái Tử Xá Nhân, ngươi ở kinh thành lại không có thân thích, không thể để ngươi ngủ ngoài đường được.
Chu Tà Xích Tâm nói.
Tổ An ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt:
- Hoàng thượng đối với ta đúng là chiếu cố có thừa, có muôn lần chết cũng khó có thể báo đáp.
- Ngươi có tâm này cũng không uổng Hoàng thượng coi trọng ngươi như vậy.
Sắc mặt Chu Tà Xích Tâm hơi hòa hoãn.
Tổ An thầm nghĩ Chu Tà Xích Tâm quả nhiên là đích hệ đáng tin của Hoàng đế, lúc trước tin tức của mình không đủ, dẫn tới vẫn có chút hoài nghi hắn.
Hai người rất nhanh bắt đầu đi ra ngoài, trên đường đầu tiên gặp một mỹ nhân cung trang, Chu Tà Xích Tâm vội vàng kéo Tổ An tránh sang bên cúi đầu hành lễ.
Có điều Chu Tà Xích Tâm cung kính, Tổ An thì lại không thật sự như vậy, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đám cung nữ thái giám vây quanh một mỹ nhân cung trang đi tới.
Mỹ nhân cung trang đó dáng người quyến rũ thướt tha, đi đường đong đưa, nhưng kỳ quái là trên người lại không có khí sắc dục, ngược lại có một loại thanh lịch ôn nhu thanh lịch.
- Ơ, không ngờ là nàng ta.
Nữ tử này trước đó không lâu đã gặp rồi, chính là Bạch phi đó.
Mỹ nhân cung trang vốn đang nhàm chán tản bộ, nhìn thấy thị vệ ở xa xa hành lễ thì nàng ta cũng không để ý, mấy năm nay chuyện như vậy nhìn quen lắm rồi.
Có điều rất nhanh nàng ta lại phát hiện một người trong đó không ngờ to gan lớn mật ngẩng đầu nhìn lén nàng ta, không khỏi có chút kinh ngạc, tiểu thị vệ này là không hiểu quy củ hay là to gan lớn mật?
Có điều xưa nay nàng ta đối xử với mọi người đều hiền lành, cũng không muốn làm khó, để tránh hại tiền đồ của người ta.
Nàng ta đang muốn coi như không thấy rồi rời khỏi, bỗng nhiên ồ một tiếng, lúc này đã nhận ra bộ dạng của Tổ An:
- Là ngươi?
Thanh âm dịu dàng động lòng người, giống như trân châu lăn trong nước.