- Không ngờ nhanh như vậy lại gặp mặt rồi.
Tổ An mỉm cười.
Nghe thấy lời nói của hắn, trên mặt trắng nõn của mỹ nhân cung trang có thêm một tia hồng nhạt.
Chu Tà Xích Tâm ở bên cạnh nhướng mày, vừa rồi còn nhắc nhở hắn ngàn vạn lần đừng va chạm với hậu phi đến, kết quả nháy mắt đã xảy ra chuyện, còn là ở ngay trước mặt hắn, đợi đã, lời này của tên này sao nghe giống như đang chòng ghẹo vậy.
Hắn đành phải lập tức bổ cứu:
- Hồi bẩm Bạch phi, vị này vừa được bệ hạ phong làm Phượng Hoàng Nam, đồng thời là Thái Tử Xá Nhân, thuộc hạ đang muốn dẫn hắn ra khỏi cung.
Trong mắt Bạch Nhu Tuyết tràn ngập vẻ kinh ngạc, chuyện của Tổ An nàng ta cũng có nghe nói tới, vốn cho rằng là hắn chết chắc rồi, nhưng hiện tại không ngờ còn được phong tước, còn thành Thái Tử Xá Nhân, hắn rốt cuộc là làm thế nào vậy.
Có điều rất nhanh nàng ta liền áp chế nghi hoặc trong lòng, cười ngọt ngào:
- Quả nhiên là người có phúc, sau này bên Thái tử mong công tử chiếu cố nhiều hơn.
Nàng ta thân là trắc phi của Thái tử, nói như vậy cũng là theo lẽ thường phải làm.
Tổ An đáp:
- Nên vậy, ta va Thái tlà mới gặp mà như đã quen từ lâu, chắc hẳn có thể trở thành người trong đồng đạo.
- Làm phiền.
Bạch Nhu Tuyết luôn cảm thấy lời này nghe có chút cổ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cười khẽ gật đầu, sau đó dẫn theo cung nữ thái giám đi xa, hiển nhiên không muốn nói chuyện quá nhiều với nam tử khác.
Ngửi mùi thơm thoang thoảng lưu lại trong không khí, Tổ An bỗng nhiên cảm thấy chuyện lần này không xấu như trong tưởng tượng.
Đợi sau khi Bạch phi rời khỏi rồi, Chu Tà Xích Tâm nhíu mày nói:
- Lúc trước còn cố ý nhắc nhở ngươi, sao ngươi nhìn thấy phi tần không ngờ còn chủ động chào hỏi? Hôm nay may mà ta cũng ở nơi này, nếu không lọt vào tai người hữu tâm tố ngươi một tội, ngươi cũng chịu không nổi đâu.
Tổ An thầm nghĩ Hoàng đế còn cần hắn đối phó Tề Vương, sao có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tìm hắn làm phiền, có điều vẫn đáp:
- Lúc trước thiếu chút nữa bị Thái tử phi trách phạt, may mà có Bạch phi giải vây, cho nên mới muốn nói lời cám ơn với nàng ta.
Chu Tà Xích Tâm gật đầu, cũng có nghe nói chuyện lúc trước hắn ở trong cung gặp Thái tử Thái tử phi:
- Chỉ lần này thôi, sau này đừng như vậy nữa, về sau ngươi làm việc ở Đông cung cũng phải cẩn thận một chút, phi tần khác của Thái tử thì cũng thôi, ngàn vạn lần chớ chọc đến Thái tử phi và Bạch phi.
Tổ An trợn mắt há hốc mồm, tên béo chết tiệt đó nhìn bộ dạng ngu ngốc, không ngờ lại có nhiều phi tần như vậy.
Là ai nói ta hoa tâm, so sánh với những vương công quý tộc của thế giới này, ta là quá chuyên nhất.
Hắn tò mò hỏi:
- Thái tử phi thì ta có thể lý giải, nhưng Bạch phi chỉ là một trắc phi, vì sao cũng phải cẩn thận như vậy?
Chu Tà Xích Tâm do dự một chút, nghĩ đến hai người hiện giờ đã là đồng sự, liền nhỏ giọng nhắc nhở:
- Lúc trước Bạch phi là bệ hạ tự mình ban cho Thái tử, hơn nữa nàng ta đã sinh hạ con nối dõi duy nhất của Thái tử, địa vị tất nhiên không tầm thường.
Tổ An có chút bát quái, liên tục hỏi rất nhiều điều:
- Nghe nói Bạch phi trước kia là phi tử của Hoàng thượng? Hoàng thượng đã từng sủng hạnh nàng ta chưa, Thái tử và nàng ta...
Chu Tà Xích Tâm nghe mà mí mắt giật giật:
- Câm miệng, những cái này không phải là ngươi nên hỏi.
Bao năm qua tất cả Tú Y Sứ Giả đều trầm mặc ít lời, làm nhiều nói ít, kết quả tên này hoàn toàn trái ngược, khiến hắn lần đầu tiên sinh ra dao động đối với sự an bài của Hoàng thượng.
Trên đường đi sắc mặt âm trầm dẫn Tổ An ra khỏi cung, dừng lại ở một viện tử trong hoàng thành:
- Đây là chỗ ở sau này của ngươi.
Tổ An nhìn nhìn bảng hiệu trên cửa viết "Đinh phủ", lại xuyên qua cửa lớn nhìn vào trong, có chút do dự nói:
- Nhưng nơi này có người ở rồi.
- Rất nhanh sẽ không còn nữa.
Chu Tà Xích Tâm vung tay lên, mấy Tú Y Sứ Giả đeo mặt nạ cũng không biết từ đâu chạy ra, trực tiếp như lang như hổ xông vào, sau đó bên trong truyền đến thanh âm kêu cha gọi mẹ, tiếp theo thì thanh âm triệt để bình ổn.
Lúc này Chu Tà Xích Tâm mới nói:
- Từ nay về sau, đây là nhà của ngươi.
Tổ An:
- ...
Tổ An nhíu mày nói:
- Nếu dưới tay các ngươi không có nhà trống, tự ta bỏ tiền mua là được, việc gì phải tàn nhẫn cướp lấy trạch viện của người ta như vậy?
Chu Tà Xích Tâm thản nhiên nói:
- Nhà ở đất Kinh thành, ngươi cho rằng có tiền là có thể mua được à?
Tổ An thầm dè bỉu.
- Cho dù không mua được, ta ở khách sạn cũng được, mắt thấy giết chóc như vậy đúng là ở cũng không thoải mái.
- Ngươi là Tú Y Sứ Giả, lại là Thái Tử Xá Nhân, để ngươi ở khách sạn thì còn ra thể thống gì, mặt mũi của triều đình biết để đâu?
Chu Tà Xích Tâm hừ một tiếng, có điều vẫn giải thích,
- Ngươi cũng không cần động lòng trắc ẩn, chủ nhân nhà này nhận hoàng ân, kết quả lại bất trung đối với Hoàng thượng, chân ngoài dài hơn chân trong cấu kết với ma giáo, đây là kết cục nên có.
Tổ An im lặng, tuy biết đạo lý này, nhưng hắn đến từ thế giới văn minh, thật sự có chút không chịu nổi chuyện coi mạng người như cỏ rác của thế giới này.
Đồng thời hắn cũng có mấy phần minh ngộ, Chu Tà Xích Tâm cố ý dẫn hắn tới đây, ở ngay trước mặt hắn làm ra chuyện này, hơn phân nửa cũng có ý cảnh cáo, để hắn sau này chuyên tâm làm việc cho Hoàng đế, nếu có dị tâm, kết cục của người nhà họ Đinh này chính là vết xe đổ.
Rất nhanh Tú Y Sứ Giả đã thu thập sạch sẽ bên trong, Chu Tà Xích Tâm dẫn hắn đi vào.