Nhìn thấy sàn nhà bên trong cũng không lưu lại vết máu, Tổ An không thể không cảm thán những Tú Y Sứ Giả này cọ rửa đúng là rất chuyên nghiệp thật.
Chu Tà Xích Tâm nói:
- Sau này ngươi ở đây, ngoài ra ta lại phái người an bài cho ngươi một số nô bộc nha hoàn.
- Không cần, ta quen ở một mình rồi, hơn nữa nơi này không tính là lớn, một mình ta cũng có thể xử lý được.
Tổ An vội vàng cự tuyệt, để hắn an bài, có quỷ mới biết sẽ có bao nhiêu gián điệp mỗi ngày theo dõi mình.
Chu Tà Xích Tâm khẽ nhíu mày, có điều cũng không muốn có mâu thuẫn với hắn trên loại việc nhỏ này:
- Cũng được, tùy ngươi, hôm nay ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai tự đến Đông cung báo cáo.
Nói xong vẫy vẫy tay, có thuộc hạ mang tới mấy bộ quần áo và lệnh bài.
- Những cái này là phục sức và lệnh bài của Thái Tử Xá Nhân, đến lúc đó ngươi dựa vào chúng để vào cung, có điều trước khi trời tối nhất định phải ra khỏi cung.
Chu Tà Xích Tâm hạ giọng nói,
- Đương nhiên ngươi có thân phận của Tú Y Sứ Giả, ở lại trong cung cũng không có vấn đề gì, có điều như vậy rất dễ bại lộ thân phận của ngươi, tự ngươi xem mà làm.
- Đa tạ Đại thống lĩnh đã nhắc nhở.
Tuy Tổ An bởi vì kiếp trước đã xem nhiều YY lsp đối với tam cung lục viện thất thập nhị phi, dẫn tới có chút khát khao đối với hậu cung, nhưng vẫn không đến nỗi bị choáng váng đầu óc, hơn nữa đừng nói Hoàng đế là thiên hạ đệ nhất cường giả, nếu có lòng điều tra, thần niệm cơ hồ có thể bao phủ toàn bộ hoàng cung, thực sự phát sinh chuyện gì dị thường tuyệt đối không thể giấu được tai mắt của hắn.
Chỉ nói lúc trước Chu Tà Xích Tâm dẫn hắn hành tẩu trong hoàng cung, trên đường đi đều đụng phải rất nhiều cấm chế, nếu đi loạn trong hậu cung, là rất dễ xảy ra vấn đề.
Chu Tà Xích Tâm lại dạy hắn một số phương pháp liên lạc ngầm của Tú Y Sứ Giả, sau đó liền đứng dậy cáo từ.
- Đến giờ cơm rồi, để ta làm chủ, mời ngươi ăn cơm.
Tổ An cảm thấy ngữ khí của mình không chân thành chút nào.
Chu Tà Xích Tâm lắc đầu:
- Giữa Tú Y Sứ Giả là kiêng kị qua lại với nhau, sau này chuyện mời khách đừng nói nữa, ta đi đây.
Nói xong xoay người bước đi, nhìn thì chỉ là bước ra vài bước, nhưng cơ hồ trong chớp mắt đã biến mất ở xa xa.
Tổ An thầm dè bỉu, ngay cả nhân tình bình thường cũng không có.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên quay đầu:
- Ai?
Một thân ảnh xinh đẹp tiến vào:
- Hiện tại tính cảnh giác của ngươi càng lúc càng cao rồi.
Nhìn thấy bím tóc tinh xảo đó, trên mặt Tổ An cũng lộ ra vẻ tươi cười:
- Hiện tại ta cũng là cao thủ mà, đúng rồi, sao ngươi biết ta ở đây?
Kiều Tuyết Doanh đáp:
- Ta một mực ở gần cửa cung chờ tin tức, vốn muốn xem có cơ hội tiếp ứng ngươi không, không ngờ ngươi lại bình an đi ra, lúc ấy có Chu Tà Xích Tâm ở bên cạnh ngươi, ta không dám tới quá gần để tránh bị phát hiện, chờ hắn đi rồi ta mới dám tới.
Tổ An nghe mà trong lòng mềm nhũn, theo bản năng cầm tay nàng ta kéo vào trong lòng:
- Tuyết Nhi, ngươi đối với ta thật tốt.
Mùi trên người Kiều Tuyết Doanh rất dễ chịu, trên tóc cũng có mùi thơm của hoa cỏ, thơm hơn mùi nước giặt kiếp trước rất nhiều, chắc là thân phận tinh linh của nàng ta, thân thể đặc biệt thân thiết với tự nhiên.
- Ai bảo ngươi là nam nhân của ta.
Kiều Tuyết Doanh ôm lấy hắn, đầu nhẹ nhàng dí vào ngực hắn,
- Ta thật sự lo lắng ngươi vào cung rồi lại không ra được, tu vi của ta không đủ, đến lúc đó cũng không biết phải cứu ngươi thế nào.
Tổ An tâm sinh thương tiếc:
- Nha đầu ngốc, với tu vi hiện tại của ngươi, muốn xông vào hoàng cung chắc cửa lớn cũng chưa tiến vào đã bị những cao thủ đó kích sát rồi.
Hắn còn nhớ khi vừa xuyên qua nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng mỗi ngày đều đối đầu với hắn, không ngờ sau khi xác định quan hệ, tiểu hạt tiêu hung hãn trước kia đã không còn, thay vào đó là ôn nhu vô tận, chắc trên đời cũng chỉ có hắn mới có thể được hưởng thụ một mặt không muốn người ta biết này của nàng ta.
Kiều Tuyết Doanh ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn:
- Có điều cuối cùng ngươi vẫn bình an đi ra, lúc trước ngươi nói với ta là có biện pháp, kỳ thật ta cũng không tin lắm, ngươi rốt cuộc là làm thế nào vậy?
Tổ An cười bảo:
- Hiện tại sắc trời không còn sớm, chúng ta tìm một chỗ vừa ăn cơm vừa tán gẫu đi.
- Được, ta rất quen thuộc với kinh thành, để ta đi tìm chỗ.
Kiều Tuyết Doanh nắm tay hắn, trên đường đi rất sôi nổi, lộ ra vẻ hưng phấn.
Tổ An thầm nghĩ tuổi nàng ta còn nhỏ đã phải gánh vác trọng trách của tộc nhân, vừa phải lá mặt lá trái của U Ảnh Lâu, loại địa phương như U Ảnh Lâu này không cần nghĩ cũng biết là tràn ngập nguy hiểm và cô độc.
Hắn không nhịn được nói:
- Tuyết Nhi, ngươi vẫn tiếp tục ở lại U Ảnh Lâu à, hay là sớm thoát ly sớm một chút đi, thật sự quá nguy hiểm.
Kiều Tuyết Doanh đáp:
- Yên tâm đi, ta đã ước định với bên U Ảnh Lâu, chỉ cần giúp bọn họ làm xong nhiệm vụ cuối cùng là sẽ được tự do.
Tổ An giật thót, vội vàng nói:
- Nhiệm vụ cuối cùng mà ngươi nói là gì? Có nguy hiểm không?
Kiều Tuyết Doanh lắc đầu:
- Hiện tại vẫn chưa biết tình huống cụ thể, nguy hiểm thì khẳng định là có nguy hiểm nhất định rồi, làm thích khách thì sao có thể có nhiệm vụ không nguy hiểm. Có điều vấn đề chắc không lớn, ta vẫn có rất nhiều bản sự tự bảo vệ mình.
Tổ An vội vàng nhắc nhở:
- Ngươi đừng lơ là, trong rất nhiều cố sự ta biết, thường thường nhiệm vụ cuối cùng sẽ xuất hiện các loại chuyện bất hạnh.
Kiều Tuyết Doanh xì một tiếng:
- Phì phì phì, tự dưng lại nói xui xẻo.