- Tóm lại khi ngươi phải chấp hành nhiệm vụ đó thì nói cho ta biết một tiếng, xem có thể chiếu ứng không.
Tổ An nhắc nhở.
- Được rồi.
Với quan hệ của hai người, Kiều Tuyết Doanh tất nhiên sẽ không để ý tới quy củ giữ bí mật của U Ảnh Lâu, vừa nghĩ tới tình lang quan tâm mình như vậy, nàng ta cười càng ngọt ngào hơn.
Rất nhanh nàng ta liền dẫn theo Tổ An đi tới một tửu lâu, tửu lâu không lớn, nhưng được cái u tĩnh, nàng ta tìm phòng, liên tục gọi rất nhiều thức ăn, từng cùng sinh hoạt ở Sở gia, tất nhiên biết khẩu vị của hắn.
Tổ An không nhịn được nói:
- Toàn là đồ ta thích ăn, ngươi muốn ăn gì thì cũng gọi đi, ta mời.
Kiều Tuyết Doanh lắc đầu:
- Ngươi quên ta là tinh linh à, tuy không đến mức ăn gió uống sương, nhưng quả thật là không có cảm giác gì với thức ăn của nhân loại.
Cho dù là trước kia ở Sở gia, nàng ta cũng chỉ là ăn chay một chút mà thôi, lại cảm thấy hứng thú với đồ ăn vặt của nhân loại hơn, hiện giờ không cần ngụy trang, tất nhiên lười chẳng muốn gọi món ăn.
Tổ An nghĩ nghĩ một chút liền gọi chủ quán tới thì thầm một phen, rất nhanh bọn họ liền mang tới một đống đồ uống như nước trái cây, trà, đồng thời còn có một khay lớn hạt dưa.
- Nhìn ngươi thường ngày động chút mà thi triển ra cây mây, uống thêm chút đồ uống bổ sung hơi nước, ta còn nhớ rõ rồi ngươi thích cắn hạt dưa.
Mắt Kiều Tuyết Doanh lập tức sáng lên, ôm khay hạt dưa vào trong lòng, đồng thời lại lúc thì uống nước dưa hấu, lúc thì uống nước nho, biểu cảm cực kỳ hưởng thụ.
Tổ An không khỏi mỉm cười, nhìn thấy bộ dạng cắn hạt dưa của nàng ta, giống như lại quay về thời gian ở Sở gia lúc trước.
Tiếp theo hắn nói lại chuyện phát sinh ở trong cung với nàng ta, thậm chí ngay cả chuyện Tú Y Sứ Giả cũng không giấu diếm.
Cho dù Hoàng đế và Chu Tà Xích Tâm luôn miệng cảnh cáo vì an toàn không được để lộ ra thân phận này với bất kỳ ai, nhưng nếu ngay cả một tình nhân nguyện ý trao một nửa sinh mệnh dài đằng đẵng cho hắn cũng không tin được, vậy người đó sinh ra trên đời, không khỏi cũng quá không thú vị rồi.
- Cuộc tranh đấu giữa Hoàng đế và Tề Vương đã đến hồi gay cấn, ngươi bị cuốn vào thật sự là quá nguy hiểm.
Kiều Tuyết Doanh lập tức cảm thấy hạt dưa trong tay không còn thơm nữa.
- Hơn nữa ngoại công của Sở tiểu thư là Tần gia, chính là trung kiên của tập đoàn Tề Vương, đến lúc đó ngươi để nàng ta ở đâu?
Tổ An cũng rất đau trứng, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cũng không nhất định cứ phải ngươi chết ta sống với tập đoàn Tề Vương, cụ thể cũng chỉ có thể để đến lúc đó đi một bước tính một bước thôi. Đúng rồi, lúc trước ngươi đưa Sở Ấu Chiêu về chưa?
Kiều Tuyết Doanh trợn mắt:
- Sao, còn lo lắng ta lén lút giết hắn à? Yên tâm đi, nể tỷ tỷ của hắn ta cũng sẽ không thương tổn tới hắn. Đúng rồi, lần này đưa hắn trở về ta còn phát hiện một chuyện, Sở tiểu thư bị Tần gia giam lỏng rồi.
Sắc mặt sắc mặt trầm xuống:
- Kỳ thật lúc trước Sở Ấu Chiêu tới tìm ta cũng từng nhắc tới việc này, người Tần gia không giúp thì thôi, còn làm khó khắp nơi, quả thực đáng giận.
Kiều Tuyết Doanh đáp:
- Năm xưa Sở phu nhân và Tần lão cãi nhau, cho nên quan hệ của hai nhà một mực rất khẩn trương, có điều Tần gia cũng rất chiếu cố đối với đại tiểu thư, tam thiếu gia.
Tổ An sửng sốt:
- Hoàn Chiêu thì sao?
Tiểu Chiêu của ta không khỏi cũng quá đáng thương rồi.
Kiều Tuyết Doanh mỉm cười:
- Nàng ta rất ít đến kinh thành, số lần gặp mặt không tính là nhiều.
Lúc này Tổ An mới biết mình nghĩ nhiều rồi, tiếp theo hai người lại hàn huyên một số việc nhà, hỏi đủ loại kinh lịch của Kiều Tuyết Doanh sau khi hồi kinh, đối phương cũng hiếu kỳ cảnh ngộ của hắn trong đoạn thời gian này, cuối cùng hai người đều nghe mà thổn thức không thôi.
Qua một lúc, Kiều Tuyết Doanh đứng dậy nói:
- Đi thôi?
- Đi đâu?
Tổ An hỏi.
- Đương nhiên là tới Tần gia thăm Sơ Nhan, vừa rồi ngươi có chút mất hồn mất vía.
Kiều Tuyết Doanh chu môi lên.
Tổ An cười ngượng ngùng:
- Cũng không rõ ràng như vậy chứ, chủ yếu là lo lắng nàng ta vì cứu ta, sau đó lại bị Tần gia giam lỏng không thể ra, không cẩn thận làm ra việc gì ngốc nghếch thì không tốt.
Những phim truyền hình máu chó kiếp trước đều diễn như vậy, hắn đúng là sợ thật.
- Là nên thông tri chuyện ngươi bình an với nàng ta.
Kiều Tuyết Doanh nắm tay hắn,
- Ngươi không quen thuộc với kinh thành, chứ Tần gia ở đâu cũng không biết, ta dẫn ngươi đi.
Hai người vừa đi tới cửa, Kiều Tuyết Doanh bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng quay lại, trong ánh mắt kinh ngạc của Tổ An đổ hạt dưa vào trong túi.
- Ngươi đúng là thích cắn hạt dưa thật.
Tổ An nhìn kỹ miệng nàng ta, răng trắng bóc chỉnh tề, không hề có dấu vết hạt dưa làm xấu, ừ, thân thể của người tu hành đích xác không thể dùng thường thức kiếp trước để cân nhắc.
Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh ửng đỏ:
- Chủ yếu là đoạn thời gian này một mực bận quá, không nhàn hạ thoải mái như lúc ở Sở gia mà cắn hạt dưa.
Tổ An không nhịn được mỉm cười, xoa đầu nàng ta:
- Lần sau ta sẽ mua nhiều cho ngươi.
- Đừng, mua nhiều để ẩm không thơm.
- Hiện tại ta có thể thi triển năng lực hỏa nguyên tố, đến lúc đó giúp ngươi nướng lại là được.
- Hừ, ta là thuộc tính mộc, thiên nhiên chán ghét hỏa linh tinh, xem ra ta đời này định trước là đều bị ngươi khắc chế gắt gao rồi.
- Ngươi kỳ thật cũng có nước, làm ra nhiều một chút cũng có thể dập lửa.
- Ta lấy đâu ra nước...
Trên mặt Kiều Tuyết Doanh hiện lên một tia ngỡ ngàng, có điều nhìn thấy nụ cười cổ quái đó của đối phương, nàng ta lập tức có phản ứng, đuổi theo Tổ An mà đánh.