- Quả nhiên là đồ xấu xa, lúc trước lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi là biết rồi.
- Ha ha ha...
Hai người một đường nói cười đùa giỡn, bất tri bất giác đã tới trước một tòa nhà to lớn.
- Ồ, cả dãy đó đều là tòa nhà của Tần gia.
Tay Kiều Tuyết Doanh ra dấu.
Tổ An trợn mắt há hốc mồm, trước kia hắn cảm thấy phủ đệ của Sở gia đã đủ khí thế đủ to lớn rồi, nhưng so sánh với Tần gia quả thực là gặp sư phụ.
Cả khu này phóng mắt nhìn quanh đều không nhìn thấy cuối, quả thực giống như là hoàng cung loại nhỏ, đây còn là ở nơi tấc đất tấc vàng như kinh thành.
Hắn không nhịn được dè bỉu:
- Cẩu đại hộ!
Kiều Tuyết Doanh tràn đầy đồng cảm:
- Tần gia thân là đệ nhất gia tộc của quân đội, đích xác là mạnh hơn Sở gia rất nhiều. Có điều thế vẫn chưa hết, ngươi nhìn Ngọc gia, đó mới là xa hoa chân chính, có thể so sánh với hoàng cung.
Tổ An nghĩ đến Sở Sơ Nhan từng nhắc tới, Ngọc gia không chỉ là quyền thần quân đội số một triều đường, còn là gia tộc làm sinh ý ngọc thạch, quả thật là phú khả địch quốc.
Trong đầu hắn lại hiện lên dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Ngọc Yên La trong xe ngựa lúc trước, lúc ấy vẫn có chút rung động, nhưng cách lâu như vậy, hắn đã sớm nhìn thoáng rồi.
- Hừ, lần sau tốt nhất đừng bị ta đụng phải, nếu không nhất định sẽ tính sổ với nàng ta chuyện thả bồ câu lần đó.
Lúc này nghe thấy Kiều Tuyết Doanh nói:
- A Tổ, ta không vào Tần gia cùng ngươi đâu, vốn ta cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, ngoài ra thân phận của ta cũng không quá tiện chạm mặt với bọn họ.
- Được, ngươi đi làm việc của mình trước đi.
Tổ An nhớ tới nàng ta từng làm nằm vùng ẩn núp ở Sở gia, tuy Sở Sơ Nhan không ngại, nhưng hiện giờ ở Tần gia, Sở Sơ Nhan hiển nhiên không có quyền lên tiếng, nếu người Tần gia thực sự muốn làm gì nàng ta thì đúng là có chút phiền phức.
Kiều Tuyết Doanh vốn đang có chút mất mát, kết quả lập tức lại nghe thấy câu sau:
- Buổi tối là ngươi đến tìm ta hay là ta tới viện tử đó của ngươi?
Hai má Kiều Tuyết Doanh lập tức đỏ bừng:
- Ta cũng không biết lúc nào thì xong việc... Hay là để ta tới tìm ngươi thì tiện hơn.
Tổ An ôm eo nàng ta, hôn lên môi nàng ta một cái:
- Vậy ta chờ ngươi.
Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua thiếu chút nữa bị hắn giày vò cho rụng rời tay chân, sắc mặt Kiều Tuyết Doanh càng đỏ hơn, có lòng muốn cự tuyệt, nhưng nói thật bản thân nàng ta cũng có chút muốn ngừng mà không được.
Ừ, hôm nay nhất định phải tìm hắn hỏi rõ tay lái là vật gì.
Đợi sau khi Kiều Tuyết Doanh đi rồi, Tổ An sửa sang lại xiêm y rồi đi đến cửa lớn của Tần gia, vốn hắn định lén lút lẻn vào Tần gia đi tìm Sở Sơ Nhan, có điều nghĩ một chút, hiện giờ hắn cũng không phải khâm phạm, việc gì phải lén lút.
Đi tới cửa lớn thông báo tính danh và ý đồ đến, những người gác cổng đó đều lộ ra biểu cảm kinh nghi bất định, không dám trực tiếp để hắn đi vào, bảo hắn chờ ở ngoài cửa, sau đó cấp tốc chạy vào thông báo.
Biểu cảm của Tổ An rất cổ quái, vốn cho rằng còn có kiều đoạn mắt chó nhìn người, không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Suy nghĩ này của hắn vừa dâng lên, bên cạnh lại truyền đến thanh âm của một nữ tử:
- Ngươi chính là Tổ An à?
Thanh âm cũng rất dễ nghe, có điều bên trong đầy lãnh ý.
Tổ An quay đầu, phát hiện cách đó không xa có một thiếu nữ cao gầy đang đứng lườm hắn.
Thiếu nữ này rõ ràng rất đẹp, nhưng khiến người ta chú ý hơn là thân hình cao ngất mạnh mẽ của nàng ta. Nàng ta không mặc váy ôn nhu như nữ tử bình thường, mà là một thân kình trang, cả người đứng đó giống như một cây giáo. Tổ An chỉ nhìn một cái đã biết toàn thân nàng ta tuyệt đối không có một chút mỡ thừa nào.
Ừ, thậm chí ngay cả trước ngực cũng vậy, không tính là quá khoa trương, nhưng no đủ cao ngất.
Ngoài ra màu da của nàng ta cũng khác với tiểu thư thiên kim bình thường không ra khỏi cửa lớn nửa bước, mà là loại màu lúa mì thường xuyên tắm rửa ánh mặt trời, đồng thời lại không hề có cảm giác thô ráp, ngược lại giống như màu mật ong, nhẵn nhụi bóng loáng.
Lại phối thêm cặp chân thon dài thẳng tắp, cả người tràn ngập sự đẹp khỏe, lờ mờ còn có một tia phong tình cuồng dã, cho dù không nhận ra nàng ta, nhưng nhìn một cái đã biết nàng ta là nữ nhân nhiệt tình yêu thương cuộc sống, cả người tràn ngập sức sống.
Chú ý thấy ánh mắt xoi mói đó của hắn, mặt thiếu nữ lập tức trầm xuống:
- Mắt ngươi nhìn đi đâu thế.
Đến từ Mộ Dung Thanh Hà, điểm nộ khí +244!
Mộ Dung Thanh Hà?
Tổ An nhớ lại một chút, lúc trước đích xác chưa từng nghe qua rồi.
Thấy thiếu nữ phẫn nộ nhìn mình, Tổ An mỉm cười:
- Thấy ngươi gọi ra tên của ta, ta tất nhiên phải quan sát nghiêm túc một chút, xem ngươi có phải là bằng hữu nào đó của ta hay không.
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng:
- Ai là bằng hữu với ngươi.
- Vậy cũng chưa chắc,
Tổ An nói,
- Trong mộng ngươi có thể là bạn tốt của ta, ta nhớ ngươi có nói cho ta biết ngươi tên là Mộ Dung Thanh Hà, có đúng là tên này không.
Thiếu nữ giật nảy mình, theo bản năng lui lại mấy bước, nàng ta có thể xác nhận mình trước kia chưa từng gặp tên này, sở dĩ biết tên của hắn là vì vừa rồi nghe thấy hắn thông truyền với người gác cổng. Vậy vì sao đối phương lại biết tên của nàng ta, chẳng lẽ hai người thật sự từng gặp nhau trong mộng.
Phì!
Sắc mặt Thiếu nữ hết xanh lại đỏ:
- Sao ta có thể ở trong mộng gặp tên gia hỏa như ngươi, còn nói tên với ngươi. Hừ, trong kinh thành người nhận ra ta không ít, ngươi chắc là lúc nào đó trốn trong chỗ tối nhìn trộm ta, nhất định là như vậy rồi.