Trên người Sở Ấu Chiêu có pháp bảo che giấu đi một số đặc trưng của nữ nhân, tuy bộ dạng rất tuấn tú, nhưng chỉnh thể vẫn là loại ai ái, kết quả Mộ Dung Thanh Hà lại thích loại này?
- Vì sao?
Tổ An cảm thấy tình huống hiện tại rất dễ chơi.
Sở Ấu Chiêu cắn cắn môi, nếu nàng ta là nam, sẽ cảm thấy động tác này có chút ghê tởm, nhưng một khi biết nàng ta là nữ, không thể không nói động tác này vẫn rất mê người, không thể không nói, giá trị nhan sắc cao chính là tùy hứng như vậy.
- Vì ngươi là phu tỷ phu của ta, sao ngươi có thể tiết lộ bí mật của Sở gia.
Lông mày Tổ An nhướn lên, tiếng tỷ phu này hiển nhiên khiến hắn cực kỳ hưởng thụ:
- Không phải là dâm tặc à?
Sở Ấu Chiêu xì một tiếng:
- Ngươi rõ ràng là tỷ phu của ta, lại sờ chỗ đó của tiểu di tử, ngươi không phải dâm tặc thì ai phải?
Kỳ thật lúc ban đầu bị lời đồn dẫn nhầm, cho rằng tỷ tỷ giống như thần tiên của mình tìm phải tên gia hỏa bùn nhão không đắp được tường, nàng ta tất nhiên sẽ không tán thành, đồng thời càng thương cho hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ.
Có điều tối hôm qua chính mắt thấy hắn cử trọng nhược khinh tiêu diệt mấy thích khách thực lực hơn xa nàng ta, không thể không thừa nhận, lúc đó hắn vẫn rất đẹp trai.
Đáng tiếc tên khốn này không ngờ đụng tới chỗ đó của nàng ta, lúc đó nàng ta đúng là vừa xấu hổ vừa giận dữ, có điều trải qua một đêm, nàng ta cũng từ từ bình tĩnh lại, còn có thể làm sao bây giờ, không thể giết hắn được, dù sao cũng là tỷ phu, huống chi cũng không đánh lại hắn...
Ài, chỉ có thể an ủi mình ít nhất không bị người ngoài sờ soạng.
Tổ An:
- ...
- Lúc đó ta là vì cứu ngươi! Ai ngờ ngươi là... Hừ.
Khóe môi Sở Ấu Chiêu nhướn lên, trong mắt có thêm nét cười:
- Tóm lại ngươi chính là sờ ta rồi, cùng lắm thì ta nói với tỷ tỷ, xem nàng ta nói như thế nào.
Tổ An lập tức cảm thấy đau trứng, phải biết rằng mình chân trước mới thông đồng với khuê mật của Sở Sơ Nhan, lúc ấy bởi vì là sinh tử chưa rõ, nàng ta cũng chẳng buồn tức giận, hiện giờ phong ba đã qua, nói không chừng nàng ta sẽ nhớ tới những cái này, lại để nàng ta biết mình làm như vậy với muội muội của nàng ta, hình tượng thật sự sẽ triệt để đóng băng.
Nhìn thấy biểu cảm nhe răng trợn mắt của hắn, Sở Ấu Chiêu thích lắm, vốn cảm thấy có chút thiệt thòi, hiện tại quả thật là đầu óc thông thoáng:
- Thế nào, ngươi giữ bí mật cho ta, ta cũng giữ bí mật cho ngươi.
- Luôn cảm thấy có chút không công bằng,
Tổ An do dự không thôi,
- Lại gọi thêm mấy tiếng tỷ phu nghe đi.
- Phì!
Sở Ấu Chiêu tức giận,
- Vậy ta đi nói với tỷ tỷ.
- Các ngươi đang làm gì thế?
Mộ Dung Thanh Hà ở bên cạnh nhìn thấy hai người trốn ở một bên thì thầm to nhỏ, trong nhất thời vô cùng ngạc nhiên.
- Ặc, tên này không ngờ dám bắt nạt ngươi, ta giáo huấn hắn giúp ngươi.
Ấu Chiêu quay đầu lên tiếng, sau đó một cánh tay ôm lấy bả vai ôm lấy,
- Nể mặt tí đi, phối hợp một chút.
Vẻ mặt Tổ An cổ quái, không phải ngươi quên gì đó chứ, kề vai sát cánh như vậy, ta cái gì cũng cảm nhận được, ngày hôm qua thì chính là vô tình, nhưng hôm nay là ngươi tự chủ động.
Sở Ấu Chiêu lập tức cũng có phản ứng, da thịt ở gáy đỏ lên, trực tiếp đánh một quyền vào bụng hắn:
- Dâm tặc!
Nàng ta vốn chỉ định đánh giả vờ, kết quả một quyền này quả thật là không lưu thủ.
Tổ An lập tức hét thảm một tiếng, vội vàng hạ giọng quát:
- Ngươi làm thật à?
- Ai bảo ngươi chiếm tiện nghi của ta!
- ... Đại tiểu thư, tự ngươi dí vào mà.
- Còn nói nữa à!
- A!
...
Lần này cũng tới lượt Mộ Dung Thanh Hà ngượng ngùng, vội vàng chạy đến khuyên bảo:
- Sở ca ca, thế là được rồi.
Dẫu sao bọn họ cũng là người một nhà, nếu bởi vì mình mà khiến bọn họ quyết liệt, sau này mình sao tiện gả vào Sở gia.
Lúc này Sở Ấu Chiêu mới thuận thế đẩy ra Tổ An, mặt đỏ bừng:
- Được rồi, nể mặt Thanh Hà muội muội hôm nay ta tạm tha cho ngươi.
- Muội muội?
Tổ An nhìn nhìn Mộ Dung Thanh Hà, Sở Ấu Chiêu đã đủ nhỏ rồi, nàng ta không ngờ còn nhỏ hơn? Nhìn chiều cao và phát dục thì không giống mà.
Mộ Dung Thanh Hà cảm nhận được ánh mắt của hắn, không khỏi hung hăng lườm hắn một cái, nhưng nghĩ đến tương lai còn ở cùng nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, chỉ có thể nuốt cục tức xuống.
Hừ, nể mặt Sở ca ca, không chấp nhặt với ngươi.
Lúc này Sở Ấu Chiêu vẫy tay với Tổ An:
- Tỷ. . . Khụ khụ, ngoại công ta mời ngươi vào.
Tổ An gật đầu, hắn có chút tò mò với ngoại công của Sơ Nhan, không biết đệ nhất nhân của quân đội trong truyền thuyết rốt cuộc là thế nào.
Khi đoàn người đi vào trong, Sở Ấu Chiêu hỏi Mộ Dung Thanh Hà ở bên cạnh:
- Thanh Hà, lần này ngươi tới đây làm gì?
Mộ Dung Thanh Hà lườm Tổ An một cái:
- Còn không phải bởi vì hắn à, hôm nay khi tảo triều, Hoàng thượng giận dữ, nói ở chốn kinh thành còn có thể có người ngang nhiên ám sát, gia gia của ta thân là Tư Đãi Giáo Úy, vốn gánh vác chức trách duy trì trật tự trị an kinh đô, xảy ra chuyện lớn như vậy gia gia đương nhiên phải chịu liên lụy, từ Tư Đãi Giáo Úy bị điều nhiệm đến chức quan nhàn tản Quang Lộc Huân, hừ hừ.
Tổ An bật cười, chẳng trách nàng ta lại có oán niệm lớn như vậy, Tư Đãi Giáo Úy quyền bính cực lớn, đại thần trong triều đều kiêng kị, có danh xưng "Hang hổ". Mà tuy Quang Lộc Huân là một trong Cửu Khanh, nhìn thì địa vị cực cao, nhưng hiện tại Cửu Khanh có không ít đã là loại hàng hư danh, quyền lực bị bộ môn khác lấy mất, Quang Lộc Huân chính là một trong số đó.