- Thế cũng là hợp lý.
Tần Tranh thầm gật đầu, nếu thật sự có thể trường sinh, Hoàng đế không có đạo lý nào lại bỏ qua cho hắn. Hơn nữa chỉ ban thưởng một vị trí nam tước hạng bét, chứng minh thứ hắn hiến cũng không tính là quá quý giá.
Kỳ thật lúc trước trong hoàng cung truyền đến tin tức cũng đã biểu hiện điểm này, Hoàng đế còn cố ý tuyên bố, sau này người vọng nghị chuyện trường sinh đều chém đầu.
Nhưng đây có phải là Hoàng thượng cố ý dùng để che tai mắt người ta không? Buổi tối sẽ thương nghị với bọn Mộ Dung.
Nhìn thấy biểu cảm của Tần Tranh biến hóa liên tục, Tổ An không thể không cảm thán chiêu này của Hoàng đế quá cao minh, hiển nhiên hư hư thực thực đã khiến cho những người này bối rối, suy đoán lung tung.
Tổ An ho nhẹ một tiếng, nói rõ ý đồ đến:
- Chuyến này ta tới, là muốn đón Sơ Nhan về nhà.
Đã trả lời vấn đề của đối phương để biểu lộ thành ý, như vậy tới lượt Tần gia đáp lại.
- Về nhà?
Sắc mặt Tần Tranh trầm xuống,
- Ngươi và Sơ Nhan không có liên quan gì cả, đón nàng ta về nhà gì, huống chi nơi này chính là nhà của nàng ta.
Thanh âm của Tổ An cũng trở nên lạnh lùng:
- Nếu ta nhớ không lầm nói, Thành Quốc Công đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con với mẹ nàng ta, nghiêm khắc mà nói, giữa các ngươi cũng không có liên quan gì, nơi này sao lại tính là nhà của nàng ta.
- Ngươi!
Tần Tranh giận tím mặt, thân ở địa vị cao, chấp chưởng binh quyền, đã bao giờ có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy đâu.
Đến từ Tần Tranh, điểm nộ khí +999!
Tổ An mặt không biểu tình, hắn ngay cả bên Hoàng đế cũng vượt qua được, Tần Tranh có lợi hại tới mấy cũng bằng được Hoàng đế sao?
- Ngoại công chớ có tức giận,
Sở Ấu Chiêu ở bên cạnh quýnh lên, vội vàng hoà giải hai người,
- Tỷ phu, ngươi có điều không biết đấy thôi, mấy năm nay ngoại công rất chiếu cố tỷ muội chúng ta.
Tần Tranh hừ một tiếng:
- Chuyện của lão phu và nữ nhi không tới lượt người ngoài xen vào, huống chi bất kể có thế nào, giữa chúng ta vẫn có sự ràng buộc huyết thống, đương nhiên khác với ngươi.
Tổ An đáp:
- Nếu thực sự coi nàng ta là người nhà, vì sao lại giam lỏng nàng ta, phải sống ở đây như kẻ tù tội, thế mà coi là nhà được à?
- Ngươi!
Tần Tranh thiếu chút nữa thì tức tới bật cười, vì sao lại giam lỏng Sơ Nhan, ngươi lại không biết à, còn không phải lo lắng nàng ta sẽ liên lụy vào chuyện của ngươi mà làm ra việc ngốc nghếch sao.
Đến từ Tần Tranh, điểm nộ khí +999+999+999. . .
Nhìn thấy điểm nộ khí liên tiếp thu được, Tổ An cũng khá là đau trứng, người trong quân, tính tình đều nóng nảy như vậy à.
Có điều chuyện đã tới nước này hắn tất nhiên cũng sẽ không lùi bước:
- Nếu Thành Quốc Công cự tuyệt không thả người, vậy ta mời Hoàng thượng đến phân xử.
- Hoàng thượng cũng không thể quản chuyện nhà của chúng ta.
Cho dù nói như vậy, Tần Tranh vẫn có chút do dự, xú tiểu tử này vừa hiến Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, là người tâm phúc trong mắt Hoàng đế, nếu thực sự liên lụy cả Hoàng đế vào, lão tử chẳng phải là thành trò cười trong triều đường à.
Hắn cố nén hỏa khí:
- Chúng ta ở đây tranh cãi cũng vô dụng, không bằng nghe một chút ý kiến của bản thân Sơ Nhan, xem nàng ta có nguyện ý đi theo ngươi hay không.
Tổ An do dự một lát rồi cũng gật đầu:
- Được.
Nếu đối phương kiên trì không thả người hắn cũng không thể cố mà cướp, đừng nói Tần phủ to như vậy có bao nhiêu thị vệ, chỉ là lão đầu trước mắt này, trên người có dao động nguyên khí khủng bố, hiển nhiên chính là Tông sư đỉnh phong, cũng không phải là hắn có thể đối phó được.
Rất nhanh Sở Sơ Nhan được dẫn tới, nhìn ra được vẻ mặt nàng ta có chút tiều tụy, hiển nhiên trong những ngày này một mực lo lắng cho Tổ An, lại không nghĩ ra phương pháp giải cứu, dẫn tới tâm lực lao lực quá độ.
Có điều khi nàng ta nhìn thấy Tổ An, trong mắt lập tức bộc phát ra thần thái kinh người, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn:
- A Tổ, ngươi không sao chứ?
Tổ An vỗ thân thể đang khẽ run của nàng ta, ôn nhu nói:
- Ta không sao, cửa ải khó khăn lớn nhất đã vượt qua rồi.
Sở Ấu Chiêu ở bên cạnh mở to hai mắt, trong lòng nàng ta, tỷ tỷ xưa nay luôn lạnh lùng, hơn nữa một mực chính là loại hình tượng nữ cường nhân hoàn mỹ, một mình chống đỡ hơn nửa Sở gia, nữ nhân giống như chim nhỏ nép vào người ta trước mắt này là ai?
Mộ Dung Thanh Hà cũng hiếu kỳ nhìn một màn trước mắt, Sở Sơ Nhan một mực là thần tượng trong lòng nàng ta, áo trắng như tuyết, thiên phú trác tuyệt, nhiều năm như vậy luôn lấy nàng ta làm mục tiêu so sánh, nỗ lực tu hành muốn vượt qua Sở Sơ Nhan thời trẻ tuổi, sau đó dần dần đuổi kịp rồi vượt qua nàng ta.
Nhưng không ngờ lần này gặp mặt tu vi của hai người càng là càng xa, không phải nói người tu hành đến về sau sẽ càng lúc càng chậm à, vốn tưởng rằng mình là Ngũ phẩm đã sắp bắt kịp nàng ta rồi, kết quả lần này gặp mặt nàng ta không ngờ đã là Thất phẩm.
Nữ nhân cường đại như vậy vì sao lại đối với một nam nhân thế này?
Nhớ lại đủ loại giao thủ vừa rồi, nàng ta cũng có phản ứng, tu vi của Tổ An tuyệt không phải là phế tài như trong lời đồn, tiểu tử của Thạch gia đó là mắt mù rồi à, người thế này cũng gọi là phế vật?
Có điều có ưu tú tới mấy cũng không bằng được Sở ca ca của ta.
Ánh mắt nàng ta rất nhanh liền chuyển tới trên người Sở Ấu Chiêu, ánh mắt vốn còn sắc bén lập tức biến thành si mê.
Tần Tranh ngồi ở thượng thủ không nhìn được nữa:
- Giữa các ngươi sớm đã cắt đứt hôn ước, ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra thể thống gì, chỉ tổ khiến người ngoài chê cười!