Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1083 - Chương 1083: Nhận Sai Người

Chương 1083: Nhận sai người Chương 1083: Nhận sai người

- Ặc, ta đi hồi bẩm với ngoại công một tiếng, để tránh bọn họ lại phái người tới.

Dẫu sao Sở Ấu Chiêu cũng là thiếu nữ nhỏ tuổi, lúc ban đầu tuy có chút tò mò, nhưng cảm giác thẹn thùng cuối cùng vẫn chiếm thượng phong, vội vàng đào tẩu.

- Đều tại ngươi.

Sở Sơ Nhan sắp khóc rồi.

Tổ An cười ha ha:

- Không sao, đều là người trong nhà, Ấu Chiêu lại không thể ra ngoài nói lung tung, có điều tên gia hỏa đó nhìn thì cũng không sợ lỗ kim dài.

Sở Sơ Nhan cắn cắn môi hồng, nhỏ giọng nói:

- Kỳ thật bị Ấu Chiêu nhìn thấy cũng không có gì, nàng ta không phải đệ đệ của ta, mà là... Mà là muội muội, Chuyện này tuy là bí mật lớn nhất của Sở gia, nhưng hiện giờ với quan hệ của hai bên, quả thật cũng không cần thiết phải giấu hắn, hơn nữa lo lắng đối phương bởi vì vừa bị nhìn thấy mà có chút bận lòng, tạo thành khúc mắc không cần thiết giữa vợ chồng, vẫn là nói ra sớm một chút thì thỏa đáng hơn.

Tổ An theo bản năng đáp:

- Ừ, ta biết rồi.

- Ơ? Sao ngươi lại biết?

Lần này tới lượt Sở Sơ Nhan tò mò.

- Ặc... Lúc trước ám sát, khi ta cứu nàng ta vô tình biết được.

Tổ An nói ba phải cái nào cũng được, cũng không thể nói bởi vì ta đụng đến ngực nàng ta chứ.

- Không ngờ, ngươi lại có ơn cứu mạng với Ấu Chiêu.

Sở Sơ Nhan thở dài một hơi:

- Sở gia chúng ta thật sự nợ ngươi quá nhiều ân tình, cũng không biết phải làm thế nào mới trả được.

Tổ An nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng ta:

- Chúng ta vốn là một thể, việc gì phải nói những lời xa lạ này.

Sở Sơ Nhan đỏ mặt xì một tiếng, vội vàng đẩy hắn ra:

- Đừng xằng bậy, người bên ngoài đang sốt ruột chờ đó.

Nhìn thấy ánh mắt phòng sói của đối phương, Tổ An có chút bi phẫn, thầm nghĩ ta là người như vậy sao?

Hai người rất nhanh liền trở lại thư phòng, Tần Tranh thản nhiên nói:

- Thế nào, các ngươi thương nghị thế nào rồi?

Vừa nói vừa nhìn chằm chằm Sở Sơ Nhan, trong lòng có chút thấp thỏm, hy vọng nàng ta đừng giống như Vãn Như năm đó bỏ chạy với nam nhân khác, tình tiết như vậy cứ diễn ra liên tiếp hai lần, ta không tức chết mới là lạ.

Trên mặt Sở Sơ Nhan vẫn lưu lại vẻ ửng đỏ kịch liệt vừa rồi, ôn nhu nói:

- Ta tất nhiên ở lại nhà ngoại công.

Tần Tranh cười ha ha:

- Tốt tốt, không hổ là tôn nữ ngoan của ta, họ Tổ, ngươi nghe thấy chưa?

Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích đó của đối phương, Tổ An cũng không biết phải nói gì, sống ngần này tuổi rồi, vẫn giống như tiểu hài tử, nếu ngươi biết vừa rồi ta làm chuyện gì với ngoại tôn nữ bảo bối của ngươi, còn không trực tiếp tức chết à.

Ừ, hy vọng Sở Ấu Chiêu biết giữ miệng, tuy da mặt ta dày, nhưng Sơ Nhan cũng không chịu nổi.

Hắn theo bản năng nhìn Sở Ấu Chiêu một cái, kết quả đối phương tựa hồ cũng nghĩ tới chuyện tương tự đang nhìn hắn, ánh mắt của hai người vừa hay chạm nhau, nàng ta không khỏi giật thót, vội vàng di dời ánh mắt, cũng không biết đang nghĩ gì.

Mộ Dung Thanh Hà ở bên cạnh, một bầu tâm tư đều đặt trên Sở Ấu Chiêu, rất nhanh liền chú ý thấy điểm khác biệt.

Ơ, sao mặt Sở ca ca đỏ thế?

Có điều vẫn rất đẹp trai.

Da của Sở ca ca tốt tốt, trong trắng lộ hồng, không đen như mình.

Kỳ thật nàng ta không biết da thịt thanh xuân khỏe mạnh của mình đối với nam nhân là có sức dụ hoặc bao lớn, chỉ nhìn thấy tiểu thư khác trong kinh thành ai nấy đều da thịt trắng nõn, tuy thường ngày nàng ta cũng không để ý, nhưng ở trước mặt người trong lòng vẫn không nhịn được mà lo được lo mất.

Sở ca ca trắng như vậy, liệu có ghét bỏ ta không?

Trở về hỏi một chút xem các nàng đánh phấn gì?

Nhưng liệu có bị những kẻ đó cười chết không.

...

Lúc này Tổ An mở miệng đáp:

- Đã là lựa chọn của bản thân Sơ Nhan, ta tất nhiên tôn trọng ý kiến của nàng ta, nhưng xin Thành Quốc Công đừng giam lỏng nàng ta.

Lúc trước hai người đã thương lượng rồi, chỉ cần sau khi Sở Sơ Nhan đạt được tự do, hai người hoàn toàn vẫn có thể tùy thời gặp mặt, chỉ cần chú ý đừng ở lại qua đêm không về là được.

Tần Tranh hừ một tiếng:

- Tôn nữ của ta ta lại không biết đau lòng à, còn cần ngươi dạy.

Sở dĩ hắn giam lỏng Sở Sơ Nhan, còn chẳng phải là bởi vì lo lắng nàng ta xung động đi cứu Tổ An, hiện giờ Tổ An đã bình an, tất nhiên không cần thiết phải giam lỏng nữa.

Ừ, còn có thể để Sơ Nhan xuất mã hỏi bóng hỏi gió một chút giữa hắn và Hoàng đế rốt cuộc đã có giao dịch gì.

Hiện tại hắn cũng ngại hỏi ra miệng những lời này, hơn nữa đối phương có trả lời hắn cũng không dám tin.

Sau khi hai bên đạt thành nhất trí, Tổ An liền đứng dậy cáo từ, bằng không ở đây cãi nhau với một lão đầu tử cũng thật sự mất mặt.

Sở Sơ Nhan bởi vì chuyện vừa rồi mà ngượng ngùng, liền bảo muội muội đưa Tổ An ra ngoài.

Mộ Dung Thanh Hà vốn cũng muốn ra theo, lại bị Tần Tranh lưu lại hỏi một số chuyện về gia gia nàng ta, chỉ có thể bĩu môi nhìn hai người ra ngoài, tuy biết rõ chỉ không thấy Sở ca ca một lúc, trong lòng luôn có chút khó chịu.

Hơn nữa nhìn bóng lưng hai người đi cùng một chỗ, vì sao luôn cảm thấy bầu trời có chút xanh xanh?

Khi đến cửa lớn, Tổ An cuối cùng không nhịn được:

- Đây là ánh mắt gì thế, sao cứ một mực nhìn ta như vậy?

Sở Ấu Chiêu hừ một tiếng:

- Vì sao ta lại nhìn ngươi như vậy, tự ngươi không biết à?

Tổ An đáp:

- Tuổi còn nhỏ không chịu học hành, chỉ nghĩ nhưng chuyện loạn thất bát tao đó, cẩn thận đến lúc đó lại mọc lỗ kim.

Sở Ấu Chiêu:

- ...

Rốt cuộc là ai làm cho loạn thất bát tao, kết quả còn bị cắn ngược lại, tên này đúng là đáng giận.

Bình Luận (0)
Comment