Đến từ Sở Ấu Chiêu, điểm nộ khí +233!
Nàng ta hít sâu một hơi:
- Ngày hôm qua là ngươi đưa ta về à.
- Đương nhiên.
Tổ An không muốn bại lộ Kiều Tuyết Doanh.
- Lúc ấy ta ngất đi, ngươi là đưa ta về thế nào?
Trên gương mặt giống như bạch ngọc của Sở Ấu Chiêu có một tầng đỏ ửng.
Tổ An không thể không thừa nhận, nha đầu này nữ phẫn nam trang trông cũng thật tuấn tú, chẳng trách nha đầu ngốc Mộ Dung Thanh Hà đó lại buộc một bầu tơ tình lên trên người nàng ta:
- Đương nhiên là ôm về, còn có thể làm sao nữa, tu sĩ như ta, đừng nói là ôm một người, cho dù là ôm một con lợn cũng dễ dàng, ngươi cũng không cần phải cảm tạ.
- Quả nhiên là dâm tặc!
Sở Ấu Chiêu giậm giậm chân, trực tiếp xoay người chạy về.
Tổ An ngây đơ, ta cố ý nói đừng ngươi cảm kích, ngươi việc gì còn phải mắng ta?
Có điều rất nhanh hắn liền ném khúc nhạc đệm này ra sau đầu, bởi vì hắn còn có chuyện trọng yếu phải làm.
Bởi vì người lo lắng cho hắn, không chỉ có Sở Sơ Nhan.
Bùi Miên Mạn trở về nhà cũ, không ở kinh thành, muốn thông tri cũng không thông tri được, có điều Hoàng đế đã chiêu cáo thiên hạ, nàng ta chắc không bao lâu nữa cũng sẽ biết.
Về phần trong kinh thành còn có một người khác, đó chính là Trịnh Đán theo cha con Tang gia thượng kinh trước.
Lúc trước đã thám thính rõ ràng, sau khi cha con Tang gia lên kinh, Hoàng đế thương hắn người già chết con, tội danh lúc trước cũng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, hiện giờ giam cầm ở nhà.
Gia tộc có cừu oán với Tang Hoằng thấy hắn đã định trước là tuyệt hậu, ai nấy đều vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng cũng lười chẳng muốn chạm tới Hoàng đế, thế là mọi người liền ngầm thừa nhận kết quả này.
Cưới con dâu xinh đẹp thì cũng có tác dụng gì, lại không thể sinh cháu cho ngươi? Hơn nữa, Tang Hoằng đã một đống tuổi rồi, muốn cố cũng không được, đã định trước là đoạn tử tuyệt tôn.
Đã muốn làm cô thần của Hoàng đế, vậy cho ngươi cô độc tới cùng.
Tang gia ở kinh thành cũng nổi danh, Tổ An biết phương hướng đại khái, sau đó lại hỏi đường, rất nhanh liền tới mục đích.
Vừa thấy Tần gia khí thế dồi dào, hiện giờ nhìn Tang gia đúng là vô cùng đơn sơ, không chỉ diện tích chỉnh thể nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa ở cửa tụ rất nhiều lá khô, nhìn thì đã rất lâu rồi không ai quét dọn.
Một cỗ ý tiêu điều đổ nát đột nhiên sinh ra.
Tổ An vốn định từ cửa chính tiến vào, nhưng chú ý thấy các thám tử giám thị trong chỗ tối, nghĩ chắc giam cầm là một loại trừng phạt, không thể không để lại người canh giữ.
Hắn không muốn bại lộ quan hệ của mình và Trịnh Đán, để tránh lại mang đến nguy hiểm không thể biết trước cho hai bên.
Hắn vòng tới một tường viện hẻo lánh, sau đó mũi chân điểm một cái bay vào.
Với tu vi hiện giờ của hắn, những người theo dõi ở bên ngoài, làm sao mà phát hiện được.
Sau khi tiến vào Tang phủ, hắn phát hiện bên trong ngay cả người hầu cũng không có bao nhiêu, càng đừng nói tới là hộ vệ gì đó, hoàn toàn không giống phủ đệ của một đại quan biên giới.
Nghĩ chắc là đoạn thời gian này Tang Hoằng quá suy sụp, người trong phủ cũng cây đổ bầy khỉ tan.
Tổ An không khỏi có chút thổn thức, tuy từng đối địch với Tang Hoằng, nhưng đây chỉ là trận doanh khác nhau mà thôi, vẫn khá là bội phục năng lực và thủ đoạn của hắn. Thấy hắn rơi vào kết cục như vậy, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy đồng tình.
Hắn lại đi một lúc, phát hiện nơi này chắc là hậu hoa viên, nói là hoa viên, kỳ thật cũng không tính là lớn.
Xa xa nhìn thấy một bóng trắng lay động ở đó.
Nghĩ đến trên đường đi nhìn thấy cảnh tiêu điều đổ nát, Tổ An giật thót, chẳng lẽ có nữ quỷ à?
Có điều rất nhanh hắn liền bật cười, đây là một thế giới tu hành, lúc trước ở trong bí cảnh cương thi khô lâu nữ quỷ cũng không phải là chưa từng thấy, sao lại vẫn không quên được tâm thái lúc trước khi xuyên qua.
Hắn đi qua chỗ rẽ, cuối cùng thấy rõ thân ảnh màu trắng đó, thì ra là nữ tử mặc một thân áo trắng, đang đưa lưng về phía hắn ngồi trên dây đu, dường như đang xuất thần.
Tổ An lặng lẽ lại gần:
- Tiểu nương tử một mình cô độc tịch mịch, có cần người bầu bạn không.
Bóng lưng quen thuộc này trừ Trịnh Đán thì còn có thể là ai?
Nữ tử giật nảy mình, vẻ mặt đề phòng quay người lại, quên mất mình đang đu dây, trọng tâm cả người trực tiếp trực tiếp ngã xuống.
Tổ An vội vàng đỡ lấy nàng ta, nữ tử vung chưởng muốn đánh tới hắn, có điều khi thấy rõ bộ dạng của hắn thì lập tức ngây người:
- Là ngươi à?
Sắc mặt Tổ An tái đi, thiếu nữ trong lòng nào phải Trịnh Đán, rõ ràng là Tang gia đại tiểu thư Tang Thiến.
Thân thể Tang Thiến vẫn đang ở trong không trung, khiến Tổ An lúc này buông tay cũng không phải mà không buông tay cũng không xong.
Tổ An nuốt nuốt nước miếng:
- Nếu ta nói ta nhận nhầm người, ngươi có tin không?
Sắc mặt Tang Thiến ửng đỏ, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nghiêng người đứng vững lại, thân nhẹ như yến, động tác nhìn cực kỳ tuyệt đẹp:
- Vậy ngươi cho rằng ta là ai?
- Ta cho rằng ngươi là...
Tổ An theo bản năng trả lời, nói tới một nửa mới ngây ra, cũng khó nói ra được là ta tới tìm Trịnh Đán, đó chính là thân tẩu tử của nàng ta, nói như vậy lại thực sự có chút xấu mặt.
Hắn đành phải nói sang chuyện khác, chỉ chỉ đồ tang màu trắng trên người nàng ta:
- Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?
Mắt Tang Thiến đỏ lên:
- Ngươi quên mất ca ca ta bị Văn đạo nhân làm hại à, lúc trước bởi vì chúng ta đang ở tù, chỉ có thể táng hắn qua loa ở vùng hoang vu, mấy ngày nay mới phái người đưa thi cốt của hắn về an táng lại, giờ chúng ta chúng ta thủ linh cho hắn.