- Tang tiểu thư nén bi thương.
Tổ An cũng thở dài một hơi, tuy có chút ân oán với Tang Thiên, nhưng người chết như đèn tắt, đều trôi qua rồi.
- Cám ơn.
Tang Thiến cũng không có hứng thú gì.
Tổ An bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, từ trong Lưu Ly Bảo Châu lấy ra thi cốt của Văn đạo nhân:
- Đây là hung thủ hại ca ca ngươi, ta cố ý thu cất trên người, nghĩ các ngươi có thể sẽ cần.
Thời gian trôi qua rất lâu rồi, thi thể cũng biến thành giống như thây khô, cho nên cũng không cần lo lắng người khác sẽ hoài nghi Văn đạo nhân bị hút cạn tinh huyết.
- Văn đạo nhân!
Tang Thiến lập tức nhận ra cừu nhân giết huynh này, lập tức vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng,
- Nàng ta chết như thế nào?
Lúc trước từng thấy Văn đạo nhân xuất thủ, ngay cả phụ thân của nàng ta cũng không phải là đối thủ, muốn báo thù có thể nói là vô vọng, nào ngờ lại thật sự chết rồi.
Tổ An nói:
- Cơ duyên xảo hợp chết trong tay ta, vốn là muốn đốt đi cho xong chuyện, nhưng nghĩ các ngươi có thể muốn tận mắt thấy thi cốt của nàng ta, cho nên cố ý giữ lại.
Tang Thiến tâm tư nhẵn nhụi, không truy hỏi cụ thể đối phương là giết chết Văn đạo nhân thế nào, mỗi người đều có bí mật của mình:
- Cám ơn ngươi Tổ đại ca! Ngươi là đại ân nhân của Tang gia chúng ta.
Câu cám ơn vừa rồi phần lớn là nói cho có lệ, hiện giờ câu này mới là chân tâm thành ý.
- Ngươi không hận ta là ta đã phải cám ơn trời đất rồi.
Tổ An cười khổ nói, dẫu sao quan hệ giữa hắn và Trịnh Đán, Tang gia khẳng định là không thể dễ dàng tha thứ.
Tang Thiến lại tưởng nhầm:
- Tổ đại ca, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, lúc trước hai bên là địch, chỉ là ai vì chủ nấy, ai thắng ai thua đều dựa vào bản sự của mình, chúng ta thua chỉ có thể nói là kỹ không bằng người, sao lại trách móc ngươi. Hơn nữa nói một cách nghiêm khắc, cũng là cha ta bắt đầu đối phó các ngươi trước, ngươi chỉ bị bức phải phản kích mà thôi.
Tổ An có chút kinh ngạc:
- Tang tiểu thư rộng rãi như vậy, đúng là khiến ta có chút bất ngờ.
- Tổ đại ca, mời vào trong phòng ngồi chơi, ta đi thông tri cho phụ thân,
Mắt Tang Thiến sáng rực, vẫy tay về phía sau,
- Tẩu tẩu, ngươi hỗ trợ tiếp đãi Tổ đại ca một chút, ta đi đưa thi cốt của Văn đạo nhân cho phụ thân xem đã, lão nhân gia hắn nhất định sẽ rất cao hứng.
Vốn để chị dâu ở goá tiếp đãi ngoại nam thì có chút không hợp quy củ, nhưng hiện giờ Tang gia nghèo túng, trong phủ cũng không có mấy người hầu, nhất thời cũng không tìm thấy nhân tuyển thích hợp, huống chi nàng ta còn vội vã đi thông tri cho phụ thân, liền không bận tâm tới những cái này.
Tổ An quay đầu lại nhìn,thấy Trịnh Đán đang mặc một thân đồ tang màu trắng đứng cách đó không xa, chính kinh hỉ nhìn hắn.
Chẳng trách cổ ngữ có viết, nữ muốn xinh phải một thân đồ tang. Trịnh Đán vốn cũng rất đẹp, hiện giờ đồ tang trắng ngần này lại càng khiến nàng ta lộ ra vẻ động lòng người.
- Được, Tiểu Thiến, ta đi tiếp đãi hắn.
Trịnh Đán tận lực khiến thanh âm của mình lộ ra bình tĩnh.
- Phiền tẩu tẩu.
Lúc này Tang Thiến đang cao hứng, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mang theo thi cốt của Văn đạo nhân đi báo tin vui này với phụ thân.
Đợi sau khi nàng ta rời khỏi rồi, Trịnh Đán liền gật đầu với Tổ An:
- Tổ công tử, mời theo ta.
Tổ An biết nàng ta là lo lắng ở khu vực trống trải này sẽ bị người khác nhìn thấy, không khỏi bật cười, giống như lập tức quay về lúc ở trong Minh Nguyệt Học Viện ngày xưa, lúc trước nàng ta cũng làm bộ xa lạ với mình như vậy, dùng để giấu diếm được tai mắt của sư sinh trong trường.
Sau khi theo nàng ta tới một gian nhà, Trịnh Đán không đóng cửa, ở thời đại này cô nam quả nữ cùng chung một phòng, đóng cửa cũng sẽ dẫn tới lời đồn chuyện nhảm.
Nàng ta dẫn theo Tổ An đi tới phía sau cửa, nơi không bị tầm mắt của người ngoài nhìn thấy, không nén được tơ tình trong lòng, giống như một cơn làn gió thơm bổ nhào vào trong lòng hắn, có chút nghẹn ngào nói:
- A Tổ, ngươi thật sự không sao chứ?
Cho dù đối phương lúc trước đã mấy lần nhắc tới là hắn có biện pháp, nhưng phía bên kia dù sao cũng là Hoàng đế, thiên hạ đệ nhất cường giả, có lòng tin với hắn tới mấy cũng không thể tin được hắn thật sự có thể bình an vượt qua kiếp nạn này.
- Đúng vậy, không sao, tất cả đều trôi qua rồi.
Cảm nhận được thân thể hơi run run của nàng ta, Tổ An biết đoạn thời gian này nàng ta khẳng định là vô cùng lo lắng thấp thỏm.
Không lâu sau vạt áo trên người cũng bị nước mắt làm ướt nhẹp, Tổ An không thể không cảm thán Trịnh Đán không hổ là người có năng lực hệ thủy, đúng là dùng nước làm cốt nhục.
Hai người kể ra tình cảm tương tư cho nhau, đồng thời trao đổi chuyện phát sinh sau khi tách ra.
- Sao ngươi cũng mặc quần áo này, là để giữ đạo hiếu thay Tang Thiên à?
Tổ An có chút ghen tuông.
Trịnh Đán cười một tiếng:
- Không phải, ta là không muốn mặc, có điều nghĩ đến. . . Thôi, không nói điềm xấu.
Trong lòng Tổ An ấm áp:
- Ta hiểu ý tứ của ngươi, ngươi là lo lắng hôm nay ta gặp nạn, cố ý mặc cho ta.
- May mà ngươi không sao.
Trịnh Đán sửa sang lại vạt áo lộn xộn cho hắn, nhìn thấy bị nước mắt của mình làm ướt thì có chút ngượng ngùng.
Cảm nhận được sự ôn nhu ôn nhu, trong lòng Tổ An khẽ động, cúi đầu hôn lên.
Trịnh Đán ưm một tiếng, trực tiếp quấn lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại, so sánh với Sở Sơ Nhan da mặt mỏng hay ngượng, nàng ta chủ động hơn rất nhiều, chuyện như vậy lúc trước ở trong Minh Nguyệt Học Viện hai người cũng làm không ít lần, đã sớm ngựa quen đường cũ rồi.