Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1086 - Chương 1086: Dẫn Sói Vào Nhà (2)

Chương 1086: Dẫn sói vào nhà (2) Chương 1086: Dẫn sói vào nhà (2)

Lúc trước Tổ An ở Tần phủ bị Sở Ấu Chiêu cắt ngang, trong thời gian vội vã như vậy căn là không thể tận hứng, hiện giờ nhìn một thân quần áo điềm đạm đáng yêu của Trịnh Đán, trong lòng hắn càng lúc càng chịu kích thích.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng ho khẽ, tiếp theo truyền đến thanh âm của Tang Thiến:

- Tổ công tử, cha ta mời ngươi tới một chuyến.

Trịnh Đán giật nảy mình, vội vàng đẩy hắn ra.

Tổ An cũng có chút xấu hổ, có điều da mặt hắn xưa nay luôn rất dày, rất nhanh liền khôi phục tự nhiên, trực tiếp đi ra ngoài:

- Ta cũng muốn gặp Tang đại nhân, ơ, Tang tiểu thư, sao mặt của ngươi của lại đỏ như vậy?

Tang Thiến tức giận lườm hắn một cái, há há miệng muốn nói lại thôi, chung quy vẫn không nói gì, chỉ đáp:

- Có thể là một đường chạy chậm mà đến, dẫn tới khí huyết có chút quay cuồng.

Tổ An đương nhiên biết nàng ta nói dối, với tu vi của nàng ta, chút lộ trình như vậy cho dù là toàn lực mà chạy cũng không đến nỗi mệt tới đỏ mặt toát mồ hôi, chẳng lẽ là nàng ta phát hiện ra gì.

Không thể nào, nếu thực sự bị nàng ta nhìn thấy, nàng ta còn không lập tức trở mặt à, đây chính là tẩu tẩu của nàng ta mà.

Trên đường đi Tổ An nghĩ ngợi lung tung, rất nhanh liền tới đại sảnh của Tang gia, Tang Hoằng đã sớm ra đón:

- Ân công, xin nhận một vái của lão phu.

Tổ An giật nảy mình, vội vàng đỡ hắn dậy, sao có thể không biết xấu hổ để hắn vái:

- Tang đại nhân nói quá lời rồi, không cần phải như vậy.

Tang Hoằng thở dài một hơi:

- Khuyển tử chết trong tay Văn đạo nhân, tu vi của Văn đạo nhân cao tuyệt, đến vô ảnh đi vô tung, trên đời cũng không biết có bao nhiêu người muốn vây giết nàng ta, đáng tiếc chung quy vẫn là giỏ trúc múc nước công dã tràng, vốn tưởng rằng cả đời này vô vọng với báo thù, không ngờ nàng ta lại chết trên tay ngươi, ngươi không phải ân công thì là gì.

Tổ An nói:

- Tu vi của Văn đạo nhân hơn xa ta, có thể giết chết nàng ta cũng là ngẫu nhiên mà thôi.

Tang Hoằng cũng không hỏi hắn kỹ là giết thế nào:

- Cho nên đây là trời cao định trước, ngươi đã không muốn để ta vái, Tiểu Thiến, vậy ngươi thay phụ huynh của ngươi dập đầu với ân công đi.

Tang Thiến cắn cắn môi, mặt đỏ sẫm như máu, vốn nàng ta dập đầu cũng là chuyện theo lẽ thường, có điều vừa thấy một màn đó, cái đầu này thật sự có chút không dập được.

Nàng ta cũng là thất khiếu linh lung tâm, biết phụ thân mấy ngày này đã vô cùng khổ sở, hay là đừng để hắn biết, ài, cứ để một mình ta gánh vác vậy.

Thế là nàng ta nhăn nhó đi tới trước người Tổ An:

- Ân công...

Tổ An vội vàng đỡ lấy nàng ta:

- Đừng như vậy, sở dĩ ta cầm thi cốt của Văn đạo nhân tới không phải là muốn Ân tướng báo đáp, chỉ là mọi người trên đường vào kinh, cùng nhau kề vai chiến đấu, cũng coi như là bằng hữu chung hoạn nạn, cho nên mới cố ý mang đến cho các ngươi, các ngươi làm vậy ngược lại khiến ta băn khoăn.

Tang Thiến chớp chớp mắt, nam nhân này cũng không kém cỏi như mình nghĩ.

Chung quy Tổ An vẫn không để bọn họ bái, cha con Tang gia càng cảm kích hơn, trong ánh mắt Tang Hoằng lại tràn ngập thưởng thức, từng là địch nhân của nhau, mới thực sự biết rõ đối phương từng bước đi đến loại trình độ này là phải lợi hại tới mức nào.

- Đúng rồi A Tổ, ngươi rốt cuộc là làm thế nào giữ được tính mạng từ trong tay Hoàng thượng vậy?

Tang Hoằng có chút tò mò, Tang Thiến và Trịnh Đán ở bên cạnh thì mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm, đây là nghi hoặc của tất cả mọi người, dẫu sao lúc trước khi thượng kinh, mọi người đều cho rằng đây là kết quả chết chắc.

- Có thể là Hoàng thượng nhân hậu,

Tổ An nói,

- Ta hiến Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh cho hắn, sau khi hắn xem qua thì khen ngợi ta vài câu, phong thưởng cho ta một nam tước.

Giao dịch của hắn và Hoàng đế là bí mật lớn nhất, tất nhiên không thể tiết lộ cho người khác biết.

- Nhân hậu?

Trên mặt Tang Hoằng hiện lên vẻ mỉa mai, nếu Hoàng đế nhân hậu, hắn cũng không đến nỗi rơi vào kết cục này, phải biết rằng hắn toàn tâm toàn ý làm việc cho Hoàng đế, đắc tội với vô số quyền quý, kết quả vừa xảy ra chuyện đã lập tức bị Hoàng đế coi là quân cờ bỏ đi.

Kỳ thật với kiến thức của hắn, cũng minh bạch đây là kết cục tất nhiên, bình thường mà nói phản ứng sẽ không lớn như vậy, nhưng bởi vì chuyện này, nhi tử duy nhất của hắn chết trên đường áp giải hồi kinh, triệt để đoạn tử tuyệt tôn, hắn sao có thể giống như trước đây, đối đãi với cảnh ngộ của mình một cách lý trí được.

Tang Thiến ở bên cạnh nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ là Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh không thể đạt được trường sinh?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có loại giải thích này, nếu không Hoàng đế không có đạo lý nào lại bỏ qua cho hắn mới đúng.

Tổ An mỉm cười:

- Thuyết trường sinh hư vô mờ mịt, vốn chính là nghe nhầm đồn bậy.

Đây là cách xử lý mà hắn và Hoàng đế đã định trước, kết hợp với sự xử trí của Hoàng đế đối với hắn, đại đa số người đều sẽ tin điểm này, như vậy Tổ An cũng có thể triệt để thoát khỏi trạng thái cử thế giai địch.

Nhưng Tề Vương thì khác, hắn tranh đấu và Hoàng đế, không thể tin lý do đơn phương một phía của Hoàng đế, hắn khẳng định muốn đích thân xác nhận mới yên tâm, nếu không thực sự để Hoàng đế lén lút trường sinh, kế hoạch và bố cục cả đời này của hắn liền thành chuyện cười.

Thần sắc Tang Hoằng lại trở nên nghiền ngẫm, với sự hiểu biết của hắn đối với Hoàng đế, biết trong đây tất có thâm ý, có điều hắn cũng không tiếp tục truy hỏi, mà là ý vị thâm trường nói:

- A Tổ, ngươi có ơn lớn đối với Tang gia chúng ta, sau này nếu ngươi cần gì cứ tới tìm chúng ta, tuy ngươi xưa nay phúc trạch thâm hậu, nhưng ở vòng xoáy lớn kinh thành này hơi sơ ý chút sẽ tan xương nát thịt, cho nên vẫn phải lấy cẩn thận làm đầu.

Bình Luận (0)
Comment