Trên mặt Thu Hồng Lệ lại khôi phục nụ cười kiều mỵ thường ngày:
- Công tử làm sao vậy, vừa gặp mặt đã muốn dập đầu, sao lại không biết xấu hổ như thế.
Nàng ta bỏ đi vẻ đoan trang lạnh lùng, thằng ôn này rõ ràng chính là thích loại phong tao này, so sánh với Trịnh Đán vừa rồi, dù là nàng ta nằm vùng ở Thần Tiên Cư một đoạn thời gian, cũng tự thẹn không bằng.
Tổ An cũng có chút xấu hổ:
- Ha ha, thì ra là Hồng Lệ...
Hắn còn chưa nói hết liền bị cắt ngang:
- Hồng Lệ gì cái gì, ta thân thiết với ngươi lắm à?
Tổ An:
- ...
Lúc trước không phải đều gọi ngươi như vậy à, lúc trước ngươi còn cười tủm tỉm mà.
Tổ An đành phải nhảy qua đoạn này, hỏi tiếp:
- Ngươi đã đến rồi sao không nói trước với ta một tiếng.
Thu Hồng Lệ hừ một tiếng:
- Nếu nói trước thì sao có thể nhìn thấy một màn xuất sắc như vậy.
- Cái đó... Ha ha...
Dù là da mặt Tổ An đủ dày, lúc này cũng quẫn bách không thôi,
- Có thể gặp lại ngươi thật sự rất vui.
Thu Hồng Lệ cười lạnh nói:
- Thật không, ta còn tưởng rằng ta đến không đúng lúc, vừa hay quấy rầy chuyện tốt của các ngươi.
- Không quấy rầy không quấy rầy, đã xong rồi... Khụ khụ, Hồng Lệ, sao ngươi biết ta ở đây?
Tổ An lại nói sang chuyện khác, hắn cảm thấy mình vừa tắm xong, không biết ra bao nhiêu mồ hôi, nhưng vừa rồi là mồ hôi nóng, hiện tại lại là mồ hôi lạnh.
- Đinh đại nhân nơi này vốn là người trong thánh giáo của ta, kết quả bị ngươi tu hú sẵn tổ, ta lại không thể tới đây xem à?
Thu Hồng Lệ càng lúc càng hối hận, thực sự nên để thuộc hạ đến ám sát một phen, xem đôi gian phu dâm phụ này còn dám kiêu ngạo như vậy không.
- Thì ra hắn là người của ngươi.
Vẻ mặt Tổ An áy náy,
- Thật sự xin lỗi, chuyện lúc đó không phải ta có khả năng khống chế, người của Chu Tà Xích Tâm xuống tay quá nhanh.
- Người Chu Tà Xích Tâm muốn giết, ngươi làm sao mà ngăn được.
Thu Hồng Lệ cũng không phải bởi vì chuyện này mà tức giận, chủ yếu là trang điểm tỉ mỉ một phen tới gặp hắn, kết quả đụng phải một màn như vậy, một cỗ tà hỏa thủy chung không thể phát tiết.
Tổ An nói:
- Hồng Lệ ngươi có thể từ trên cây đi xuống đã được không, hai ta nói chuyện như vậy khó chịu lắm.
Hai người một người ở trên cây, một người ở dưới cây, muốn đối thoại chỉ có thể một mực ngẩng đầu.
- Không, nói chuyện như vậy ta rất thoải mái.
Khóe môi Thu Hồng Lệ hơi nhếch lên, bắp chân lắc lư trong không trung, cảm thấy tâm tình sung sướng.
Tổ An không thể không nhắc nhở nói:
- Ặc, ngươi đang mặc váy đó, lộ hết rồi.
Hắn còn chưa nói hết, Thu Hồng Lệ kinh hô một tiếng, vội vàng từ trên cây nhảy xuống, vừa túm váy vừa đỏ mặt nhìn hắn:
- Sao ngươi không nói sớm.
- Vừa rồi ta đã nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi lại không hiểu.
Tổ An lộ ra vẻ mặt oan uổng.
Thu Hồng Lệ:
- ...
Tổ An cười khà khà nói:
- Hồng Lệ, vào nhà nói chuyện đi, bên ngoài gió to lắm.
- Ai bảo ngươi không mặc quần áo.
Thu Hồng Lệ hừ một tiếng, quay mặt đi, không nhìn tới thân trên lõa lồ của hắn nữa.
Tổ An cười ngượng ngùng, lập tức tìm áo khoác choàng lên người.
Thu Hồng Lệ quan sát trong phòng một chút:
- Ơ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã sửa sang thành lịch sự tao nhã thế này, không nhìn ra ngươi còn rất khéo tay.
- Quá khen quá khen.
Tổ An tất nhiên không dám nói là công lao của Kiều Tuyết Doanh, tuy hắn hiện tại và Thu Hồng Lệ cũng không có quan hệ cụ thể gì, nhưng sự mẫn cảm của nam nhân vẫn bảo hắn đừng đi tìm chết.
Thu Hồng Lệ tùy tiện tìm ghế ngồi xuống, trải qua một thoáng này, kỳ thật cơn tức của nàng ta cũng vơi đi bảy tám thành rồi:
- Không ngờ ngươi thật sự có thể vượt qua được kết quả chết chắc này, bất kể là làm bằng hữu hay là kẻ địch, đều rất bội phục ngươi.
- May mắn thôi, kể ra còn đa tạ ngươi trên đường đi đã chiếu cố, nếu không ta chưa chắc có thể bình an tới kinh thành.
Tổ An chân thành nói.
Thu Hồng Lệ xì một tiếng:
- Hừ, nói cứ phải ta giống phản đồ của thánh giáo nội ứng ngoại hợp với ngươi vậy, ngươi có thể thoát hiểm là bản sự của ngươi, không liên quan tới ta.
Tổ An cười gật đầu:
- Phải phải phải.
Hai người trao đổi ánh mắt, tất cả đều hiểu trong lòng.
Thu Hồng Lệ ho khẽ một tiếng, hỏi tiếp:
- Ngươi thật sự lừa được Hoàng đế à?
Tổ An ừ một tiếng, chuyện hắn động tay động chân trong kinh văn đương nhiên không thể nói với ai.
- Sớm biết vậy không bằng trực tiếp giao cho sư phụ ta, nói không chừng còn có thể phong ngươi làm phó giáo chủ, chẳng phải là uy phong hơn làm nam tước nho nhỏ à.
Thu Hồng Lệ có chút khó chịu.
Tổ An đáp:
- Nhưng như vậy sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho quý giáo.
Thu Hồng Lệ im lặng, nàng ta cũng biết hiện giờ thánh giáo đích xác không có thực lực ứng phó với sự đối phó toàn lực của Hoàng đế:
- Nhưng vì sao Hoàng đế lại thả cho ngươi một con đường sống, chẳng lẽ không thể trường sinh sao?
Tổ An bật cười:
- Cũng không biết là người thứ mấy hỏi ta vấn đề này rồi, không sai, đích xác không thể trường sinh.
Cái này cũng không phải nói láo, mà chính là nói thật, một mình tu luyện là không thể luyện thành.
- Vậy sao ngươi không bố cáo thiên hạ sớm một chút, làm hại trên đường đi đều bị đuổi giết.
Thu Hồng Lệ nghĩ đến cảnh ngộ hung hiểm trên đường của hắn, có chút oán trách nói.
- Nói sớm thì cũng không ai tin.
Tổ An cười khổ nói.
Thu Hồng Lệ biết đây cũng là tình hình thực tế, sau khi trầm mặc một lúc liền nói:
- Nghe nói ngươi làm Thái Tử Xá Nhân à?
- Ừ.
- Thái Tử Xá Nhân là ban ngày hay là buổi tối ở cùng Thái tử?